Tam Nhật Triền Miên

Chương 111:




“Ha ha ha… ta là ai không quan trọng, thế nhưng, ngươi phải nhớ rõ, về sau ta chính là chủ nhân của ngươi.” Ikeda cười dâm nói, ngón tay men theo cần cổ thon dài, nhẹ nhàng vuốt ve.
“Hừ, nằm mơ.” Liễu Dịch Trần cười lạnh một tiếng.
Ikeda lại vung một cái tát, gương mặt trắng trẻo của Liễu Dịch Trần lại hằn thêm năm dấu ngón tay, khóe miệng chảy máu.
Cười khà khà quái dị hai tiếng, Ikeda híp mắt, “Ngươi sẽ mau chóng khóc lóc cầu xin tha thứ thôi.”
Mắt Liễu Dịch Trần ngập tràn khinh miệt, khóe miệng cười lạnh.
Xoạt một tiếng, ngoại bào của Liễu Dịch Trần bị xé toang, lộ ra bờ ngực trắng trẻo nhưng không hề yếu nhược, làn da mịn màng dưới ánh nến, tỏa ra quang mang nhàn nhạt. Tựa như rất thỏa mãn ngắm nhìn cảnh quan trước mắt, Ikeda nhếch mép, cầm lấy thanh đoản kiếm trên chiếc khay được thị đồng bưng lên.
Lưỡi kiếm lạnh lẽo nhẹ xoẹt qua mặt Liễu Dịch Trần, để lại trên đó một lớp bong da mỏng. Liễu Dịch Trần bất động thanh sắc, lòng lại sợ hãi, vạn nhất bị hắn phá tướng, Thiên Long ghét bỏ y thì phải làm sao…
Phát hiện ra nỗi sợ hãi nơi đáy mắt Liễu Dịch Trần, Ikeda thỏa mãn nhếch mép, “Yên tâm, mặt ngươi đẹp như vậy, đợi ta sướng rồi, mới để lại vết tích trên đó.”
Nghe đến đây, Liễu Dịch Trần mới thở phào một hơi, len lén vận công, nhận thấy dược tính trong người đã tan đi nhiều, chân tay đã có thể cử động được, mới hoàn toàn yên tâm. Y từ nhỏ được sư phụ ngâm trong ấm sắc thuốc, tuy bị tra tấn đến thảm thương, nhưng cũng rất có hiệu quả, dược tính mạnh đến đâu cũng dần dần bị cơ thể y phân giải hết, chỉ là cần có thời gian, vậy nên, y việc duy nhất y phải làm lúc này là câu giờ.
Ikeda híp mắt đầy nguy hiểm, nỗi hoảng hốt mới rồi của Liễu Dịch Trần đột nhiên biến mất, điều này khiến hắn vô cùng bất mãn.
Tay dụng lực, đoản kiếm sắc bén cắt qua làn da mịn màng, để lại trên xương quai xanh vệt máu dài ba tấc.
Liễu Dịch Trần lạnh lùng nhìn Ikeda, mày cũng chẳng thèm nhíu lại, tựa như hoàn toàn không cảm thấy vết thương trên cơ thể mình.
Nhíu mày, Ikeda lại tăng thêm vài phần khí lực, vết rạch dài ba tấc lại mở rộng thành năm phân, miệng vết thương cũng thẫm lại hơn trước rất nhiều, máu tươi trào lên tràn qua khe hở, nhuộm đỏ ngửa bên ngực.
Ikeda cúi đầu, dùng lưỡi liếm dòng máu đỏ tươi, đầu lưỡi đâm vào miệng vết thương, hài lòng thu được một tiếng kêu rên. Lại ngẩng đầu, nhìn thấy vẫn chỉ là gương mặt điềm nhiên không chút sợ hãi.
Sắc mặc trở nên khó coi, Ikeda thích thú nghe người dưới thân mình lớn tiếng gào thét, cầu xin tha thứ, nhìn gương mặt đầm đìa nước mắt của họ, sau đó mới bị mình hung hăng xuyên xỏ, cảm giác thỏa mãn nồng đượm ấy thoát cái có thể khiến hắn đạt tới cao trào, nhưng Liễu Dịch Trần trước mặt vẫn một vẻ bình tĩnh không hoảng khiến hắn vô cùng khó chịu.
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên khiến nỗi bất mãn chất chồng của Ikeda lên tới cao điểm, nhưng sau khi nghe người bước vào nói vài câu, mặt hắn lập tức ngập tràn hứng khởi.
Ha ha ha…
Có chút kinh ngạc nhìn Liễu Dịch Trần, sau đó đột nhiên cuồng tiếu, hất hất tay, hai thị vệ bên cạnh liền ra ngoài cùng người vừa bước vào.
Không biết vì lẽ gì, lòng Liễu Dịch Trần dâng lên cảm giác bất an.
“Thiên Long!”
