Tam Công Tử Của Ta

Chương 11:




Khoảnh khắc cánh cửa cung điện nặng nề khép lại, ta liền trở thành con thú bị nhốt trong cung cấm này.
Cho dù lồng giam có dát vàng nạm ngọc đến đâu, thì vẫn là lồng giam giam cầm sự tự do và phóng khoáng của ta.
Chỉ có một khoảnh khắc ngắn ngủi, do dự dừng lại.
Trước mắt ta xuất hiện một đôi giày thêu mây lành bằng chỉ vàng, vạt áo choàng đỏ thẫm thêu rồng.
Người trước mắt đang dùng tư thế cao ngạo nhìn ta.
Cảm giác ập đến trước mặt là, sự lạnh lẽo ghê người, uy nghiêm không giận tự uy.
Ta rất nhớ nam nhân dù ở trong vũng lầy, vẫn tỏa sáng rực rỡ, ấm áp kia.
Người trước mặt nói: "Hoàng hậu, để trẫm dìu nàng."
Đó là giọng nói không chút cảm xúc, lãnh đạm, thờ ơ, không hề nhiệt tình.
Ta khẽ gật đầu, bình tĩnh đưa tay ra.
Bàn tay lạnh lẽo kia nắm lấy tay ta, cái lạnh thấu xương kia từ đầu ngón tay truyền đến, lan ra khắp tứ chi, ngũ tạng, muốn trốn cũng không có chỗ trốn, không chỉ bàn tay này lạnh lẽo, mà bầu không khí trôi nổi khắp nơi trong cung cấm này đều lạnh lẽo, có thể trốn đi đâu?
Không thể trốn thoát, chỉ có thể co mình trong vỏ bọc của trái tim, nghiến răng nghiến lợi chống đỡ.
Bàn tay kia nắm lấy ta, bước qua bậc thềm bằng bạch ngọc nguy nga, từng bước, từng bước, đi lên Cửu trùng đài.
Nhạc lễ vang lên, tiếng hô vang chúc mừng của bá quan văn võ như sóng thần, từng đợt, từng đợt ập đến.
Nhạc lễ vừa dứt, tiếng trống chiêng còn chưa kịp vang lên, vạn người trong đại điện im phăng phắc, chỉ còn nghe thấy tiếng gió nhẹ thổi qua chuông bạc leng keng.
____________
Ngay khoảnh khắc trời đất yên tĩnh này, có người bỗng ném chén rượu xuống đất.
Ngày vui chung của cả nước, trong chớp mắt đã tràn ngập tiếng đao kiếm, ánh đao loang loáng.
Phụ thân nói: "Giữa Thái hậu và Hoàng thượng, hươu c h ế t về tay ai còn chưa biết chừng, hãy án binh bất động mà chờ thời cơ."
Ca ca nói: "Hoàng cung nguy hiểm trùng trùng, Mẫn Nhi, muội phải cẩn thận đề phòng."
Ta giật phăng khăn voan màu đỏ rực trên đầu xuống, cảnh tượng hỗn loạn không chịu nổi, khắp nơi đều là c.h.é.m g i ế t, m.á.u tươi b.ắ.n tung tóe trên Cửu trùng đài.
Nam nhân vừa rồi còn dìu ta đã buông tay ta ra từ lâu, không biết đi đâu.
Một nữ nhân xinh đẹp, quý phái đứng trước mặt ta, nhìn chằm chằm ta, cười khanh khách nói:
"Ngươi đừng trách ta, là Thái hậu nương nương sai ta làm."
Ta lúc này mới nhìn thấy trong tay nàng ta đang cầm một thanh kiếm.
"Thái hậu muốn g i ế t ta?"
"Đúng vậy."
"Tại sao?"
"Thứ nhất, tuổi của ngươi và Thái hậu nương nương xung khắc; thứ hai, ngươi đã chiếm lấy vị trí không thuộc về mình."
"Vậy ngươi là ai?"
Nàng ta cười quyến rũ: "Ta là người mà Thái hậu đưa cho Hoàng thượng, Tiết mỹ nhân."
