Tam Nghiệt Duyên

Chương 8: Nàng dâu nhà họ Lý




Một nước chạy về nhà cô tung tăng đem đồng vàng mới tinh khoe với mẹ, rồi kể hết mọi chuyện ở ngoài chợ cho bà nghe. Ban đầu mẹ cô cũng vui lắm nhưng dần về sau ngày nào bà Lý cũng tới quầy của cô hết mua trà lại mua sen tươi, mỗi lần như vậy đều luôn cho cô một đồng vàng.
Độ giàu có của nhà họ Lý ai ai trong thôn cũng biết nên việc phóng khoáng chừng ấy đồng vàng cũng chỉ là chuyện bé như con kiến. Chỉ có điều nhà họ nổi tiếng không chỉ vì sự giàu sang phú quý mấy đời, mà còn vì nhà họ luôn xảy ra những chuyện tâm linh kỳ quái.
Vụ nàng dâu thứ năm của nhà họ chết cách đây không lâu bà cũng đã nghe nhiều người bàn tán. Bà chỉ lo sợ bà Lý có ý đồ gì đó bất chính mới tiếp cận cô thường xuyên tới như vậy.
Còn cô thì không nghĩ nhiều tới mức đó. Cô chỉ đơn giản nghĩ chắc tại vì người ta thấy mình nghèo nên mới ra tay giúp đỡ, vả lại nếu xét tổng thể từ trên xuống dưới cô cũng chẳng có cái gì đặc biệt để một người phu nhân cao quý phải để mắt tới.
Hôm nay, đúng khung giờ cũ bà Lý cùng với con nha hoàn hống hách lại tới quầy của cô mua đồ. Chỉ có điều lần này bà ta đứng lựa hơi lâu, con nha hoàn thường ngày hay to mồm cũng tự nhiên im lặng một cách lạ thường.
Cũng nhờ hai người này tính tình đột nhiên thay đổi nên Lạc Liên được dịp âm thầm quan sát họ.
Bà Lý hôm nay diện lên người một bộ đồ màu xanh đậm được may bằng loại vải thượng hạng, từng nét chỉ trên áo, cùng với hoa văn đều được người thợ dùng những sợi chỉ cao cấp để may thành, khéo léo đến từng đường kim mũi chỉ không có một chỗ sai sót. Nhan sắc người phụ nữ được ông Lý cưới hỏi rình rang, rước về làm vợ cũng không phải dạng vừa.
Tuy tuổi đã cao, trên gương mặt cũng đã có những dấu ấn của thời gian nhưng nước da của bà Lý trông vô cùng trắng sáng, mịn màng như phấn, đôi mắt hoa anh đào sáng tỏa, đôi mày liễu, thanh âm nhẹ như tơ, mềm như lụa, phong thái tao nhã, sang trọng của một phu nhân nhà giàu không thể làm cho cô rời mắt.
Ngay cả con nha hoàn đi theo hầu hạ bà ta mặc dù chỉ là một con hầu nhưng nhìn nó từ trên xuống dưới đều rất sạch sẽ, tóc tai búi gọn ra sau, trừ cái cách hành sử thô lỗ và trang phục nó mặc trên người ra thì khó có ai biết nó là một con hầu.
“Hôm nay, chỉ lấy một bọc trà thôi.”
Bà Lý bất ngờ lên tiếng. Lạc Liên giật mình một cái, loay hoay gói một bọc trà, đưa cho con nha hoàn.
Vẫn như trước nó vươn tay cầm lấy, chờ bà Lý trả tiền cho cô xong rồi đi với bà ta trở về phủ. Cô khẽ nâng mắt nhìn lén nó, kỳ lạ là sao trông hôm nay mặt nó cứ buồn buồn, chẳng có tí gì gọi là có sức sống.
Nhận một đồng vàng trong tay, Lạc Liên lẳng lặng đứng từ xa nhìn họ cho đến khi họ khuất bóng đằng sau mấy bụi tre.
Nhận thấy mặt trời đang từ từ xuống núi Lạc Liên nhanh chóng gói ghém đồ đạc về nhà trước khi trời tối.
...
“Khụ...khụ...khụ.”
Đứng tận ở ngoài cửa mà cô còn nghe thấy tiếng ho khan của mẹ cô ở trong nhà. Chốt cửa xong, Lạc Liên hối hả chạy vào.
“Trời mẹ, sao nay mẹ ho dữ vậy nè!”
Cô quăng cái giỏ lên trên bàn, nhẹ nhàng vuốt lưng cho bà.
“Nhà còn một thang thuốc hồi bữa thầy Điền có đưa cho con. Mẹ ngồi đây để con xuống dưới bếp nấu. Có gì ngày mai đi bán con ghé sang nhà thầy nhờ thầy bóc lên mấy thang nữa.”
Bà càng lúc càng ho dữ dội thấy vậy cô không đợi nữa liền một mạch bay thẳng xuống dưới, cấp tốc đun thuốc.
Ngồi gần nửa tiếng bên cạnh cái bếp than, khói bay mù mịt cay xé hết cả mắt. Lạc Liên cố gắng chịu đựng, tay quạt nhiệt tình cho lửa lên cao.
Thuốc chín, cô từ từ cho ra chén, vừa bưng lên nhà vừa thổi cho đỡ nóng. Vì nãy giờ ngồi bên bếp thang, khói cứ liên tục bay vào mắt nên hiện tại hai con mắt của cô nó cứ ran rát với nhau.
Lạc Liên đi chầm chậm, từ hai tay chuyền sang bưng chén thuốc bằng một tay. Cô dụi dụi con mắt nhiều cái liên tục đến mức chảy cả nước mắt sống.
Vừa dụi vừa ngẩng mặt lên để nhìn đường đi vô tình cô lờ mờ thấy một dáng người đứng chắn ngay giữa đường. Lạc Liên cứ tưởng dáng người đó là của bà, bỏ tay ra khỏi mắt, chớp chớp mắt vài cái để nhìn cho rõ, đồng thời cô tiến gần lại vài bước.
Đến lúc mắt nhìn thấy rõ Lạc Liên á khẩu ngay tức khắc, trợn tròn con mắt nhìn người đứng trước mặt mình.
“C...cô...cô...”
Lạc Liên cứng họng nói không thành lời.
Con dâu nhà họ Lý đứng ở giữa đường đi. Nàng ta nghiêng đầu sang một bên, trừng con mắt chỉ có tròng trắng nhìn chằm chằm vào cô. Sinh thời lúc nàng ta còn sống xinh đẹp, kiều diễm biết bao nhiêu thì khi chết đi thật trông không khác nào một con quỷ.
Làn da nàng da nhẻo nhẹt như cám, loang lổ khắp nơi, toát ra mùi hôi thối nồng nặc, lúc nhúc trong từng cái lỗ đó là một ổ dòi ú nụ màu trắng, không ngừng rỉa từng lớp da đỏ tươi của nàng ta.
Nàng ta hả miệng theo đó là năm, sáu con rích bự chui ra từ miệng nàng ta.
“Tr...ánh...xa ra...tránh xa...ra...aaa!!!”
Giọng nói vang tới đâu hóc mắt nàng ta chảy ra một dịch thể màu vàng hôi hám tới đó.
Lạc Liên kinh hãi tột độ ngã phịch ra phía sau, làm vỡ tan tành chén thuốc.
“Tránh xa...mày phải tránh xa ra!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.