*Khụ...Khụ*
Con nha hoàn hầu bà Lý vờ đứng ho. Cô quay sang nhìn nó tự nhiên cảm thấy làm hầu nhà này cũng thật sướng.
“Mau đi thôi, bà đang đợi ở bên trong.”
Lạc Liên đi theo nó vào gian nhà chính. Bà Lý tao nhã ngồi ở trên ghế, thưởng thức một ít hạt hướng dương đã được tách vỏ.
“Bếp ở ngay phía sau gian chính, cô muốn tìm gì thì cứ xuống dưới mà lấy.”
Thường ngày gặp bà ta ở ngoài chợ chả bao giờ cô phải rụt rè trước luồng khí chất cao cao tại thượng, chuẩn phong thái một người phu nhân của bà ta, nhưng kể từ khi bước vào đây Lạc Liên lại cảm thấy rất lạ, dường như mọi thứ đều phải nằm trong một khuôn khổ lễ nghi, không được phép sai, càng không được phép lộng hành.
Lạc Liên khép nép gật đầu “Vậy xin bà chờ ở đây, tôi xuống dưới châm trà xong sẽ đem lên ngay.”
“Cô không cần phải nhọc công ở dưới bếp, cứ làm ở đây là được rồi.”
Cô khó hiểu đưa mắt nhìn bà ta. Lúc này, con nha hoàn đứng ra thay bà Lý giải đáp thắc mắc cho cô hiểu.
“Bà Lý quan niệm rằng mỗi khi châm trà cho người trong nhà uống nhất quyết phải làm ở gian chính. Vì dưới bếp có nhiều tà khí không mấy được sạch sẽ, vô tình ám vào trà, khi uống vào sẽ mang trong mình mầm bệnh.”
Khoé mắt cô giật giật liên hồi.
Không biết mấy người nhà này lôi đâu ra cái quan niệm quái quỷ này nữa.
“Cho người mang vật dụng châm trà lên đây.”
Lạc Liên nghe vậy thì tỉnh táo lại ngay, chuẩn bị cất bước thì bị con nha hoàn chặn đầu.
“Việc của cô tới đây chủ yếu chỉ là để châm trà, những việc bận tay bận chân này cứ để người hầu trong nhà lo là được rồi.”
Cô khẽ liếc mắt qua nhìn bà Lý, bà ta vẫn thảnh thơi ngồi thưởng bánh chắc là con nha hoàn này nói đúng.
Ngồi vào ghế chờ, không lâu sau giai nhân trong nhà nhanh nhẹn đem những vật dụng cần thiết lên nhà chính, bày biện ngăn nắp lên trên bàn. Ngó mắt qua một lượt quả nhiên chỉ toàn là đồ mắc tiền, được làm rất tỉ mỉ.
Lạc Liên lướt ngón tay trỏ qua một lần nữa để kiểm tra, đột nhiên thấy thiếu một món bèn lên tiếng:
“Cho hỏi nhà ta có chuyên trà không ạ?”
“Có nhưng trước nay nhà này không dùng tới.” Con nha hoàn lớn giọng đáp.
Lạc Liên khẽ cười “Vậy cho tôi xin một cái chuyên trà.”
Con nha hoàn tức giận định nói lại nhưng tức thì bị bà Lý chặn lại: “Cho người đem chuyên trà lên đây.”
Sau khi có chuyên trà trên bàn Lạc Liên bắt đầu tỉ mỉ thực hiện từng bước pha trà.
Đầu tiên, cô nhờ giai nhân đi ra ngoài đun một ít nước nóng, còn dặn dò kỹ lưỡng không được đun nước quá sôi, phải đứng canh chừng cho đến khi nào thấy nước trong nồi bắt đầu sôi lên lần đầu tiên thì đem liền vào đây.
Khi nước sôi đạt tới đúng tiêu chuẩn cô đưa ra giai nhân cẩn thận bưng nồi nước vào. Lạc Liên cẩn trọng múc một ít nước vừa đun xong cho vào ấm trà, rồi đậy nắp lại. Đợi đến khi ấm trà dần nóng lên, cô mới cầm lên, rót hết nước vào chuyên trà và mấy cái chén.
Sau đó, cô bóc một lượng trà sen vừa đủ cho vào ấm, rãi đều mặt trà cho bằng phẳng, rồi rót nước nóng cho ngập trà và nhanh thoăn thoắt đổ số nước đó đi ngay sau đó.
Con nha hoàn nhìn tới đây thì không hiểu gì, nó định hỏi nhưng nó biết bà Lý không thích bị người khác làm ồn nên đành ngậm miệng lại chờ.
Lạc Liên lại đổ thêm một lần nước nóng vào đầy ấm, đậy nắp kỹ, ngồi hãm trà trong khoảng vài chục giây. Ước tính thời gian trong bụng Lạc Liên gấp gáp trút hết nước trà trong ấm ra cái chuyên, không để sót một giọt nào, rồi từ từ mới mở nắp ấm ra.
Lúc này hương trà sen bay thoang thoảng trong không khí. Người nào người nấy ngửi thấy đều hít lấy hít để hương thơm dịu ngọt này.
Cô nhẹ cầm cái chuyên trà lên, rót nước trà vào một cái chén có kiểu dáng đặc biệt nhất, hai tay đưa qua đầu, dâng lên bà Lý.
“Mời bà Lý dùng qua ạ.”
Bà ta đặt cây quạt xuống bàn, đón lấy chén trà từ tay cô.
Nước trà có màu vàng rơm, trong vắt không có một chút cặn, hương thơm lúc ngọt lúc dịu rất khó để nắm bắt. Bà ta nâng chén trà lên, thong thả thưởng thức một ít hương vị.
“Bà thấy sao ạ?” Cô ngẩng đầu, hỏi.
“Trà rất ngon, không tệ như ta nghĩ.” Bà ta tấm tắc khen ngợi, đặt chén trà xuống bàn.
Lúc này, khi bà Lý đã được uống trà xong con nha hoàn mới dám lên tiếng hỏi:
“Khi nãy ta có thấy cô trút hết trà sang một cái ấm khác. Chẳng phải để nguyên trong ấm trà sẽ càng đậm và ngon hơn hay sao?”
Lạc Liên lắc đầu ngầy ngậy, dịu giọng giải thích: “Muốn trà ngon thì chỉ nên thưởng ở trong chốc lát mà thôi. Nếu ngâm trà quá lâu trong nước ấm không những không ngon hơn lại càng làm cho trà mất đi hương vị tinh tuý, khiến cho trà bị đắng, màu không được đẹp, lại còn làm cho người uống không mấy được hài lòng.”
“Châm trà cũng giống như việc ngồi thiền. Nếu tâm không kiên nhẫn, muốn thưởng thức ngay thì cả đời cũng chẳng thể nào uống được một chén trà ngon.”
Lạc Liên ngồi sắp xếp lại mấy vật dụng trên bàn, luyên thuyên mấy cái kiến thức cơ bản về trà cho nó hiểu. Nó ít học nghe vậy có cái hiểu, có cái không, nhưng nó nghe cũng từ lỗ tai này chạy qua lỗ tai kia, rồi quên hết.