“Mã cha mày, mày làm tao hết hồn!”
Lạc Liên cười cười, cùng thím Doãn đi trên đường.
“Thím Doãn, con có chuyện này muốn hỏi thím.”
“Mày muốn hỏi gì?” Thím hỏi.
Cô dè dặt, suy nghĩ cho thật kỹ rồi mới dám hỏi: “Hồi nãy con có thấy gia nhân nhà họ Lý bưng một cái thao để trước cửa phủ. Cái thao đó đựng gì vậy thím?”
Thím quay sang nhìn cô dò xét.
“Mày muốn biết làm gì?”
“Chỉ là con hơi tò mò...”
Bà ấy thở dài một hơi, xoay đầu về vị trí cũ, rất nhanh thì thím liền trả lời: “Là máu dê.”
Cô trơ mắt, bất ngờ với những gì vừa nghe.
Thì ra là máu dê hèn gì ngửi mùi lại tanh đến vậy.
Mặc dù đã biết cái thau đó đựng máu dê nhưng cô vẫn khỏe tài nào hiểu được tại sao phải là máu dê? Máu động vật khác không được hay sao? Với lại tại sao phải đưa chân vào đó?
Lạc Liên liếc mắt qua nhìn thím một cái rồi hỏi tiếp: “Vậy tại sao phải đưa chân vào đó vậy thím?”
“Mày lại nhà họ mà hỏi, mày hỏi tao làm sao tao biết.”
Lạc Liên cười gượng, lấy tay gãi gãi đầu. Thím Doãn không biết cũng phải. Dù sao từ trước đến nay nhà họ Lý làm gì cũng khó đoán.
Trên đường vắng tanh không một bóng người chỉ còn lại một mình cô và thím Doãn, khung cảnh đìu hiu đến tẻ nhạt, lâu lâu lại có vài tiếng cú kêu lên cho sinh động.
Đi được một lúc thì đã tới nhà. Lạc Liên định dẫn thím về tận nhà luôn nhưng thím ấy lại từ chối. Cô đành đứng trước cửa canh chừng đến khi nào không còn thấy bóng dáng của thím Doãn nữa thì mới an tâm trở vô.
Vào trong nhà, cô mò mẫm tìm cái hộp diêm trên đầu tủ, cẩn thận đốt đèn dầu lên. Lạc Liên rón rén bước từng bước đi vào phòng, trông thấy mẹ cô đã say giấc trên giường thì mới yên tâm. Cô lấy trong tủ ra một tấm chiếu nhỏ, một cái gối với một cái mền, rồi trải chiếu xuống dưới sàn, thoải mái mà nằm lên.
Cô đặt tay lên trán, tập trung suy nghĩ về người con gái vừa được nhà họ Lý cưới về.
Không hiểu sao cô cứ nhớ tới cái lúc thấy nàng ta ngồi khóc trong kiệu. Chẳng phải lấy chồng là một việc trọng đại cần phải hạnh phúc hay sao?
Nghĩ đến đây, Lạc Liên sựt nhớ ra điều gì đó, hốt hoảng bịt miệng mình lại. Cô quên mất là con trai út nhà họ đã chết từ lâu rồi, mà còn là chết yểu nữa chứ. Dù gì cưới phải một người đã chết thì quả thật chẳng thể nào vui vẻ, hạnh phúc được cả. Bỗng nhiên cô lại cảm thấy thương xót cho số phận của nàng ta, coi như số của nàng ta hẩm hiu nên vậy.
Lạc Liên bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài đến nỗi chảy cả nước mắt sống, cả người đầy mệt mỏi, không suy nghĩ gì nữa cô ráng vươn người thổi tắt cây đèn dầu rồi dần chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya vắng lặng, tiếng cú bên ngoài vang dội trong màn đêm tĩnh mịch. Trong nhà Lạc Liên phát ra những âm thanh kẽo kẹt, gió bên ngoài bắt đầu thổi rít lên từng cơn khiến cho âm thanh đó phát ra ngày càng lớn.