Quả nhiên, khi cửa được mở ra lần nữa, Lâm Thiên Long hai tay bị trói ngược ra sau được lôi vào trong, ném xuống đất. Nhìn thấy vết máu trên người Liễu dịch Trần, Lâm Thiên Long bị bịt miệng liền giãy dụa muốn lao tới, nhưng lại bị một võ sĩ gạt ngã.
Thấy vẻ mặt hoảng hốt lo sợ của Liễu Dịch Trần, mắt Ikeda sáng lên, càng thêm hưng phấn.
“Hắn, là nam nhân của ngươi?”
Ngữ khí của Ikeda vô cùng hiểm ác. “Thẩm mĩ của ngươi đúng là chẳng ra làm sao.”
“Thả hắn ra!” Mặt Liễu Dịch Trần lạnh như băng, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ikeda. “Người ngươi muốn là ta, không liên quan đến hắn.”
“Ha ha, sao lại không liên quan. Nếu nam nhân của ngươi bị người khác khác chơi, ngươi liệu có còn giữ được vẻ mặt điềm nhiên đó không.” Ikeda chớp chớp mắt, cười dâm tợn.
“Ngươi dám động vào hắn, ta sẽ khiến người chết khoogn toàn thây.” Khí tức của Liễu Dịch trần đột nhiên lạnh đi, ngữ khi rõ ràng vô cùng bình thản, nhưng lại khiến người ta cảm thấy y tuyệt đối nói được làm được.
“Khiến ta chết không toàn thây? Ha ha ha, nghĩ lại xem, ngươi làm sao có thể khiến ta chết không toàn thây.” Ikeda ha ha cười lớn, đánh mắt một cái, hai võ sĩ lôi Lâm Thiên Long vào ban nãy lập tức xé rách y phục của hắn.
Mặt Lâm Thiên Long đỏ bừng, liều mạng giãy dụa, tránh trái né phải, nhưng kẻ không có khả năng đánh trả như hắn sao có thể là đối thủ của hai võ sĩ kia, nên mau chóng bị lột sạch y phục nửa thân trên.
Nhìn dấu hôn đầy rẫy trên làn da ngăm đen, hai võ sĩ nhìn nhau một cái, ánh mắt đều tỏ ra kinh ngạc, sau đó, một người trong số đó quay người, nói nhỏ với Ikeda điều gì đó, Ikeda nhướng mày kinh ngạc, thẳng thừng tự mình đi tới, xoạt một tiếng, xé rách chiếc quần còn lại trên người Lâm Thiên Long.
Lâm Thiên Long xấu hổ muốn chết, đây là lần thứ hai hắn bị ép lột trần, lại còn trước mặt nhiều người như vậy, hắn nhìn Ikeda chòng chọc, nếu ánh mắt có thể giết người, Ikeda sớm đã bị thiên đao vạn quả rồi.
Quan sát cơ thể Lâm Thiên Long một lượt, Ikeda quay đầu lại nhìn Liễu Dịch Trần: “Thật không ngờ, hắn mới là kẻ bị chơi. Người Trung Nguyên các ngươi khẩu vị thật kì quái.”
Liễu Dịch Trần nhìn hắn lạnh như bằng, tựa hồ như nhìn một khối tử thi, sát khí phóng ra tứ phía.
Ikeda bị y nhìn không quá thoải mái, lại đột nhiên ý thức được đối phương trúng phải mê dược của mình, căn bản không cử động được, vừa nghĩ tới mình bị một kẻ không có khả năng phản kháng dọa sợ, liền không khỏi nổi giận đùng đùng. Giơ tay vung một cái, đoản kiếm liền lao xuống ngực Lâm Thiên Long.
“Dừng tay!” Liễu Dịch Trần gầm lên một tiếng, cắn chặt môi dưới, ánh mắt nhìn Ikeda ngập tràn oán hận. “Ngươi muốn ta làm gì.”
Ikeda nhếch mép nở nụ cười tàn nhẫn, thực không ngờ rằng, vết thương trên người không thể khiến mỹ nhân đổi sắc, nhưng lại vì một hán tử đen đúa mà chịu thua trước mình. Cảm giác chinh phục này quả rất tuyệt vời.
Con ngươi đảo một vòng, một ý nghĩ dâng lên trong đầu.
“Đi, đưa cho y nửa viên thuốc giải.” Ikeda liếm môi, hắn đột nhiên nghĩ ra một chủ ý rất thú vị.
Thị đồng ngoan ngoãn gật đầu, lấy một viên thuốc giải từ trong tay áo, bẻ làm đôi, cất một nửa đi, nửa còn lại cho Liễu Dịch Trần uống.
Liễu Dịch Trần tỏ vẻ ngạc nhiên, tuy lo lắng không biết Ikeda sẽ đưa ra yêu cầu quái dị gì, nhưng vẫn vui mừng như mở cờ trong bụng, vốn di y còn lo cơ thể mình không kịp giải hết dược tính của thuốc mê, ngờ đâu gia khỏa kia lại giúp mình một tay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.