Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 160: Hoàng đế phẫn nộ (2)




Edit: Ẩn Danh
Đột nhiên một tiếng động vang lên, Tuyền Cơ đã kéo ngoại bào xuống, lộ ra một mảnh da thịt trước ngực.
Phong Chiến Bách càng nhíu chặt mi tâm. Vừa lên đến đụng phải một gã người hầu, hắn bắt lại hỏi, nhắc đến thuốc này, gã người hầu kia sợ hãi nói là trong vòng một canh giờ phải giao cấu ngoài ra không còn phương pháp nào khác, nếu kéo dài nhẹ thì sẽ tổn hại thân thể, nặng thì nguy hiểm tánh mạng.
Da dẻ nõn nà, trắng như tuyết, ngực của nàng kịch liệt phập phồng, trên bầu ngực tròn trịa như trăng rằm, nhũ hoa không ngừng uyển chuyển cực kỳ mê người.
Phong Chiến Bách vốn đã động tình đối với nàng, lúc này tim lại đập cuồng loạn, tay không tự chủ được nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của nàng. Cảm xúc mịn màng dưới lòng bàn tay khiến hắn rùng mình, mới ý thức được mình mạo phạm nàng, vội vàng thu tay lại.
Nhưng đã muộn.
Tay hắn bị nàng cầm lấy.
“Tuyền đệ, đệ tỉnh lại đi!” Hắn cắn răng đè nén dục vọng, rút tay ra, nàng lại càng dùng sức nắm chặt, hướng lên mặt mình vuốt ve.
Hắn từ trước đến giờ đều rất tự chủ, rõ ràng tay nàng mềm mại không xương, hắn lại không có biện pháp lại tránh ra, trên môi hiện lên nụ cười khổ, không phải không thể, là chính mình không muốn!
Hắn cả đời xem nhẹ tình cảm, lại chỉ trong một ngày đã yêu thương một người ——
Thân mình Tuyền Cơ nóng ran không ngớt, bàn tay nam nhân vuốt trên khuôn mặt mang đến cho nàng một chút mát lạnh. Thần trí nàng sớm đã rối loạn còn quản được cái gì, chỉ nắm tay nam tử chạm vào chính mình.
Khuôn ngực cao ngất mềm mại nhấp nhô, đến khi Phong Chiến Bách kịp phát hiện ra mình đang làm cái gì thì đã nhẹ nhàng hôn lên trán của nàng.
Ngưng mắt nhìn nàng thật sâu một lúc.
Hắn than nhỏ một tiếng, ôm mỹ nhân đang thống khổ vặn vẹo vào trong lòng, nhẹ giọng nói bên tai nàng: “Tuyền đệ, nếu đại ca muốn đệ, đệ có hận ta cả đời không?”
“Đại ca chưa lấy vợ, trừ đệ ra, hai mươi ba năm qua cũng chưa từng đối nữ tử nào động tình. Qua khỏi đêm nay, đại ca liền tới cửa gặp cha mẹ đệ cầu hôn, thú đệ làm vợ, cả đời chỉ có một người, chỉ tốt với một mình đệ, như thế được không?”
Tuyền Cơ chỉ cảm thấy thân thể sắp bị hỏa thiêu, khó chịu muốn chết, theo bản năng liền rúc vào trong ngực nam tử, vầng trán cọ lung tung trong lòng hắn. Một chút tự chủ còn sót lại mà Phong Chiến Bách gắng gượng điều khiển thoáng chốc tự động hoàn toàn sụp đổ, hắn cúi đầu hôn lên đôi môi của nàng.
Đầu lưỡi hai người giao triền, cảm nhận được mùi thơm ngát trong miệng nàng, Phong Chiến Bách chỉ cảm thấy trong ngực dậy lên một trận cảm xúc giống như khi ném đá vào giữa mặt hồ tạo nên từng vòng tròn ly tâm lan tỏa rộng ra trên mặt nước, trái tim rung động mãnh liệt dường như muốn hoàn toàn nuốt chửng hắn, chôn vùi hắn.
Nữ nhân trong lòng, hắn cùng với nàng quen biết bất quá chỉ mới một ngày, hắn chỉ biết là nàng gọi là Niên Tuyền, thậm chí đây chưa chắc đã là khuê danh của nàng, hắn lại giống như đã đợi nàng hơn ngàn năm rồi, mỗi một tấc trên thân thể đều kêu gào hắn đối xử tốt với nàng, hắn nghĩ… Muốn nàng!
Hơi thở của nàng trở nên dồn dập, hắn mới không nỡ buông tha cánh môi của nàng, ngón tay yêu thương vuốt ve đôi môi anh đào của nàng bị hắn hôn đến sưng đỏ.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng ca trằn trọc mờ mịt bi thương của nàng.
