Tại sao Lý Hành lại xuất hiện ở nhà hàng này?
Lại mặc trang phục giống [Ly Hận]?
Chỉ có một đáp án duy nhất.
Ly Hận = Lý Hành.
Đệt.
Hai từ đồng âm vậy mà tôi không nhận ra!
Làm sao bây giờ bây giờ làm sao? Tôi loạn cào cào không nghĩ ra biện pháp đối phó!
Đúng rồi.
Có chết cũng không thừa nhận.
Tôi sẽ nói là mình tới bắt gian.
Tôi thật thông minh mà.
Nhưng mà.
Quản lý nhà hàng mỉm cười bước tới: “Cô Giản, người đã đến rồi, chúng tôi có thể mang thức ăn lên không?”
Tôi: …
Lý Hành trầm tĩnh, đôi mắt sâu như đầm nước, yên lặng nhìn tôi.
Tôi từ từ bước tới, chậm rãi ngồi xuống đối diện với anh.
Bình tĩnh.
Biết đâu được chồng tôi giả dạng Ly Hận tới bắt gian tôi thì sao.
Yên lặng chờ động tĩnh.
Nhưng khi anh khẽ mỉm cười, giọng thiếu niên ấm áp vang lên như sấm rền bên tai: ‘Lão, đại, Tiện.”
Tôi nhảy nhổm lên như bị kim chích mông!
Quái vật!
Diễn viên lồng tiếng là quái vật!
Giọng nói của anh bình thường trầm trầm, nam tính, tôi không bao giờ nghĩ anh có thể tạo ra giọng nói trong trẻo, ngọt ngào đến vậy của một thiếu niên—
Toàn, thể, binh, lính, dàn, trận, chỉnh, tề, phía, trước! Tiêu diệt tên yêu nghiệt này cho ta!
Ô ô ô quá đáng sợ.
Còn ăn cơm cái cục cớt.
Bà đây co cẳng chạy.
Đáng tiếc tôi chưa chạy được hai bước thì đã có người đuổi theo, ôm lấy tôi từ phía sau, nhấc bổng eo tôi lên. Tôi hoảng hốt hét lên, thu hút ánh mắt của tất cả nhân viên nhìn tôi bị chồng vác lên vai như cái bao tải.
Tôi kêu gào thảm thiết, bị Lý Hành vác khỏi nhà hàng trong ánh nhìn kinh ngạc của nhân viên ở đó.
Tôi bị Lý Hành ném lên ghế sau xe, anh ấn tấm chắn phía sau lên, ra lệnh tài xế khởi động xe. Anh đột ngột nhào tới, chộp lấy tôi mà gặm. Tôi vừa hét vừa trốn, trốn sao cũng không thoát, cuối cùng anh cắn dái tai tôi, hơi thở phập phồng: “Thường xuyên leo rào thế này sao? Lão đại Tiện.”
Tôi: “Không có! Không có! Nói nhảm không! Đây là lần đầu tiên em mời fan đi ăn tối! Ăn cơm thôi ăn cơm thôi! Anh đừng nghĩ lung tung!”
Anh túm tôi lại, nhìn vào mắt tôi, “Em nhìn thẳng mắt anh, nói lại lần nữa.”
Tôi run rẩy nhìn vào mắt anh.
Ai chà.
Mắt anh lấp lánh ánh sao.
Đôi mắt chứa đầy tình yêu thương, yêu thích, không thể che giấu, sắp tràn ra ngoài.
Từ trước đây. Anh đã nỗ lực chứng minh anh ấy thích và yêu tôi nhiều như thế nào. Tôi vẫn thấy mong manh.
Hiện giờ.
Không cần lời nói.
Chỉ một cái nhìn là đủ.
Anh đối với Tiện Hề Hề là tình yêu đích thực.
Nhìn ánh mắt này.
Tình cảm sâu sắc đến thế nào.
Tôi thông suốt.
Tôi tê dại.
Tôi nói, “Em yêu anh, thật sự, chỉ mình anh.”
Bổ nhào qua.
Tôi bị ‘tử hình’ trên xe.
Tôi không biết sao chuyện đó lại xảy ra.
