Người khác kết hôn, là chuyện vui mừng.
Tôi kết hôn, là âm mưu, sặc mùi tiền.
Mục đích của Cờ hó đã đạt được.
Muốn có danh phận đúng không? Tôi cho anh.
Muốn có tim tôi? Nằm mơ đi!
Tôi sẽ cho anh làm tên chồng oán hận nơi khuê phòng, cô đơn gối chiếc không ngủ từng đêm, bà đây trai đẹp ở bên, vui vẻ hát ca từng đêm!
Cho anh nếm trải cảm giác chua xót dày vò!
Tôi muốn anh hối hận rơi nước mắt!
Ủa nhầm.
Sao tôi lại thấy mình như tên cặn bã vậy.
Lúc đi tắm tôi vừa đau vừa nhức.
Khắp người là “dấu vết yêu đương” đêm qua.
Trên cổ trên lưng trên đùi đâu cũng có nên thôi không nói tới.
Bánh bao nhỏ của tôi hình như tăng một cup!!!
Bánh bao nhỏ.
Mày bị sao vậy bánh bao nhỏ!
Ai ra tay tàn độc với mày?
Không đúng, rốt cuộc là anh ra tay thế nào…không lẽ, miệng?
Ác độc.
Tôi ô uế.
Tôi rất dơ bẩn.
Tôi diễn sâu đóng vai buồn sầu rơi nước mắt, kỳ cọ cơ thể.
Nhưng tôi biết.
Sau đêm qua.
Tôi không còn là cô gái trong trẻo ngây thơ lãng mạn xây lâu đài trên cát.
Tôi là phụ, nữ, phong, lưu! Hahaha…khụ!
Tiếc quá.
Sao tôi không nhớ chút gì nhỉ?
Trước khi ngủ tôi lướt xem điện thoại một chút.
Tôi xóa weibo.
Tôi sợ lướt thấy tin tức của chính mình.
Tim tôi mỏng manh như pha lê.
Tin tức thì nhiều.
Cố gắng không tự làm mình ngột ngạt.
Nhưng mà khổ là tôi có người bạn thân buôn chuyện.
Quách Hiểu Bạch: [Tối qua cậu thuê phòng khách sạn với Lý Hành?]
Chết mợ sao cô ấy biết?
Quách Hiểu Bạch: [May mà hôm qua tụi tớ đã chụp bức ảnh Lý Hành đưa cậu đi rồi đăng lên mạng. Nếu không thì đúng là khó nói. Tấm ảnh Lý Hành đưa cậu vào khách sạn đã bị chụp lén, cư dân mạng phát cuồng lên rồi, cậu tự lên xem đi!]
Tôi: [Mình không xem, mình không xem.]
Quách Hiểu Bạch: [Hai người các cậu đúng là chơi trò thú vị nha, thực sự tới khách sạn làm chuyện đó. Này, đêm qua say rượu làm loạn có sướng không?]
Mặt tôi đỏ lên.
Gấp gáp.
Bởi vì tôi không thể nhớ bất cứ chuyện gì.
Tôi cố tình nói: [Sướng! Cậu muốn nghe chi tiết? Dung lượng 180G được không?]
Quách Hiểu Bạch: [Câm miệng, khốn kiếp!]
May quá, cô ấy không muốn nghe.
Chứ nếu không tôi không biết miêu tả mấy trăm tập phim Peppa Pig thế nào.
Tôi không để ý chuyện trên mạng. Nhưng không có nghĩa là tôi có thể tránh được những ảnh hưởng to lớn mà nó mang tới.
Ngày hôm sau, Lý Hành mời ba tôi và tôi đến nhà, đối mặt với cha mẹ hai bên, thái độ anh tương đối thành khẩn.
Anh nói, “Tối qua Tây Tây uống nhiều quá. Con đưa em về nhà, em nôn ra làm bẩn quần áo. Con đưa em vào khách sạn để lau rửa.”
Giản Vệ Đông: “Vậy chỉ là thay quần áo thôi.”
Lý Hành: “Không chỉ là thay quần áo.”
Tất cả lặng im.