‘Nếu phải thay đổi thời gian không gian thân phận cùng danh tính/Chỉ mong nhận ra được ánh mắt của chàng/Ngàn năm sau chàng sẽ ở nơi nào/Bên chàng phong cảnh như thế nào/Chuyện cũ giữa chúng ta cũng không phải là tốt đẹp/Lại khó có thể quên như vậy’
Nếu lúc trước dũng cảm ở cùng nhau/ kết cục có thể khác đi hay không …
Hắn cũng không tin thuyết luân hồi số mệnh kiếp trước kiếp này, nhưng chỉ trong chớp mắt khi tử y nữ tử kia tay cầm đèn lồng chậm rãi đi ra, ngực hắn giống như bị cái gì đó đâm vào một chút.
Dĩ nhiên là cái cảm giác nói không được hiểu không rõ như vậy.
Nếu không phải đã gặp nhau từ kiêp trươc, như thế nào yêu thương sâu nặng cùng đau lòng như vậy?
Trên chợ ở kinh thành, dựa theo tính tình của hắn chỉ âm thầm dặn Ngũ Thất đi giúp đỡ bé gái mồ côi bán mình, vậy mà lần đầu tiên mắt nhìn thấy nàng bị trộm mất túi tiền hắn thần sắc trở nên giận dữ liền xuất hiện, đây là vì cái gì; lúc nàng muốn cởi áo khoác che cho Thúy Nhi, hắn ngăn cản nàng, lại là vì cái gì.
Ngón tay từ từ hạ xuống, rốt cục nhẹ nhàng tháo dây áo che trên ngực của nàng, thành kính lại kịch liệt hôn lên xương quai xanh của nàng.
Một tiếng ‘Ầm’ vang lên, Phong Chiến Bách cả kinh, nhưng cũng nhanh nhẹn ra tay, giúp Tuyền Cơ kéo áo lên che lại, đem nàng ôm vào trong lòng, bình tĩnh nhìn kỹ khách không mời mà đến ở cửa.
Động tác của hắn mặc dù cực nhanh, nhưng động tác trong chớp mắt đó cũng sớm lọt vào trong mắt người vừa đến.
Cửa đột nhiên bị đá văng, một cước kia cơ hồ phá nát ván cửa, thanh âm rất lớn, cho thấy người tới tựa hồ đã nôn nóng thô bạo đến cực điểm.
Ở chỗ cánh cửa, một nam tử mặc áo bào tím diện mạo anh tú tuyệt mỹ, nhưng ẩn chứa sau nhan sắc khuynh thành kia là một đôi mắt phượng hẹp dài hoàn toàn bị nhuộm thành màu đỏ rực. Khóe mắt đuôi mày, không chỗ nào không tỏ ra nét âm trầm cùng giết chóc.
“Ai cho phép ngươi chạm vào nàng?”
Nam nhân này tuyệt đối rất khó đối phó! Phong Chiến Bách rùng mình, đã thấy yết hầu nam tử hơi hơi rung động, tay áo nâng nhẹ, năm ngón tay mở ra, một luồng khí phóng ra chộp tới hắn.
Phong Chiến Bách nhướng mi, đây là cách không tham vật (cách không tham vật : lấy đồ từ xa), một thứ võ công bá đạo như vậy! Từ nhỏ hắn đã thông minh hơn người, một thân võ công gia truyền sớm đã luyện tới cảnh giới lô hỏa thuần thanh ( lô hỏa thuần thanh: ý là rất thuần thục), nhưng hắn cũng không dám khinh thường, chỉ sợ ngộ thương đến nữ tử trong lòng, lập tức thả Tuyền Cơ xuống giường, một tay kéo chăn đắp lên thân thể của nàng, một tay xuất chưởng tiếp được một chiêu lợi hại này.
“Các hạ là ai?” Phong Chiến Bách ngưng mi hỏi.
Người tới đúng là Long Phi Ly. Phong Chiến Bách hóa giải sát chiêu của hắn, hắn hơi hơi rùng mình, lại càng không nói gì, rút nhuyễn kiếm bên hông ra, chỉ thẳng vào đối thủ.
Chớp mắt khi hắn phá cửa mà vào nhìn thấy nam nhân kia làm cái gì đối với Tuyền Cơ, đầy ngập cuồng loạn ghen ghét cùng lệ giận dâng lên trong lòng, trong đầu chỉ còn lại có một cái ý niệm: hắn phải giết nam nhân này.
Hắn ắt cũng không buông tha cho Niên Tuyền Cơ!
Vừa rồi, từng mảnh bông tuyết ở trong tay nàng bay ra, một thân áo tím mê hoặc thần sắc của hắn, một khắc kia khi nàng ở trên sân khấu nhẹ nhàng ca hát, hắn liền giống như một kẻ ngốc nhìn nàng, khi đó, hắn còn chưa biết “Nàng” chính là nàng, trong đầu tràn đầy hình ảnh Niên Tuyền Cơ giận dữ mỉm cười khóc lóc đủ loại bộ dáng.
Ngày đó, nàng ỷ hắn yêu sủng nàng ở trên đại điện tát vào mặt hắn, lúc ấy hắn quả thật động sát ý, nhưng nhìn đến vết máu trên vạt áo, thế kiếm kia liền không thể tiến về phía trước thêm nửa tấc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.