Tam Cứu Nhân Duyên

Chương 21: Cưa chân 1




Suốt mấy ngày liền chúng ta đều phóng ngựa chạy như điên, cứ hai ba canh giờ lại đổi một lần ngựa. Giống ngựa này đều thuộc loại cường tráng mạnh mẽ, tung vó phi nước đại thì chẳng khác nào rồng cuốn hổ vồ, nhanh thì có nhanh nhưng cũng làm ta cũng khổ không chịu nổi. Lúc ban đầu có thể cố gắng nhấp nhô theo nhịp chạy, nhưng về sau chỉ có thể gắng gượng kẹp chặt lấy yên ngựa, cố quên đi hai chân đau nhức, một vài lần ta còn suýt ngã ngựa. Cả quãng đường đi, trong đầu ta chỉ thường trực nỗi lo cho thương thế của Hữu Sinh cùng sự chờ mong được gặp lại hắn, nhờ đó ta mới không gục xuống giữa đường, không tự làm mình tử vong.
Chúng ta chỉ dừng lại vài lần, còn lại là đi từ sáng sớm đến tối mịt, cuối cùng đã đến được kinh thành. Ta chợt nghĩ ra Hữu Sinh không thể cưỡi ngựa, mỗi lần đi gặp ta đều phải ở trên xe nghiêng ngửa hai ba ngày, mà chân hắn lại không tốt, nhất định là khổ sở cực kì, lòng ta cứ thế đau nhức, lần đầu tiên ta cảm thấy mình thật vô tâm đáng trách.
Vào trong thành, chúng ta cho ngựa chạy chậm lại, ta căn bản không biết phương hướng, cũng không để ý phong cảnh xung quanh, chỉ thấy đầu váng mắt hoa, nhưng trong lòng lại cảm thấy vui một cách khó hiểu, có lẽ là vì sắp được gặp Hữu Sinh.
Không biết đi bao lâu, Trình Viễn Đồ dừng ngựa, nhảy xuống trước, đưa dây cương cho một người lính rồi tới bên cạnh đỡ ta xuống ngựa. Trên người ta mặc áo lông, nhưng dưới chân bên ngoài quần bò chỉ mặc một chiếc quần dày vừa phải, cho nên đã sớm đông lạnh đến tê dại, muốn di chuyển cũng khó. Trình Viễn Đồ ôm luôn ta xuống ngựa, sau đó kéo tay ta vội vàng chạy về hướng cửa lớn, ta cố gắng vững vàng, lảo đảo chạy theo hắn. Chỉ nghe hắn vừa chạy vừa nói: “Mau vào báo, Vân Khởi cùng Trình Viễn Đồ tới”.
Ai đó hô to tên chúng ta, xa xa lại có người tiếp được hô lên, cảm giác như hai cái tên tự mình di chuyển tới đó. Trong mắt ta cả đoạn đường chỉ toàn một màu u tối, thấp thoáng có ánh lửa, tầm nhìn của ta mờ mịt, căn bản không thể nâng nổi mắt lên nhìn. Nhưng ta biết rõ xung quanh đao thương khí giới trùng trùng điệp điệp, chúng ta như đang đi theo một con đường mòn, dần đi sâu vào mê cung không có lối thoát.
Đi được một đoạn, quanh ta không còn vũ khí giáp trụ, nhưng đổi lại là một đám người chen chúc, lại một lát, xung quanh yên ắng trở lại. Ta còn chưa kịp nhìn xung quanh, Trình Viễn Đồ đã đưa ta đến trước một cánh cửa, hai bên có mấy người đứng sẵn, một người mở cửa, Trình Viễn Đồ đẩy ta về phía trước, gần như ném ta vào trong đó.