Dịch Hưng Lan: “Khụ”
Lý Hành: “Con muốn nhận lỗi với mọi người. Con đã phụ lòng tin của mọi người, con xin lỗi vì đã để mọi người thất vọng.”
Tôi yên lặng nhìn Cờ hó diễn kịch một mình.
Không nói một lời.
Ngoảnh mặt làm ngơ.
Có thể coi như là nghiên cứu học tập đi.
Lỡ như sau này anh diễn kịch sẽ là phong cách này.
Tôi phải làm quen với đối tác của mình để hợp tác với anh, đúng không?
‘Anh Lý của tôi’: “Tây Tây, con định phạt nó thế nào?”
Con muốn băm vằm anh ta đi bón cây!!!
Tôi thẹn thùng nói: “Không cần không cần…”
Dịch Hưng Lan cười: “Tây Tây không nỡ.”
Giản Vệ Đông: “Mặc dù sắp kết hôn, nhưng…”
Tôi: “Tụi con đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi.”
Giản Vệ Đông suýt chút nữa lấy gạt tàn thuốc kế bên đập chết đứa con gái bất hiếu ‘ăn cây táo rào cây sung’ tôi đây.
Giản Vệ Đông: “Con đi đăng ký lúc nào?”
Tôi: “Sau khi rời khỏi khách sạn.”
Giản Vệ Đông: “Thỏa thuận tài sản trước hôn nhân đã làm xong chưa?”
Ôi không.
Lúc đó quá bốc đồng.
Đóng dấu mà không kịp suy nghĩ.
Quên là tôi vẫn còn 200 tỉ.
Tôi căng da đầu đáp: “Kết hôn trước… thỏa thuận.”
Ngay trước khi Giản Vệ Đông kịp đánh chết tôi, ‘anh Lý của tôi’ đã cứu tôi, “Lão Giản tiếc 200 tỉ hồi môn à?”
Mặt Giản Vệ Đông thúi quắc: “Không phải tôi tiếc 200 tỉ, tôi nghĩ hai đứa nhỏ cũng rộng lòng quá, giá trị hiện tại của Lý Hành đã hơn 200 tỉ, thực lực của Lý Hành tương lai có thể tạo ra gấp bao nhiêu lần 200 tỉ? Không thỏa thuận tài sản trước hôn nhân, con trai ông chịu lỗ lớn!”
Dịch Hưng Lan không vừa ý: “Gì mà nhà ông nhà tôi, bây giờ là một nhà.”
‘Anh Lý của tôi’: “Từ giờ, Lý Hành là Tây Tây, Tây Tây thì vẫn là Tây Tây, hahaha.”
Ba mẹ hai bên đứng dậy, ôm nhau nhiệt tình, bắt tay, gọi “Anh sui”, “Chị sui”.
Tôi ở bên cạnh yên lặng cầm điện thoại mở máy tính, 200 tỉ nhân với n, tương đương một ngàn tỉ.
Một ngàn tỉ.
Một ngàn tỉ là bao nhiêu?
Rốt cuộc Lý Hành liếc tôi một cái: “Không cần tính, đều là của em.”
Tôi cất điện thoại đi, “Ờ.”
‘Anh Lý của tôi’ nói với Lý Hành: “Mau giải quyết mấy thứ lộn xộn trên mạng đi. Con sắp lên làm chủ tịch rồi, đừng để mấy chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến hình ảnh của con và hình ảnh công ty.”
Lý Hành: “Đã sắp xếp bộ phận quan hệ công chúng làm việc.”
Giản Vệ Đông: “Ai chà, để Tây Tây đăng giấy đăng ký kết hôn lên mạng thì giải quyết được vấn đề rồi không phải sao?”
Cảm ơn ba, ba ruột.
Tôi: “Con không đăng.”
Lý Hành: “Con gái đăng mấy cái đó không hợp, cứ giao cho con.”
Tôi: …
Tôi nghĩ Lý Hành là chủ tịch.
Nhưng hình như anh ấy có thể làm tác giả truyện cười.
Đăng cái đăng ký kết hôn lên weibo chính thức, viết một câu đại khái là được rồi.
