Để trả thù tên Cờ hó này.
Tôi ghi lại tất cả vấn đề để dành đó rồi đặt đồng hồ báo thức trên điện thoại.
3 giờ sáng gửi cho anh.
Mấy giây sau nhận được tin trả lời.
Phục.
Tôi nhớ lần trước ở công ty nghe Lý Hành chỉ thị. Trong vòng 1 tuần phải giành được bản quyền trò chơi “Đại khai sát giới.”
Một tuần rồi.
Sao vẫn im lìm không động tĩnh?
Tôi đang chờ L.H liên hệ lần thứ 3.
Tới rồi.
Tới rồi.
Biên tập viên gọi, nhưng mà giọng muốn khóc: “Lớn chuyện rồi… xảy ra chuyện lớn rồi…”
Tim tôi thắt lại.
Nhanh chóng điểm qua trong đầu.
Không phải chứ.
Mặc dù tôi viết văn hay bẻ lái đột ngột. Nhưng mà không tới mức bị cảnh sát mời đi uống trà chứ.
Biên tập viên nói: “L.H cử người tới đưa sính lễ… à không phải, đưa tiền đặt cọc. Nghe nói là mong lão đại Tiện có thể cảm nhận được thành ý của L.H.”
Tôi: “Tiền đặt cọc gì?”
Biên tập gửi tới một bức ảnh.
[Một ngọn núi hình ông nội Mao màu hồng chất đống (đo bằng mắt thường thì cỡ cái tủ đông xài trong nhà).] (Ông nội Mao màu hồng là tờ 100 tệ)
Tôi: “…bao nhiêu?”
Biên tập: “Nói là 100 triệu.”
Tôi: “…”
Biên tập: “Họ nói do vô tình mà phạm lỗi, xúc phạm lão đại Tiện. Chỉ mong lão đại Tiện cho giá, nếu 100 triệu không đủ thì có thể thêm. Thuế bản quyền và hoa hồng website, L.H bao trọn gói.”
Sảng khoái.
Sảng khoái.
Tôi đã cảm nhận được tấm chân tình của L.H.
100 triệu là quá nhiều. Đủ để khỏi viết tới khi về hưu.
Không cần thêm nữa.
Biên tập gửi tiền vào tài khoản ngân hàng của tôi.
Ting.
Tôi nhận được tin nhắn trên điện thoại.
[Ngân hàng Trung Quốc] Số tài khoản ngân hàng Trung Quốc của bạn có số cuối là 8888 đã nhận số tiền khổng lồ 100000000,00 nhân dân tệ và số dư hiện tại là 108898999,98 nhân dân tệ.
Tôi đứng trước mặt bà dì trong căn tin, băn khoăn lựa chọn 1 cái đùi gà hay 2 cái đùi gà.
Tối nay có khuyến mãi.
1 cái đùi gà 8 tệ.
2 cái đùi gà 15 tệ.
Do dự vì 1 tệ.
Quách Hiểu Bạch hào phóng quét thẻ cơm của mình lấy 2 cái đùi gà, “Bà đây mời.”
Ném cái đùi gà béo ngậy vào chén tôi.
Tôi: “…cảm ơn cậu”
Quách Hiểu Bạch: “Cậu gầy quá, phải ăn nhiều lên.”
Tôi: “Thương tổ trưởng dạo này hao tâm tổn trí quá đúng không…so sweet…”
Quách Hiểu Bạch xấu xa nói: “Loại vận động đó cần nhiều thể lực.”
Tôi: “…”
Tôi không còn trong sạch nữa.
Hôm nay tôi rất vui.
Khoa game chúng tôi năm nay có nhiều thiết kế. về cơ bản, mấy đội xuất sắc đều đã gửi mail về cho bộ phận hỗ trợ nền tảng của L.H.
Nhưng cho tới giờ chỉ có hai nhóm được chương trình hỗ trợ tốt nghiệp của L.K lựa chọn.
Chính xác.
L.K.
Không phải L.H.
Khác với công ty L.H là công ty game nổi tiếng. L.K là một công ty kỳ cựu trong ngành, đã khai phá phát triển game được 8 năm.
Phong cách khác biệt. Mỗi người một vẻ.