Dù sao tóm lại là trên đường về nhà, tôi bị, ‘làm’.
Kể từ khi biết tôi là Tiện Hề Hề, thái độ của Cờ hó đối với tôi thay đổi rất lạ lùng.
Hồi trước 12 giờ thì anh sẽ cằn nhằn tôi sao làm gì mà giờ này còn chưa đi ngủ?
Còn bây giờ, không nói tiếng nào, anh ngoan ngoãn đi ngủ một mình, còn chuẩn bị bữa tối cho tôi. Còn chuẩn bị cả bữa sáng sẵn. Tính cho tôi khỏi ngủ ha gì?
Ba mẹ chồng tôi nói chuẩn bị tổ chức tiệc cưới, giục tôi với Lý Hành đi chụp ảnh cưới.
Lý Hành còn nói, không có chụp gì hết, đừng lãng phí thời gian quý giá của những nhà văn lớn vào mấy chuyện tầm thường vô bổ vậy.
Sáng sớm thư ký tới đón Lý Hành, ám chỉ có bữa tiệc tối, hy vọng phu nhân cũng sẽ tham dự.
Lý Hành nói: “Vợ tôi không đi, sau này cũng không đi. Đừng phí sức lực quý báu của nhà văn vào những buổi tiệc nhàm chán.”
Càng đáng giận hơn là lúc trước anh một đêm… mấy lần, mỗi lần đều kéo thời gian rất lâu.
Gần đây, chỉ một lần. Còn chỉ lướt qua rồi ngừng, nói là sợ làm tôi kiệt sức, ảnh hưởng tới việc sáng tác của tôi.
Tôi nghĩ anh đang chơi tôi.
Hơn nữa còn có chứng cứ xác thực.
Tôi không biết làm sao, đi tìm giúp đỡ.
Tôi: [Tiểu Kiến.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Lão đại Tiện.]
Tôi: [Tôi bị sụp hố.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Ai?]
Tôi: [Người khác phái mà lần trước tôi nói hẹn gặp riêng đó, thực ra anh ấy là người yêu tôi.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Thật khó xử.]
Tôi: [Thì đó, nhưng cũng may là tôi có chết cũng không nhận người khác phái đó là ‘ánh trăng sáng – mối tình đầu’ của tôi, cho nên người tôi yêu mới bị lừa.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: […]
Tôi: [Đàn ông mà, anh biết đó, thời trẻ ai chẳng có ‘ánh trăng sáng’ trong lòng chứ?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: […mấy người?]
Tôi: [Có một người duy nhất đó thôi, tôi mới nói rồi mà.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Nếu người em yêu không những biết trân trọng con người bên trong của em, mà còn là ‘ánh trăng sáng’ trong lòng anh, không phải mọi chuyện đều tốt đẹp vui vẻ sao? Sao em vẫn có vẻ lo lắng?] (Chỗ này mình đổi lại thành ‘em’ vì Lý Hành biết Tiện Hề Hề là Giản Tây Khê rồi nhé)
Tôi: [Người yêu tôi gần đây lạ lắm.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Lạ thế nào?]
Tôi: [Ân cần quá mức, giống như chỉ vì thân phận nhà văn của tôi.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: […Có thể em hiểu lầm ý tốt của người đó.]
Tôi: [Không, anh ấy cố tình nhằm vào tôi. Có lẽ giận vì tôi đã giấu anh ấy, cố tình làm đủ chuyện để tôi mệt mỏi, lòng dạ nhỏ nhen.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: […]
Tôi: [Tiểu Kiến, tôi nên làm gì bây giờ?]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: [Tôi nghĩ em với người yêu em đang thiếu sự giao tiếp nghiêm trọng, cứ nói thẳng với anh ấy những gì em nghĩ. Làm thế nào để khi ở chung em thấy thoải mái tự do, em cứ nói.]
Tôi: [Tôi hy vọng anh ấy biến mất.]
Chỉ lão đại Hề mới có thể thấy: […]
Lý Hành ra nước ngoài làm việc. Không nói ngày nào quay về.
Ngày thứ bảy Cờ hó vắng mặt.
Tôi bắt đầu nhớ anh.