Ta lỡ bước mấy lần mới đứng vững, ngẩng đầu nhìn một lượt căn phòng, rất đông người đều đang quỳ rạp dưới đất, chỉ có mình ta đang đứng, tầm mắt ta chỉ mất vài giây đã tìm thấy Hữu Sinh. Ở chính giữa phòng, hắn ngồi trên ghế dựa, trên người chỉ mặc một chiếc áo lụa mỏng màu lam, cả người cùng hai cánh tay dùng vải trắng buộc chặt ở sau lưng ghế, bên dưới một chân còn tốt cũng bị cột chặt, cái chân bị thương hoàn toàn lộ ra, vết thương đã lan rộng, màu da tái nhợt u ám. Cái chân này không thể không cắt. Ta nhìn về phía hắn, hắn cũng quay sang nhìn ta, vẻ mặt đó vẫn ôn hòa như nước, lưu luyến không muốn rời đi. Sắc mặt hắn trắng bệch, đôi môi mỏng manh tím tái, mồ hôi ướt đẫm cả khuôn mặt. Nhìn thấy hắn như vậy, ta có cảm giác ai đó vừa đâm một đao trúng vào tim, đau nhức không chịu nổi. Nhưng ta không nói gì, chỉ chăm chú nhìn hắn, sau đó nở nụ cười rực rỡ quen thuộc.
Hắn nhẹ nhàng thở ra như trút được gánh nặng, “Vân Khởi, thật tốt quá, ngươi đã đến rồi. Ta không cho bọn họ bắt đầu, chỉ chờ ngươi đến mà thôi. Ta chỉ muốn, trước khi chết được nhìn ngươi lần cuối”.
Ta cắn răng, tự nhủ rằng đến lúc này ta không thể suy sụp, vừa nghĩ vậy ta liền lớn tiếng mắng: “Ta chỉ muốn tát cho ngươi một cái! Thật sự là không học được gì ở ta! Ngươi không biết cái gì là lạc quan tiến về phía trước sao?! Người trắng trẻo như vậy, thế nào mà cứ mở miệng ra là quạ đen hả?”
Ai đó quát lớn: “To gan …” Hữu Sinh quay mặt nói: “Câm miệng!” Giọng không lớn lắm nhưng tràn ngập uy nghiêm. Hắn lại xoay mặt nhìn ta, lại vui vẻ cười nói: “Vân Khởi, ngươi rốt cục lại mắng ta!” Người này tại sao càng ngày lại càng đê tiện vậy?
Ta trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi chờ đấy, ta vẫn chưa mắng đủ đâu!”
Ai đó lại lên tiếng: “Vương gia, không thể chờ thêm nữa, nếu không độc phát công tâm ….”
Hắn vẫn bình thản, không hề nao núng, nhưng vừa mới mở miệng lại bị ta ngăn cản, “Ai là người mổ … động thủ chính?” Bọn họ nhìn về phía sau lưng ta, ta nổi giận quát: “Đừng nhìn hắn! Ta hỏi người đâu?!”
Có lẽ được Hữu Sinh chấp thuận, một kẻ mặt mũi mơ hồ ngẩng đầu nói: “Tại hạ XXX ….”
Ta ngắt lời hắn, “Ngươi là thầy thuốc phương nào?”
Hắn đáp: “Ta là ngự y …..”
Ta khoát tay chặn lại, “Ngươi định …. Động thủ thế nào?”
Hắn đáp trả: “Trước hết cắt bỏ chân, sau dùng thảo dược trị thương”.
“Cưa ở đâu?” Hắn đưa ta xem một cái cưa đã chuẩn bị sẵn. Ta đột nhiên hoảng sợ, bọn họ cứ thế này mà làm, không cần tiêu độc khử trùng sao, còn dùng cái cưa vĩ đại thế này nữa? Ta lại nhớ ra đến thế kỉ 15, ở châu Âu người ta mới phát hiện ra vi khuẩn, lúc đó mới biết phải tiêu độc.
Ta lại hỏi: “Cầm máu thế nào?”
Hắn đáp: “Dùng kim sang dược cùng thuốc mỡ”. Sao ta cứ cảm thấy có gì không ổn?
Ta lại tiếp: “Trước đây ngươi đã từng thực hiện loại giải phẫu này chưa?” Hắn ngơ ngác không hiểu, ta nói: “Ờm, ngươi đã bao nhiêu lần cắt chân?”
