Tam Công Tử Của Ta

Chương 30:




Ta ung dung ngồi chơi đùa với con vẹt ở hành lang.
"Các ngươi không ai được phép suy nghĩ viển vông, không ai được đi."
Con vẹt lắm điều bắt chước y hệt giọng điệu của Quý phi, kêu lên lanh lảnh, đúng lúc có mấy cung nữ đang thập thò ở cửa, là người của Quý phi.
Ta mỉm cười vẫy tay với bọn họ: "Tìm ai?"
Bọn họ giơ giơ chiếc hộp gấm trên tay: "Quý phi nương nương, cũng muốn dốc lòng hiếu thảo..."
Ta khéo léo từ chối: "Bổn cung không thích ép buộc người khác, thôi bỏ đi, đừng làm Quý phi khó xử..."
Ngày hôm sau, Quý phi mang theo đôi mắt thâm quầng đến thỉnh an, đây là lần đầu tiên nàng ta đến thỉnh an ta đấy.
Nàng ta bất đắc dĩ nói: "Hoàng hậu nương nương, xin hãy cho thần thiếp một cơ hội."
Thật ra Quý phi cũng không quá ngu ngốc, ít nhất nàng ta vì Hoàng thượng, có thể co có thể dãn.
Trong cung hiếm có tình cảm chân thật.
Ta cũng chỉ bóng gió châm chọc nàng ta vài câu, sau đó đồng ý cho nàng ta tham gia.
Hoàng thượng đến tìm ta tính sổ, vẻ mặt vô cùng phức tạp, vừa giận, vừa lạnh lùng, vừa buồn cười, hắn chất vấn ta: "Trẫm khi nào thì đồng ý chuyện hoang đường như vậy?"
Ta rót cho hắn một chén trà, thành khẩn nói: "Lúc trước Hoàng thượng giao việc cho thần thiếp, chẳng phải đã đồng ý giúp thần thiếp một việc sao? Thần thiếp cho rằng lời Hoàng thượng nói đều là thật lòng."
Hoàng thượng khựng lại, hồi tưởng, ánh mắt lóe lên, vẻ mặt lại trở nên khó lường.
Hắn đột nhiên bật cười, nụ cười nghiến răng nghiến lợi: "Hay cho Hoàng hậu, dám gài bẫy trẫm."
Ta thản nhiên đáp: "Thần thiếp biết Hoàng thượng nhất mực hiếu thuận, Thái hậu nhất định sẽ cảm động..."
Lời còn chưa dứt, Hoàng thượng đã trực tiếp bế bổng ta lên, ném xuống giường, đè lên người ta, hắn giật lấy thắt lưng của ta.
Cửa sổ không đóng kín, gió xuân lùa vào thổi tắt ngọn đèn.
"Hoàng hậu nói đúng, trẫm nên hiếu thuận, mẫu hậu không phải đang mong chúng ta sớm sinh quý tử sao? Chọn ngày nào cũng không bằng ngày hôm nay, Hoàng hậu đã làm việc tốt như vậy, trẫm nên yêu thương nàng thật tốt, có phải không?" Giọng hắn ta lạnh lẽo.
Ta biết ý đồ của hắn, cốt nhục, m.á.u mủ, có thể trói buộc một nữ nhân.
Ta không sợ những mũi tên hắc ám trong thâm cung này, ta có thể làm một Hoàng hậu tốt, nhưng ta không thể, ta không làm được bổn phận của một người vợ, ta hoàn toàn không làm được...
Hắn lại bắt đầu hôn ta, dọc theo gò má...
Nhịn một chút, sẽ qua nhanh thôi...
Hắn bóp cằm ta, lạnh lùng nói: "Hoàng hậu, mở mắt ra, nhìn trẫm."
Ta bị ép phải đối diện với hắn, trong bóng tối, đôi mắt hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo, khiến người ta sợ hãi.
Bàn tay hắn đặt trên eo ta, ánh mắt khóa chặt lấy ta: "Hoàng hậu, nói chuyện đi, đừng như người c h ế t vậy..."
