Chu Thi Mạn bặm môi, cố gắng hết sức để ngừng khóc, nhưng cô ta vẫn không nhịn được mà nức nở:
“Cô ấy nói, mẹ em là tạp vụ còn bố em là lao công.”
“Thậm chí em còn không đủ tiề.n mu.a trang phục nên không xứng đáng được đứng trên sân khấu.”
Sắc mặt Cố Tri Việt càng ngày càng xấu xí.
Anh ta nhìn Chu Thi Mạn đang khóc không ra hơi, thấp giọng nói: "Không phải chỉ là trang phục biểu diễn thôi sao? Anh mu.a cho em."
Chu Thi Mạn lắc đầu, nói với vẻ chính trực lẫn đáng thương: “Không được, một bộ trang phục có giá 800 tệ, em không thể nhận món quà đắt tiề.n như vậy của anh.
Cố Tri Việt không khỏi tức giận và đau lòng:
"Sao cô ta dám, Cố Thi Sơ?"
Anh ta thốt lên đầy tức giận.
Chu Thi Mạn lắc đầu, nước mắt tí tách: "Cô ấy dù sao cũng là em gái của anh, đại tiểu thư nhà họ Cố."
"Mấy tòa nhà trong trường là do gia đình anh hiến tặng, bố anh vẫn là hiệu trưởng danh dự của trường. Cho dù giáo viên biết cô ấy bắt nạt thì họ làm gì được đây..."
Chu Thi Mạn không để ý rằng có một phóng viên đến trường phỏng vấn tình cờ đi ngang qua phía sau cô ta.
Phóng viên thò đầu ra hỏi một câu nhạy cảm như cá mập ngửi thấy mùi má.u:
"Bắ.t nạ.t? Bắ.t nạ.t cái gì? Ai bắ.t nạ.t?"
07.
Mọi chuyện đột nhiên trở nên nghiêm trọng.
Trong phòng họp lớn nhất trường, một nhóm người đang tụ tập đông đúc.
Hiệu trưởng, phó hiệu trưởng, trưởng khoa, chủ nhiệm lớp. Các nhà báo từ các tờ báo khác nhau.
Cha mẹ Cố và nhà họ Chu đều đến, cha Chu và mẹ Chu đứng ở góc phòng họp, bảo vệ Chu Thi Mạn với khuôn mặt đầy nước mắt, trên mặt lộ ra vẻ bất bình và tức giận.
Cha Cố và mẹ Cố ban đầu nhận điện thoại, nghe nói tôi có chuyện gì đó nên không muốn đến.
Mãi cho đến khi nghe tin ngay cả bộ trưởng Giáo dục mới được bổ nhiệm cũng có mặt, họ mới vội chạy tới.
Trường trung học số 1 Giang Thành là trường trung học tốt nhất thành phố, đồng thời cũng là hình mẫu của Bộ Giáo dục.
Cha Cố rõ ràng có quen biết với bộ trưởng Giáo dục, vừa vào cửa liền đi đến bên cạnh ông ta, thuận miệng nói:
"Việc nhỏ này thực sự đã khiến bộ trưởng Lý bận tâm rồi."
"Thật ra chỉ là trẻ con cãi nhau thôi mà..."
Nhưng bộ trưởng Giáo dục rất ngay thẳng, không hề chấp nhận cách nói lấp liếm này:
"Anh Cố, blhđ không phải lúc nào cũng là chuyện nhỏ đâu."
"Tôi biết Cố Thi Sơ là con gái của anh, nhưng ở nơi này, bất kỳ đứa trẻ nào cũng đều là học sinh, đều là mầm non, tôi không thể chấp nhận chuyện bọn chúng bị ức hiế.p."
Đã nói đến vậy, cha Cố không thể hó hé thêm gì nữa, chỉ có thể lộ ra nụ cười: "Đúng, đúng, chúng tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, mong bên anh cẩn thận điều tra."
Trở lại chỗ mẹ Cố, hai người im lặng trao đổi ánh mắt.
Tôi hiểu.
Nếu đúng là tôi bắ.t nạ.t người ta, nhà họ Cố sẽ ngay lập tức từ tôi, đứa con gái nuôi mà họ không có tình cảm, cắ.t đứt hoàn toàn quan hệ với tôi.
Thái độ của cha mẹ Cố còn như thế, Cố Tri Việt thì...
Anh ta đứng bên cạnh Chu Thi Mạn đang nức nở, nhẹ nhàng an ủi điều gì đó, thỉnh thoảng lại ngước đôi mắt đen láy lên, lạnh lùng liếc nhìn tôi.