Hắn đáp: “Chưa từng …”
Ta giật mình: “Cái gì?!” Hắn nghĩ ta không nghe rõ, nhắc lại một lần nữa: “Chưa từng cắt qua”.
Ta đứng lên quát lớn: “Cái gì? Ngươi chưa làm qua?! Ngươi làm ngự y để làm gì chứ, sao không tìm vài người thử làm trước xem sao?”
Hắn đáp: “Trong cung chưa có tiền lệ ….”
“Trong cung không có người, vậy trong thành thì sao? Cả nước thì sao? Ngươi thật là đồ ngốc!” Ta ngừng một chút: “Đừng nói với ta, ngươi ngay cả chân ngựa chân chó cũng chưa từng làm đấy!”
“Ta đường đường …. Sao phải ….”
Ta hỏi một câu cuối cùng: “Vậy ngươi đã xem người ta làm bao giờ chưa?” Hắn lắc đầu, lại không có!
Ta còn muốn hỏi câu nữa: “Vậy ngươi đã nghĩ ra nên làm thế nào chưa?”
Hắn chần chờ nói: “Có thể mời cao thủ võ lâm một đao chặt đứt!”
Ta thất vọng, ngửa mặt lên trời kêu lớn: “Các ngươi chữa bệnh cho hắn hay tra tấn hắn?! Ta thực muốn đánh chết đám vô dụng các ngươi!”
Bỗng nhiên một trang giấy bay vụt qua trong đầu ta, đó là một tờ tài liệu huấn luyện GMAT, hai cột tiếng Anh, toàn bộ đều là những từ tiếng Anh cùng chú thích bằng tiếng Trung. Chỗ trống trên đầu trang là mấy chữ ta tự tổng kết nội dung tài liệu, chính là: Amputation – phẫu thuật cắt bỏ!
Ta quát lớn một tiếng: “Mọi người im lặng! Lấy giấy bút ra đây cho ta!”
Ta nhắm chặt mắt lại, gục đầu xuống, hai tay vò rối tung mái tóc bên dưới khăn trùm đầu, hung hãn giật mạnh một nắm tóc, khăn trùm đầu nhẹ nhàng rơi xuống. Chữ viết trên trang giấy mờ mờ ảo ảo, ở góc trang có đánh số 83, cái này thì ích lợi gì! Ta ra lệnh cho chính mình: cố gắng nhớ đi! Ta cau mày, bứt tóc, hít sâu một hơi, “Ahhhh ……”. Một tiếng hét lớn, chữ viết trong đầu tựa như hình ảnh phản chiếu trong nước, dần dần định hình, trở nên rõ ràng mạch lạc.
Ta không dám trợn mắt, kêu to: “Mau lấy giấy bút cho ta!” Có người đưa giấy bút đến, ta hé mắt, cầm lấy tờ giấy. Trong đầu ta lơ lửng hàng loạt từ tiếng Anh vàng chóe, bên cạnh là nghĩa tiếng Trung, ta cầm bút, viết vài dòng lên giấy:
Ligation buộc chặt vết thương để cầm máu.
Tourniquet buộc garo.
Transection cắt ngang (cơ thể)
Saw cưa (xương)
Transposed (da thịt) bao quanh (phần xương gãy)
Disarticulation không cần cưa vào xương, bắt đầu từ phần khớp xương mà cắt.
The femoral artery is to be tied buộc chặt động mạch chủ ….
Ta dần dần nhớ ra toàn bộ những câu từ tối nghĩa không chịu nổi đó, nhớ ra được cách trói chặt đùi, sau đó dùng hai hoặc ba nhát dao cắt qua da thịt, giữ lại da thế nào, cầm máu ra làm sao, còn có phần tranh luận có hay không nên buộc chặt động mạch chủ …. Lúc ấy ta cảm thấy người Mỹ rất biết cách giết người, hiểu biết từng chỗ nào có thể gây nguy hiểm, coi sinh mệnh như trò chơi làm cho ta ghê tởm, nhưng ai biết được lại có ngày hôm nay.