Ta thở dốc, "Thần thiếp... không có gì để nói."
Hắn siết chặt eo ta: "Vậy thì rên... rên rỉ đi."
Ta từ chối hắn: "Hoàng thượng, thần thiếp không thể."
"Là không thể? Hay là không muốn?"
Trong lòng ta run lên, nhìn hắn.
Hắn bỗng nhiên khẽ cười, nắm lấy tay ta, siết chặt: "Hoàng hậu, sao phải căng thẳng như vậy?"
"Sao trên giường, lại sợ trẫm như vậy?"
"Xuống giường chẳng phải rất gan dạ, còn dám gài bẫy trẫm sao?"
Hoàng thượng luôn che giấu bản thân, khiến người ta không thể nào nhìn thấu, đoán được. Loại người này, khiến người ta không thể không sợ hãi.
"Hoàng thượng, thần thiếp là đang tôn kính người."
Hắn nhìn ta chằm chằm, giọng nói dịu dàng, chậm rãi: "Trên giường không có quân thần, Hoàng hậu với trẫm, là vợ chồng kết tóc."
Hắn dừng lại một chút, vuốt ve eo ta, ánh mắt trở nên dịu dàng: "Thật ra trẫm không đáng sợ như vậy, Hoàng hậu, nàng là thê tử của trẫm, chi bằng, hãy thử tìm hiểu trẫm, ở bên cạnh trẫm..."
Hoàng thượng lại bắt đầu diễn kịch.
Nhưng hắn nói một câu đúng, hắn và ta là vợ chồng kết tóc, danh phận, trói buộc chúng ta.
Ta không đáp lời, ánh mắt hắn dần lạnh lẽo, sau đó im lặng cởi y phục.
Đang làm dở chừng, hắn dừng lại, ngồi dậy, hai tay nắm chặt, cố kìm nén, nhưng rất nhanh, hắn không nhịn được, bắt đầu gãi.
Hoàn toàn mất đi dáng vẻ điềm tĩnh, phong độ, gãi điên cuồng.
Ta thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc Ngọc phi đưa, suýt chút nữa ta đã nghĩ là nó mất tác dụng rồi...
Thuốc ngứa, đã được rắc lên giường.
Trước đó ta đã uống thuốc giải, tắm rửa sạch sẽ, loại thuốc này, đối với ta không có tác dụng gì, nhưng với những người khác dám leo lên giường, cảm giác đó, thật ngứa ngáy khó chịu...
Ta giả vờ hoảng hốt, vội vàng tiến lên xem xét: "Hoàng thượng, mặt, cổ, tay người, đều đỏ ửng lên rồi, có phải lúc đến đây đã dính phải thứ gì không sạch sẽ hay không..."
"Đừng nhìn, im miệng."
Hoàng thượng trừng mắt nhìn ta.
Hắn mất hết mặt mũi, vội vàng lăn xuống giường, xỏ giày, bước nhanh rời đi. Đèn đã tắt, hắn còn va vào bàn, hắn tức giận đá mạnh một cái, tiếng bàn ghế đổ sầm xuống, thật đáng sợ.
Hoàng thượng vừa đi, Xuân Điềm vội vàng đẩy cửa vào, chạy đến trước mặt ta đánh giá từ trên xuống dưới, thấy ta không sao mới thở phào nhẹ nhõm, vỗ n.g.ự.c nói: "May quá, may quá, người không sao..."
"Sao lại nói vậy?"
Xuân Điềm ghé sát tai ta, nhỏ giọng nói:
"Nương nương không biết, mỗi năm vào ngày này, tính tình Hoàng thượng rất nóng nảy và kỳ quái..."
"Nghe nói hôm nay là ngày giỗ của mẫu thân ruột ngài ấy..."
"Năm đó... Thái hậu mang ngài ấy đi từ tay mẫu thân ruột, ngay trong ngày hôm đó, đã ban c h ế t bà ấy."
Ta nhớ lại dáng vẻ lúc nãy của hắn, lúc thì hung dữ, lúc thì cười gằn, bây giờ mới hiểu ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.