Tiếng kẽo kẹt ngày một gần. Lúc này, cô giật mình thức giấc nhưng chẳng mấy để ý đến âm thanh kỳ lạ kia. Cô trở người, xoay lưng về phía giường, mặt hướng ra ngoài cửa.
Cánh cửa chỉ được khép hờ, không có ánh sáng cũng không nghe tiếng động gì nữa. Một cái bóng dài đứng lặng thinh ngoài cửa phòng. Lạc Liên lim dim mở mắt, nhìn ra khe cửa. Chỉ thấy lờ mờ một mảng đen dày đặc ở trong tầm mắt nhưng kỳ lạ là cả cơ thể cô lại trở nên nặng nề, không tài nào nhúc nhích được. Cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng ngực.
Cô thấy rõ có một cặp mắt chỉ toàn tròng trắng đang nhìn chằm chằm vào cô. Cô muốn mở mắt thật to để có thể nhìn rõ hơn nhưng không tài nào nhấc nổi mi, càng cố gắng kháng cự càng làm cho cơ thể dần mất sức.
Cặp mắt đó nhìn Lạc Liên được một lúc thì dần tan biến trong không trung.
Theo đó cơ thể của cô cũng trở lại bình thường. Vừa có thể thoát ra Lạc Liên liền ngồi bật dậy, run rẩy đốt cây đèn dầu lên, mắt vẫn nhìn ra cửa như tìm thứ gì đó.
*Xoảng!...Xoảng!*
Âm thanh đổ vỡ lớn dưới bếp làm cho cô giật mình một phen, tim bắt đầu đập loạn xạ, hơi thở dần trở nên nặng nề. Lạc Liên lồm cồm ngồi dậy, cầm lấy cây đèn dầu đi xuống bếp.
Lạc Liên đang đi giữa chừng thì bỗng nhiên dừng lại. Cô đứng trước cửa bếp đầy khó hiểu. Không biết sao bản thân cô lại chẳng muốn bước vào trong đó chút nào.
Nuốt nước bọt một cái để lấy lại bình tĩnh, gắng gượng bước chân vào trong. Ánh đèn hiu hắt từ đèn dầu toả ra cô nhẹ nhàng quơ cây đèn xung quanh căn bếp. Ban đầu, chẳng thấy ai vậy mà cho tới khi nhìn kỹ lại phát giác thấy một con mèo đen đang đứng trên bếp nhìn cô, xém chút nữa nó đã thành công làm cho cô đứng tim mà chết.
Mắt con mèo sáng rực trong góc tối, nó kêu lên một tiếng, nhảy xuống rồi chạy đi mất. Thấy dưới đất vương vãi đầy xương cá vụn với chiếc đĩa đã vỡ tan tành. Cô cảm thấy yên tâm hơn phần nào, khom người thu dọn mớ hỗn độn do con mèo kia gây ra.
Xong xuôi, cô cầm đèn đi ra ngoài cổng xem coi chốt cửa có bị gỡ ra hay không. Tuy nhà nghèo nhưng vẫn có những trường hợp có trộm vào nhà lấy đồ ăn. Trở về phòng thấy mẹ vẫn đang ngủ say cô dịu dàng đắp mền kỹ cho bà, quay sang khoá chặt cửa phòng, để đèn dầu ở trên đầu bàn.
Cô nhìn lên trần nhà tự nhiên cảm thấy hôm nay bản thân suy nghĩ quá nhiều thứ linh tinh. Thở dài một hơi, cô quay lưng về phía cửa rồi thiếp đi.
Giữa trời đêm tĩnh mịch, lạnh lẽo tiếng mèo vẫn kêu râm ran thay cho tiếng sáo, một con chim heo bay đến, đậu trên nóc nhà của cô, kêu lên từng tiếng đầy man rợ, cảnh báo tương lai.