Ta buông bút, đờ đẫn nhìn chằm chằm những chữ ta vừa viết, cả người không ngừng run rẩy. Khăn trùm đầu của ta đã rơi xuống đất, lộ ra mái tóc dài đến bả vai xổ tung ra bốn phía, bởi vì lúc nãy bị ta vò nát. Ta đi đến cạnh Hữu Sinh, không ai dám nói chuyện, có lẽ do bộ dạng nguy hiểm rợn người của ta. Đưa tay chạm nhẹ lên vết thương cùng đầu gối của hắn, ta cảm thấy xương đùi vẫn chưa bị gãy, ta lại ấn nhẹ xung quanh khớp gối, phát hiện da thịt ở đó đã mềm nhũn, cơ hồ chỉ có một tầng da bọc ngoài. Chân tay ta dần trở nên lạnh lẽo, đây là vận mệnh sao? Hay là ta đang cố cậy mạnh?
Ánh mắt ta không có nổi một tia phấn chấn, ta không dám đối mặt với hắn. Nhưng nhìn thấy cái cưa đặt sẵn bên kia, lòng ta lại đau như dao cắt. Ta lấy hết can đảm, nhìn về phía Hữu Sinh, bắt gặp hắn đang mỉm cười nhìn ta, dường như hiểu được ta đang suy nghĩ cái gì. Ta mở miệng, lời nói có phần lộn xộn, “Hữu Sinh, ta, chân của ngươi, có thể, để cho ta …..” Hắn gật đầu, thần sắc mỏi mệt yếu ớt nhưng vẫn mỉm cười, nụ cười vẫn rực rỡ tươi đẹp như lúc trước.
“Nhâm tiên sinh là X lang y?” XXX lại đến hỏi. Ta không nói gì, chỉ lắc đầu, cả người lạnh băng run rẩy, căn bản không thể cùng hắn đấu võ mồm.
“Vậy ngươi đã từng cưa chân người ta?” Ta lại lắc đầu.
Ngươi nọ cười lạnh, nói: “Vương gia thân thể tôn quý, tính mạng hệ trọng, há có thể ….”
Ta đột nhiên nổi điên, xoay sang quát vào mặt hắn: “Nhưng ta hiểu biết hơn ngươi rất nhiều! Cho nên không thể đem hắn giao vào trong tay ngươi!”
“Ngươi có nguyện lấy tính mạng mình ra đảm bảo?” Một giọng nói uy nghiêm bất ngờ vang lên, đám người xung quanh lập tức im bặt.
Ghế của Hữu Sinh nằm song song với giường lớn, màn gấm hai bên rủ xuống che khuất phần lớn tầm mắt ta. Người vừa nói ẩn mình ở trong góc, dưới ánh sáng lờ mờ tăm tối ta không thể nhìn rõ mặt hắn, tất cả mọi người đều đang quỳ hướng về phía đó. Ta biết đó là thanh âm có thể quyết định vận mệnh sinh tử của ta, cũng khiến cho ta phải lựa chọn vận mệnh của hai ta. Vận mệnh của cả hai, giờ này không ngờ lại nằm cả trong tay ta.
Ta nghĩ đến bầu trời đêm đầy sao hôm đó, dưới ánh lửa trong ngôi miếu đổ nát, giọng nói trầm tĩnh ấm áp của hắn, lại nhớ đến những giọt nước mắt ở bên sông …. Suy nghĩ trong đầu nhất thời trở nên rối loạn, ta nghĩ, nếu trước kia ta đã giúp hắn thoát ra khỏi hiểm cảnh, vậy thì lần này ta nhất định sẽ làm được! Còn nếu không, một tên lang băm hành nghề trái phép như ta, dù cho có chết vạn lần cũng không đáng tiếc! Hơn nữa chúng ta có yêu mà không thể yêu, muốn bỏ lại không thể bỏ, chết đi cũng chẳng được ích gì! Vả lại, chết có gì giỏi đâu!!!