Tiết mỹ nhân, xuất thân ca kỹ, dựa vào gương mặt xinh đẹp và thân hình yêu kiều, nổi bật giữa dàn hậu cung, có được sự sủng ái của Hoàng thượng.
Một luồng ánh sáng trắng lạnh lẽo xẹt qua trước mặt, Tiết mỹ nhân vung kiếm đ.â.m về phía ta.
Bộ hỷ phục màu đỏ bị rạch một đường nhỏ, nhưng lưỡi kiếm sắc bén kia còn chưa kịp đ.â.m sâu vào.
Tay Tiết mỹ nhân, bị một lực đạo nào đó đánh úp, bất lực, thanh kiếm lạnh lẽo rơi xuống đất, phát ra tiếng kêu bi thương.
Mu bàn tay, má ta, đều bị b.ắ.n đầy m.á.u nóng.
Y phục cũng bị dính máu, nhưng đều là màu đỏ, không phân biệt được là màu đỏ của hỷ phục hay là màu máu.
Mùi m.á.u tanh nồng, Tiết mỹ nhân đáng thương.
Nàng ta không dám tin quay đầu lại, nhìn thấy người đứng sau lưng, cũng chính là người đã g i ế t c h ế t nàng ta.
Nàng ta thì thào: "Dạ ca ca..."
Nàng ta lí nhí, nàng ta còn rất nhiều điều muốn nói.
Đôi mắt to xinh đẹp kia ngấn lệ, nàng ta có rất nhiều ấm ức không thể nói ra.
Nhưng đều không còn cơ hội nữa rồi.
Nhát kiếm mà Hoàng thượng ban cho nàng ta, vừa chí mạng lại vừa sâu, m.á.u phun ra ngoài, b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Nàng ta dang hai tay ra, ngã về phía hắn, nàng ta muốn ôm lấy hắn lần cuối cùng.
Nhưng mà, hắn lại ghê tởm né tránh, thân thể người đẹp dần dần mất đi sinh khí, ngã xuống đất lạnh lẽo.
Hoàng thượng bước qua t.h.i t.h.ể còn chưa lạnh của nàng ta, đi đến trước mặt ta, vuốt ve mặt ta, giọng nói trầm thấp:
"Xin lỗi, Hoàng hậu, trẫm đến muộn rồi."
Lông mày, đôi mắt lạnh lùng kia của hắn bị dính máu, giống như Diêm La mặt ngọc.
Uy nghiêm tỏa ra từ người hắn khiến người ta không dám nhúc nhích.
Cho dù hắn đang nói những lời dịu dàng, cũng khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Ta gượng cười, ngoan ngoãn cười nói: "Không, Bệ hạ đến rất đúng lúc."
Hắn nhìn chằm chằm ta, ánh mắt dò xét, không chút che giấu, đầy vẻ ngang ngược.
Một lúc lâu sau, hắn lau mặt cho ta, đột nhiên thở dài:
"Phải làm sao đây, bị bẩn rồi, trẫm ghét nhất là máu."
Nhưng mà, hai tay hắn lại dính đầy m.á.u tươi.
Ta bối rối nhìn hắn, hắn vươn tay ra, nắm lấy cánh tay ta, lau vết m.á.u trên mu bàn tay ta.
Ta ngăn hắn lại: "Bệ hạ, chuyện này không quan trọng, g i ế t chóc vẫn chưa kết thúc."
Lời còn chưa dứt, phía sau hắn lại có người giơ đao lên, nhắm vào hắn.
Ta vội vàng hô: "Bệ hạ, phía sau."
Hắn cười bình thản: "Không sao." Xoay người lại chính là một đao. Lại thêm một t.h.i t.h.ể ngã xuống Cửu trùng đài.
Hắn bình tĩnh lau vết m.á.u trên người ta, t.h.i t.h.ể phía sau càng lúc càng nhiều.
Bậc thang trăm bậc dẫn lên Cửu trùng đài, giống như vừa trải qua một trận mưa to, m.á.u chảy thành dòng, tuôn xuống phía dưới.
Bộ hỷ phục màu đỏ của ta, ướt sũng, đầm đìa máu.
Ta đã từng hy vọng, biến cố này có thể khiến hôn lễ tạm hoãn.
Nhưng không có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.