Tuy bị L.H từ chối liên tục làm nản lòng. Nhưng hôm nay sản phẩm của chúng tôi đã được L.K lựa chọn. Trở thành 3 đứa con cưng của cả khoa.
Quách Hiểu Bạch muốn khóc vì sung sướng: “Mỗi ngày spam hình có kỳ tích xuất hiện rồi.”
Tôi biết vì sao sản phẩm có thể tốt tới như thế.
Phải cảm ơn người thầy giỏi đứng phía sau chỉ dạy.
Tôi nói với Lý Hành điều đó.
Lý Hành: [Hình ảnh ‘Gương mặt cười’.JPG]
Tôi: [?]
Lý Hành: [Anh cố gắng dạy em, em để L.K ngồi mát ăn bát vàng.]
Tôi: [Nhưng L.H coi thường tụi tôi. Hình ảnh ‘Lau mồ hôi’.JPG]
Lý Hành: [Có 3 nhóm được L.K chọn, không nhóm nào được L.H chọn, em thử phân tích xem.]
Tôi: [Có nghĩa là yêu cầu L.K thấp hơn L.H, có nghĩa là sản phẩm không đủ tiêu chuẩn của L.H.]
Lý Hành: [Em có muốn trở thành con cưng được L.H chọn lựa không? Em có muốn đạt được sự đột phá trong cả khoa không? Em có muốn tác phẩm của mình xưng hùng xưng bá cả khoa không?]
Tôi: [Muốn!]
Lý Hành: [Để L.K biến.]
Tôi: [Được, được.]
Lý Hành: [Tiếp tục chăm chỉ gửi mail cho L.H.]
Tôi: […Tôi tưởng anh sẽ nói, vậy tôi tới L.H đi.]
Lý Hành: [Cố gắng chăm chỉ hơn, ít mơ đi.]
Tôi: [Anh là ông chủ của L.H, anh không thể…]
Lý Hành: [Không.]
Tôi: [Vậy thôi. Tôi tiếp tục cố gắng.]
Lý Hành: [Khi có câu hỏi gì thì tìm anh.]
Tôi: [Cái đó…có phải anh cố ý không?]
Lý Hành: [Cái gì?]
Tôi: [Để mấy người lớn nghĩ tôi rất dính anh.]
Lý Hành: [Em muốn biết sự thật?]
Tôi: [Muốn.]
Lý Hành: [Bỏ năm chữ đầu.]
Để mấy người lớn nghĩ tôi rất dính anh.
Bỏ 5 chữ đầu.
Tôi rất dính anh.
Tôi: […]
Lý Hành: [Không nói nữa, anh buồn ngủ quá. Hai ngày nay chạy dự án anh không chợp mắt được.]
Tôi: [À à, chúc ngủ ngon.]
Lý Hành: [Công chúa nhỏ buồn ngủ.JPG]
Tôi: [???]
Lý Hành: [Lần sau nhớ gửi theo kiểu này.]
Lý Hành: [Em thiếu kỹ năng trò chuyện với người khác phái một cách trầm trọng.]
Lý Hành: [Không cần cảm ơn.]
Coi như tội nghiệp anh mệt mỏi thảm thương.
Không chửi thề.
Từ chối L.K là quyết định đau đớn.
Chịu áp lực cực lớn.
Tôi tiếp tục cùng nhóm mình sửa chữa tác phẩm cả ngày lẫn đêm.
Người phụ trách của L.K gọi, “Sao cô Giản lại từ chối sự hỗ trợ của L.K?”
Tôi hơi lúng túng: “Tôi nghĩ sản phẩm của chúng tôi không đủ tốt.”
Người phụ trách L.K: “Cô Giản có tiện gặp mặt trực tiếp không?”
Tôi: “Ờ…”
L.K: “Sếp chúng tôi đánh giá rất cao tác phẩm của nhóm cô. Cô không nhận lời cũng không sao, ngài ấy muốn có một số góp ý với góc độ chuyên môn.”
Tôi: “Tốt quá, tốt quá, cảm ơn ạ. Sếp của anh tên gì?”
L.K: “Họ Lý, Lý Khôn. Người sáng lập L.K.”