Ta những tưởng thời gian đã trôi qua thật lâu, vậy mà hóa ra chỉ trong một cái chớp mắt. Hữu Sinh vừa nói: “Hoàng huynh ….”, ta đã ngăn cản hắn, nhìn về hướng đó rồi rành mạch mà nói: “Nếu Vân Khởi không thể bảo hộ tính mạng hắn, cam nguyện lấy mạng đền bù!”
Lời vừa ra khỏi miệng, tự dưng ta cảm thấy bình tĩnh lạ thường, không hề run rẩy, ngược lại ý chí chiến đấu sôi sục.
Hữu Sinh đau khổ kêu lên: “Vân Khởi, không được!”
Ta quay đầu lạnh lùng nói: “Không cho ngươi nói! Nếu ngươi muốn giữ mạng sống cho ta thì cố gắng mà chịu đựng! Không được chết! Nhớ đấy!”
Hữu Sinh cố sức giãy dụa muốn thoát ra khỏi đám vải buộc quanh người, sắc mặt hắn trắng xác như người chết, ánh mắt gần như cuồng loạn, đôi môi run rẩy. Ta vội mỉm cười trấn an, nói: “Ngươi đã thấy ta thất bại khi nào chưa?”
Thanh âm kia lại lần nữa cất lên, “Được rồi! Tất cả bình thân. Các ngươi hãy nghe theo Vân Khởi sắp xếp”.
Hữu Sinh bỗng nhiên ngừng giãy dụa, hắn trở nên yên lặng, chỉ chăm chú nhìn ta, thần sắc điên cuồng cũng bớt đi, đôi mắt hắn dần dần đẫm lệ. Hắn hơi lay nhẹ đầu nói: “Vân Khởi, ta chỉ muốn nhìn mặt ngươi lần cuối, không phải muốn hại ngươi. Thật ra, có chết trong tay ngươi, ta cũng thấy mãn nguyện!”
Một góc nào đó trong tim muốn ta đi ôm chặt hắn mà nói nói: “Như vậy thật tốt, chúng ta coi như là đồng sinh cộng tử”. Nhưng cuối cùng lại cắn răng oán hận nói ra: “Ta kém cỏi đến thế sao?! Ngươi vừa vào tay ta thì chết? Không có phép của ta ngươi không được chết! Hôm nay cho ngươi xem bản lĩnh của ta!”
Ta xoay người, thấy mọi người đều có vẻ muốn lui binh. Trình Viễn Đồ vẫn đứng ở cửa nhìn ta, mắt long lanh sáng, ta gật đầu với hắn, “Ta muốn ngươi, còn cả ….” Ta nhìn một lượt khắp mọi người, chỉ có một người trẻ tuổi đón lấy ánh mắt ta, còn những kẻ kia đều ngó lơ sang hướng khác, “Ngươi!”, ý nói với người trẻ tuổi đó, “Ở lại, còn lại đi ra ngoài!” Người ngồi trong góc cũng nói: “Ta ở lại!” Thanh âm uy nghiêm, không thể kháng cự. Ta khoát tay chặn lại, hiện giờ ta không rảnh đi đôi co với ngươi, “Được, không cho ngươi quấy rầy!” Tất cả mọi người đều ngừng thở.
Ta nhắm mắt nói: “Ta muốn một vài thứ, các ngươi mau đem ngay đến đây cho ta: bốn thùng nước muối đun nóng kèm theo khăn mặt, ba tấm áo mỏng sạch sẽ, ba tấm khăn trùm đầu, một cái khăn tay, một cái kéo cắt móng tay, một vò rượu mạnh, một tấm khăn sạch, một bộ quần áo sạch sẽ cho Vương gia, chỉ cùng kim khâu luộc trong nước sôi, còn cả đũa, một cái thắt lưng to bản, một cái dùi thép, hai cây châm đốt nóng, có thể cần kìm sắt, một lưỡi dao thật sắc, hai thanh đao nhỏ, ba chén trà đậm, …. Thảo dược cùng thuốc cao để lại, đem thêm nhiều cây nến tới đây, mau lên!” Chờ mãi không thấy ai nói chuyện, ta liền trợn mắt định mắng chử, nhưng người trong góc đã lên tiếng trước: “Mau!”. Rầm rập một hồi, trong phòng không còn ai, chỉ chừa lại ba người chúng ta cùng Hữu Sinh, còn có vị Đại lão bản giấu mặt kia.
