Tam Nghiệt Duyên

Chương 24: Uy hiếp




“Liên, ra đây mẹ bảo.”
Lạc Liên từ trong phòng hối hả chạy ra, cô nhướng người, ngó ngó ra trước cửa nhà thì không còn thấy cái kiệu đâu nữa mới biết bà Lý đã về.
“Con vào phòng thu gom hết đồ đạc của con đi. Mẹ dẫn con đi tới chỗ của bà nội.”
Lạc Liên bất ngờ la lên “Tới chỗ bà nội?”
Mẹ cô không đáp, nhanh chóng đi vào trong phòng, lấy cái giỏ đồ để ở trên đầu tủ, thu gom hết tất cả quần áo của cô và bà, lấy hết tiền bạc tích góp được cho vào giỏ.
“Mẹ, sao con lại phải tới chỗ của bà nội?” Cô ngồi kế bên bà, cuống quýt đến mức xém chút nữa là cắn trúng lưỡi.
Mẹ cô vẫn cố chấp không nói một lời, gom hết đồ đạc xong bà nắm chặt tay cô kéo đi tới nhà thầy Điền.
Tự nhiên từ lúc nói chuyện với bà Lý xong thì mẹ cô lại đột nhiên trở nên như vậy.
“Mẹ, mẹ nói cho con biết trước đã. Sao mình phải tới chỗ của bà nội hả mẹ?” Lạc Liên vùng vằng muốn hỏi ra cho lẽ thì mới chịu xuôi lòng nghe theo lời bà.
Bà đang hì hục kéo cô đi, nghe cô nói vậy bà liền dừng bước, quay phắt qua. Bà hiểu rõ tính cách của Lạc Liên nếu như bây giờ bà không chịu bình tĩnh giải thích cận kẽ cho cô hiểu ra thì cô sẽ chẳng bao giờ đồng ý làm theo ý của bà muốn.
Bà hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh, sau đó không trực tiếp nói rõ lý do cho cô nghe mà bà chỉ đơn giản hỏi một câu ngắn gọn: “Bây giờ, con muốn lấy chồng hay là muốn qua nhà bà nội?”
“Lấy chồng?” Hai hàng lông mày của Lạc Liên nhíu lại với nhau.
Cô không hiểu gì hết. Lấy chồng với tới chỗ của bà nội thì có liên quan gì chứ?
Lạc Liên im lặng để suy nghĩ. Cô sực nhớ đến hình ảnh của bà Lý lúc ngồi ở trong nhà cô, lúc mẹ cô vô cớ ăn nói gắt gỏng và cả lời nói đầy ẩn ý sâu xa của bà Tư “Hôm nay, là ngày giỗ của con trai út nhà họ Lý.”
Xâu chuỗi lại toàn bộ những điều đó Lạc Liên liền há hốc mồm kinh ngạc, cuối cùng cô cũng hiểu ra nguyên nhân vì sao mẹ cô lại trở nên như vậy.
“Mẹ, có…có phải bà ta tới nhà mình là vì muốn…”
Giờ phút này khi mọi chuyện đã sáng tỏ thì Lạc Liên lại không có gan lên tiếng hỏi bà thêm một lần nữa, cô không muốn tin điều mình đang suy nghĩ là sự thật.
Bà nhìn biểu cảm của cô ngay lúc này thì cũng đã biết cô đã hiểu ra mọi chuyện. Nói trắng ra chuyện này cũng không có gì phải giấu, bà nhìn cô một hồi rồi quyết định nói ra hết.
“Bà Lý, muốn mẹ gả con cho con trai út nhà họ. Bà ta còn nói nếu như mẹ gật đầu đồng ý liền sẽ cho người đem trầu cao qua hỏi cưới, cho mẹ cả trăm cây vàng…”
Lời nói tới đây thì bỗng đứt, bà nhớ lại mấy lời của bà Lý lúc còn ở nhà mà lòng tức không thôi.
Lạc Liên không mấy gì lạ lẫm với những lời bà ta đã nói với mẹ của cô. Người giàu vốn dĩ là vậy đấy, họ chỉ biết giải quyết bằng tiền, tiền và tiền, còn những thứ tình cảm khác mặc nhiên không đủ trọng lượng với họ. Cô chỉ không ngờ tới trường hợp bà ta lại đích thân hỏi cưới muốn cưới cô về làm dâu.
Là vì bà ta muốn mượn gió bẻ măng, thông qua vụ này thẳng tay thủ tiêu cô, vậy thì lúc đó những gì về cái chết của bà Hai sẽ không một ai biết tới?! Hay là vì một lý do sâu xa nào khác?!!!
Dù cho có là gì đi chăng nữa thì cô cũng sẽ không bao giờ chịu khuất phục trước bà ta.
“Mẹ, con hiểu ra hết rồi. Đi, chúng ta cùng tới nhà của bà nội.”
Giờ đây cô hiểu ra tất cả khiến cho bà nhẹ nhõm trong lòng biết bao nhiêu. Bà nhìn cô rồi cười chua xót, sau đó cùng cô chạy nhanh tới nhà thầy Điền nhờ thầy ấy kêu giùm hai mẹ con cô một chiếc xe ngựa gấp. Trong lúc đứng đợi xe ngựa tới rước Lạc Liên tranh thủ thời gian hỏi bà.
“Nhưng mà mẹ con thật sự không hiểu vì sao chúng ta lại phải tới nhà bà nội? Liệu khi biết tin nhà mình bỏ trốn bà ta có từ bỏ không?”
Bà không cần thời gian suy nghĩ liền trả lời ngay: “Đương nhiên là bà ta sẽ không từ bỏ.”
Bà nói thêm “Nhà họ Lý vốn dĩ là theo tà đạo, giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, dùng ngải làm hại người khác, quỷ giữ của, uống máu trinh nữ kéo dài tuổi thọ và rất nhiều chuyện tàn độc khác. Bà nội của con là thầy pháp, diệt trừ yêu ma trên mấy chục năm nay. Nếu bà ta thật sự nhắm tới con chắc chắn sẽ không buông tha, người duy nhất có thể bảo vệ được con ngay lúc này cũng chỉ có thể là bà nội, bà Lý ắt hẳn sẽ không dám làm càng.”
Chăm chú nghe bà nói từ đầu đến đuôi khiến cho cô như không tin vào tai mình. Trước nay cô chỉ ngây thơ nghĩ rằng nhà họ Lý chỉ ác ở chỗ bắt ép mấy cô nương xinh đẹp cho con út nhà họ, trần đời ai mà có thể ngờ được nhà họ lại độc ác tới vậy chứ.
Bà vừa dứt lời không được bao lâu thì xe ngựa đi tới. Hai mẹ con cô gấp gáp lên xe, bà sốt sắng nói địa chỉ thôn của bà nội đang ở cho người đánh lái biết. Xe ngựa từ từ bắt đầu khởi hành một chặng đường dài.
Từ lúc nghe bà kể đầu đuôi về nhà họ Lý Lạc Liên ngồi trong xe cứ tò mò hết chuyện này tới chuyện khác, mấy lúc cô định mở miệng hỏi nhưng rồi lại thôi, sợ hỏi miết thì không nên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.