Anh phải làm như một copywriter— (viết văn nhằm mục đích quảng cáo hoặc các hình thức tiếp thị khác)
[Gần đây có rất nhiều người đồn đại rằng chúng tôi đang ở cùng nhau.]
[Làm rõ một chút]
[Đúng rồi.]
[Chúng tôi đã kết hôn.]
Còn mang tiêu đề [Lý Hành x Giản Tây Khê]
Ám chỉ nhóm fan CP là đã thành sự thật.
Đọc bình luận.
[Người giàu rồi trở thành thân thuộc.]
[Quán quân của cặp đôi giàu có trong cổ tích vừa ra lò.]
[Cô dâu vẫn ngầu như trước đây.]
[Vẻ mặt ghét bỏ của cô ấy là sao]
[Không cần chồng thì cho tôi, cảm ơn]
[Tối qua thuê phòng hôm nay nhận giấy đăng ký kết hôn.]
[Anh Hành, nếu anh bị đe dọa thì hãy chớp mắt đi.]
Giản Vệ Đông nói với tôi: “Bây giờ con đã kết hôn, con là con dâu mới của nhà họ Lý, còn ở nhà mình thì không hợp.”
Tôi giả bộ đáng thương: “Ba muốn đuổi con đi.”
Giản Vệ Đông: “Đừng giả vờ nữa, bày đặt luyến tiếc ba, thực ra trong lòng đã sớm bay tới bên Lý Hành rồi. Con đã nhận giấy đăng ký kết hôn rồi, việc chuyển tới sống cùng Lý Hành không phải là chuyện đương nhiên sao. Hơn nữa bây giờ Lý Hành là người mới nhận chức, nhà họ Giản hậu thuẫn cho cậu ấy, con cứ ở nhà mình như vầy không phải khiến người ta bàn tán sao. Con với Lý Hành đã lập gia đình mới, vợ chồng là châu chấu trên cùng sợi dây, làm vợ là phải suy xét chu toàn mọi thứ cho chồng. Con là người lớn rồi, đừng giở tính trẻ con ra nữa. Haizzz, nhìn thấy con gả cho một người đàn ông tốt như thế này, ba rất mừng, cuối cùng có thể nhìn mặt mẹ con rồi.”
Tôi đùa: “Nói nhiều như vậy chẳng phải chỉ là vì muốn đuổi con đi nhanh đi thôi sao? Con đi rồi thì một nhà ba người có thể vui vẻ ở bên nhau.”
Ba tôi thổi râu trừng mắt, dạy dỗ tôi: “Nói bậy. Cho dù ba có tìm bao nhiêu người mẹ kế cho con, đưa tới bao nhiêu đứa con giỏi giang, nhưng trong lòng ba, con là người duy nhất, là người quan trọng nhất. Nếu Lý Hành dám bắt nạt con, ba sẽ giúp con, ba chống lưng cho con. Nhà họ Lý ở không thoải mái, cửa nhà ba lúc nào cũng rộng mở chờ con!”
Tôi: “Thôi đừng nói nữa, lừa tình quá, con muốn khóc.”
Giản Vệ Đông nhìn tôi lom lom: “Vậy, khi nào thì con dọn đi?”
Tôi: …
Một ngày.
Sau giờ làm việc, Lý Hành tới nhà tôi.
Anh đến đưa tôi đi, muốn tôi chuyển qua sống cùng anh.
Thật ra thì ở cùng anh cũng không có vấn đề gì. Vấn đề chính là tình hình cha anh hiện không ổn định, lỡ trong đêm có chuyện gì thì mẹ anh không tự xoay sở một mình được, Lý Khôn đã bỏ nhà đi. Bên cạnh ông cụ luôn phải có con trai chăm sóc, vì vậy Lý Hành sống trong nhà cũ của họ Lý, ở cùng cha mẹ mình.
Điều này có nghĩa là tôi phải chuyển tới và sống cùng cha mẹ chồng một thời gian.