Ta dần thả lỏng tinh thần, nhẹ nhàng thở lấy hơi, xoay xoay cổ, nghe thấy xương cốt kêu lên răng rắc. Lại nhìn sang Hữu Sinh, hắn vẫn chằm chằm nhìn ta, mắt không hề chớp, có lẽ là sợ không còn được gặp lại. Bỗng nhiên ta cười to, ngón tay lén lút chọc chọc vào người hắn, nói: “Đáng tiếc, ta thế mà lại bỏ lỡ, lần này ….”
Hắn lập tức nhắm mắt lại, không tiếp tục nhìn ta, môi mím chặt, trên mặt thoáng hiện nụ cười mờ nhạt. Ta ngừng việc chọc ngoáy, chỉ âm thầm vẽ hươu vẽ vượn trên tay hắn, cúi đầu nhìn lại thấy hắn cắn răng, nhưng ý cười không giảm. Nghĩ đến trước kia mỗi lần ta giúp hắn đắp thuốc, hắn đều cười như vậy. Nếu ta sớm nhìn thấy vẻ mặt hắn lúc này, nhất định sẽ cợt nhả hắn càng nhiều!
Giữa lúc tính mệnh tồn vong không rõ, ta lại cảm thấy trong lòng vui sướng, muốn cùng hắn thân mật hơn nữa. Cái sự đau lòng lúc trước, giờ có vẻ dư thừa không đáng nhắc tới. Hơn nữa cả một tháng bi thương khổ sở càng làm cho ta thêm quý trọng từng giây phút vui sướng hiện tại. Ta có vô vàn chuyện muốn nói với hắn, có thể ba hoa lải nhải với hắn đến vĩnh viễn.
Có người đi đến bên người ta, ôm quyền chào hỏi, “Tại hạ Trầm Trọng Lâm ….” Ta giơ tay đáp lại, cũng không nhìn đến hắn, nói: “Nhâm Vân Khởi, từ nay ta gọi ngươi là Tiểu Trầm”. Hắn dường như run lên một chút, ta xoay mặt, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của hắn, hai hàng lông mi vừa dài lại cong, ánh mắt trong sáng, không cười mà như cười, khuôn mặt hắn luôn làm cho người ta có cảm giác hắn đang kinh ngạc vì điều gì đó, cũng vì thế mà âm thầm cười khẩy. Ta buồn cười, hỏi hắn: “Nếu không ta gọi ngươi là Trầm cười trộm?” Hắn vội xua tay, “Không, không, Tiểu Trầm, Tiểu Trầm, rất tốt”. Hừ, lại là một tên Cứng Đầu nha.
Ngh Hữu Sinh nghẹ nhàng nói: “Trầm XX tiên sinh là đại đệ tử của y thánh đại nhân, tuy đã là danh y, nhưng lại một mực muốn chữa thương cho ta …” Ta lại ngầm lấy tay quấy rối Hữu Sinh, hắn lập tức nhắm mắt ngậm miệng. Ta nói: “Trầm danh y ….” Hắn lại xua tay, “Tiểu Trầm, tại hạ Tiểu Trầm ….” Vì thế, từ đó về sau, lương y nổi danh đệ nhất thiên hạ đều bị ta gọi là Tiểu Trầm, cho đến tận lúc già vẫn không đổi.
Có người mở cửa, mang theo một đống đồ vật đi vào. Ta ngừng cười, đặt tay lên vai Hữu Sinh, cúi đầu nhìn hắn. Ánh mắt hắn không rời ta một giây phút nào, không hề tươi cười mà tràn ngập bi thương, ta nắm chặt vai hắn, thấp giọng nói: “Tiếp theo, cố sống cho ta!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.