Thấy mọi người đã đến đông đủ, hiệu trưởng hỏi Chu Thi Mạn:
"Bạn học Chu, hãy nói cho thầy biết tình hình cụ thể."
Chu Thi Mạn ngước đôi mắt đỏ hoe vì khóc lên, thấp giọng lặp lại những gì cô ấy nói với Cố Tri Việt.
Các nhà báo nghe thấy thì hẫn nộ.
Người đầu tiên lên tiếng: "Sau khi chúng tôi điều tra sơ bộ, Cố Thi Sơ và Chu Thi Mạn từng là bạn cùng lớn lên trong một tổ chức phúc lợi, họ đã từng được coi là chị em."
“Sau này, Cố Thi Sơ được Tập đoàn Cố nhận nuôi, nhưng cha mẹ nuôi của Chu Thi Mạn chỉ là nhân viên trường học bình thường.”
"Cố Thi Sơ, cô tưởng vào được một gia đình giàu có rồi cô có thể bắ.t nạ.t bạn cũ của mình và tước đi những cơ hội vốn thuộc về cô ấy ư?"
Xung quanh rơi vào im lặng.
Đôi mắt của các phóng viên đang dán chặt vào tôi và những chấm đỏ của máy ảnh liên tục nhấp nháy.
Không ai không muốn đào bới.
Xét cho cùng, đây là một chủ đề xã hội rất nhạy cảm - vào thời điểm các tầng lớp xã hội đang dần được củng cố, nếu con nhà giàu tiếp tục lấy đi nguồn lực giáo dục vốn dĩ của trẻ nghèo và cản trở con đường phát triển của chúng thì cũng là chủ đề đủ để khơi dậy sự phẫ.n nộ đáng kể của công chúng.
Chưa kể nhân vật chính của sự kiện thời sự là tôi và Chu Thi Mạn, đúng là một mục phát sóng rất kịch tính.
Phòng làm việc im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng kim rơi, tôi chợt bật cười, âm thanh đột ngột.
Các phóng viên đều nhìn nhau.
"Vị nhà báo này, tôi đọc trong sách nói rằng tất cả tin tức mà nhà báo thu được đều cần phải được xác minh chéo và kiểm tra thực tế."
"Còn anh vừa làm gì vậy? Sao anh lại bỏ qua các nguyện tắc của công việc, chưa xác minh đã vội vàng đưa tin để gây sốt thế?"
Trong lúc nhất thời, mặt của phóng viên đó đỏ lên.
Tôi đứng dậy, lạnh lùng chỉ vào Chu Thi Mạn:
"Hiện giờ tin tức cũng chỉ lấy từ cô ta, đầu đuôi câu chuyện cũng chỉ do mình cô ta kể."
Tôi nhìn mặt Chu Thi Mạn đang tái nhợt vì khóc.
Tôi đã coi cô ta như em gái.
Nhưng kiếp trước cô ta đã giế.t tôi vì ghen tị.
Kiếp này, cô ta vì muốn trèo cao mà hạ bệ tôi.
Nếu đã muốn hại tôi, đừng trách tôi vô tình.
"Vì phóng viên đang hỏi tôi nên tôi sẽ nói cho ra những gì tôi biết."
"Chu Thi Mạn ghen tị với tôi, cô ta cho rằng cô ta và tôi chẳng khác gì nhau, thậm chí cô ta còn nghĩ mình xinh đẹp và thông minh hơn tôi, nhưng sao bây giờ tôi lại sống tốt hơn cô ấy?"
“Vì lòng ghen tị và hận thù nên cô ta đã bịa ra câu chuyện này để vu khống tôi”.
Ngay sau khi tuyên bố này được đưa ra, Cố Tri Việt đã trực tiếp bác bỏ:
"Rõ ràng..."
Điều anh ta muốn nói là Chu Thi Mạn rõ ràng đã chọn nhà họ Chu tội nghiệp.
Vì vậy, cô ta không thể là người khinh nghèo, ham giàu, câu nói của tôi rõ ràng là khó hiểu.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, cánh cửa phòng hiệu trưởng đã bị mở tung.
Đứng ngoài cửa là một bóng người gầy gò, tóc ngắn, im lặng như cỏ dại không được chú ý.
Chủ nhiệm lớp của chúng tôi nhận ra cô ấy: "Tống Hiểu Lê? Em đến đây làm gì vậy?"
Kiếp trước, thời điểm này, Tống Hiểu Lê đã tự sá.t.
Nhưng ở kiếp này, cô ấy vẫn sống tốt.
Cô ấy đi từng bước một tới, Tống Hiểu Lê đứng ở bên cạnh tôi.
Cô ấy thì thầm: “Tôi sẽ làm chứng.”