Khi còn trẻ người non dạ, tôi thấy một phụ nữ đã có gia đình đăng trên diễn đàn than phiền cô ấy sống chung với mẹ chồng. Cô ấy bận đi làm, quần áo chất đống đến cuối tuần giặt một lần thì bố chồng nói cô ấy lười; cô ấy vô cùng vui vẻ mua điện thoại mới thì mẹ chồng nói xỏ nói xiên bảo cô ấy tiêu xài hoang phí. Chồng cô nghe lời mẹ, lúc đầu thì bảo cô nhẫn nhịn, sau thì nói cô không hiểu chuyện, không hiếu thảo với bố mẹ chồng; cô đau khổ muốn ly hôn, không muốn sống nữa…
Tôi đọc mà bực mình.
Tôi trả lời: [Nếu tôi là cô, tôi thà ngủ ngoài đường còn hơn sống chung với mẹ chồng.]
Tôi hết sức nghi ngờ là cái diễn đàn này đã thành tinh rồi nên biến hình trả thù tôi.
Bởi vì bây giờ, tôi còn không có cơ hội ngủ ngoài đường.
Tôi mang một số quần áo, đồ dùng cần thiết hàng ngày lên xe Lý Hành.
Ngoài ra còn có thứ quan trong nhất là laptop, mấy quyển sách và văn phòng phẩm.
Cuốn tiểu thuyết đang ở thời điểm quan trọng, tôi không thể ngừng nó lại.
Trên đường tới nhà họ Lý.
Tâm trạng tôi rất căng thẳng, Lý Hành nói: “Ở với anh rất thú vị.”
Tôi: “…”
Anh hạ giọng: “Nhà anh, có, rất, nhiều, đồ, chơi, tốt.”
Chà.
Không ngờ anh còn có ‘sở thích đó đó’ nha.
Kích thích.
Nhà họ Lý giàu hơn nhà họ Giản, ở một trong những biệt thự nổi tiếng nhất thành phố. Nó nằm ở vị trí đắc địa, giữa khu vực rừng núi xanh tốt, có một không hai, khí thế vô cùng.
Tôi không thường tới nhà anh, mỗi lần tới tôi đều đứng trên tầng cao nhất ngắm biển, cực đẹp.
Từ cổng, đi nhanh cũng hơn 5 phút mới tới tòa nhà Lý Hành sống.
Khi Lý Hành đưa tôi vào, anh nói, “Phòng anh ở hơi hẻo lánh.”
Tôi: “Ừm.”
Lý Hành: “Đừng lo chuyện cách âm.”
Sao tôi phải lo chuyện cách âm kém?
Chúng tôi sẽ không làm những chuyện không thể nói vào ban đêm, ư ư a a ồn ào ảnh hưởng người già nghỉ ngơi!
Tòa nhà nơi Lý Hành ở có ba tầng, tầng một là phòng ngủ phong cách mạnh mẽ, tầng 2 là phòng để quần áo, tầng 3—
Thiên đường của những kẻ trạch* (Trạch: Những người chỉ thích ở nhà, không thường xuyên ra ngoài, giao tiếp với mọi người).
Căn phòng trên tầng 3 đầy ắp máy chơi game, dây nhợ máy móc được xếp gọn gàng, ngay cả thiết bị điều khiển trung tâm chuyên dụng và hệ thống nguồn cũng được thiết kế để đảm bảo khi chơi game không bị gián đoạn ngay cả khi mất điện.
Tầng áp mái trên cùng là thư viện theo phong cách Baroque. Hàng đống sách được xếp ngay ngắn với các tiểu thuyết đã xuất bản, truyện tranh manga, thậm chí còn có cả các mô hình nhân vật. Tủ lạnh kiểu trong suốt chứa đầy đồ ăn nhẹ, đồ uống. Đúng là vô nhân đạo!
Tôi không thể không hét lên.
Lý Hành nói: “Nhỏ tiếng chút.”
Tôi: “Không phải anh mới nói không cần lo cách âm sao?”
Anh nói, “Được được, em hét đi, hét to nữa đi.”
Tôi: “A a a a a a a”
Tôi không đi.
Tôi có thể ở đây cả đời!