Tôi hỏi Tiểu Kiến: [Tôi rất thích anh ấy, anh ấy cũng rất thích tôi, nhưng chúng tôi không hợp nhau lắm, anh có cao kiến gì không?]
Tiểu Kiến: [Có một cách đơn giản.]
Tôi: [?]
Tiểu Kiến: [Làm nũng là chất xúc tác tốt nhất.]
Tôi: [À, đàn ông mà làm nũng thì không tốt lắm đâu.]
Tiểu Kiến: [Không phải là kiểu làm nũng bề ngoài nông cạn, phải nói bằng giọng điệu nũng nịu thì mới gọi là làm nũng có trình độ. Làm nũng là cả nghệ thuật.]
Tôi: [Nói nghe thử xem.]
Tiểu Kiến: [Thấy người yêu đi làm về vất vả, ôm anh ấy, nói sao anh gầy vậy? Có nhớ em không? Quan tâm, chăm sóc kiểu kiểu thế.]
Tôi: [Mắc ói quá. Tôi không làm được đâu.]
Tiểu Kiến: [Vậy thì khen anh ấy, đêm nay anh đẹp quá, rồi vùi đầu vào ngực anh ấy, tôi chắc là không ai có thể chống cự nổi.]
Tôi: [Chậc chậc.]
Tiểu Kiến: [Chú ý gội đầu nhé, nếu không thì hun chết người yêu em đấy.]
Tôi tóm tóc ngửi ngửi, chẹp, hôi quá.
Nhanh chóng đi gội đầu.
Gội đầu, tắm rửa xong, quay thì, a, chồng về rồi nè.
Anh phong trần mệt mỏi cởi áo khoác.
Tôi nhớ Tiểu Kiến nói.
Tôi rón rén bước lại, định ôm anh từ phía sau.
Kết quả Lý Hành cởi áo, quay người lại, cùi chỏ đập vào mặt tôi. A! Đau quá!
Tôi bụm mặt lùi lại mấy mét, “Ui ui ui—”
Cmn.
Tại sao.
Tôi hiếm khi làm nũng, lại rơi vào kết cục thế này.
Lý Hành kinh ngạc: “Đau lắm không? Sao em không phát ra tiếng động gì hết vậy?”
Tôi có thể nói gì? Nói muốn cho anh một cái ôm yêu thương thì bị anh đấm cho một cú? Tôi cười: “Em định đánh lén anh nhưng bị phát hiện, haha.”
Tôi thiệt buồn.
Tôi cúi đầu ngồi trên giường.
Đột nhiên Lý Hành ngồi xổm xuống trước mặt tôi.
Vít lấy cổ tôi.
Anh ngẩng lên hôn tôi.
Tiểu biệt thắng tân hôn.
Nụ hôn không kiểm soát được.
Sau một hồi mãnh liệt.
Anh vén mái tóc dài của tôi lên, “Thơm quá.”
Tôi biết ơn Tiểu Kiến vì đã đi gội đầu, nếu không thì khung cảnh bây giờ sẽ bị phá hủy.
Lòng bàn tay Lý Hành lướt trên da tôi, “Em không dùng lotion sau khi tắm?”
Tôi lắc đầu, “Em không xài cái đó.”
Lý Hành dỗ tôi như dỗ con nít, “Tắm xong nhớ bôi cho thơm.”
Anh dùng giọng nói thiếu niên của [Ly Hận] để nói, đúng là muốn phun máu mũi mà.
Tôi bôi! Tôi bôi! Mỗi lần tắm xong tôi dùng hết sức để bôi được chưa!
Lý Hành lấy một chai lotion thơm mùi sữa, ấn đầu bơm, lấy một miếng kem dưỡng thể ra, xoa trong lòng bàn tay, rồi xoa lên người tôi, sự đụng chạm của anh như đốt lửa trên người tôi.
“Chà, lấy nhiều quá.” Anh lau kem dưỡng trên người tôi, rồi cầm tay tôi ấn lên cơ bụng anh, “Em xoa cho anh, đừng lãng phí.”
Tôi nuốt nước miếng…
Cờ hó.
Quá sức dụ dỗ người mà.