Tam Nhật Triền Miên

Chương 23: Tiểu sư đệ bất hợp tác?




“Được!” Bác gái cũng hùng hồn đáp lại, lựa ra một đống vằn thắn đang đặt trên nắm chậu, tõm tõm đổ xuống chỗ nước đang sôi sùng sục.
“Thơm quá đi.” Lâm Thiên Long nắm chặt đũa, hít hít hà hà.
“Ha ha, thằng nhóc này, vằn thắn của chúng ta nổi tiếng ở trấn Bình An này đấy.” Bác gái cười rộ lên.
“Ha ha, vạy hôm nay chắc chắn có lộc ăn rồi.” Lâm Thiên Long cười tươi, thấy Liễu Dịch Trần ngồi xuống liền tự động rút một đôi đũa trong giỏ ra cho y.
“Cảm ơn.” Liễu Dịch Trần nhận đũa cười ngọt ngào. Vài đại hán đang ngồi ăn gần đó đều king ngạc vô cùng.
“Cảm ơn làm gì.” Lâm Thiên Long lại có chút ngại. “Đều là ngươi một nhà.” Đây là câu hắn thường nói với các huynh đệ trong sơn trại, lúc này chỉ thuận miệng nói ra.
Liễu Dịch Trần nghe Lâm Thiên Long nói vậy thì càng vui vẻ cười tươi, nụ cười xinh đẹp thiếu chút nữa thì chọc mù mọi người xung quanh. Lâm Thiên Long liền lập tức thấy câu nói của mình có phần không thỏa đáng, thế nhưng cũng không biết phải giải thích ra làm sao, hai người đúng là “người một nhà” mà, rốt cuộc chỉ có thể ngây ra nhìn y.
Ánh mắt hai người thâm tình nhìn nhau khiến không khí trở nên có hơi ám muội, dường như chẳng nghe thấy âm thanh ồn ã xung quanh nữa, mặt hai người ngày một dán gần vào nhau, dường như không ngừng bị đối phương hấp dẫn vậy…
“Ba bát vằn thắn đây.” Bác gái hô một tiếng, đập tan không khí tươi đẹp, Lâm Thiên Long lập tức nhận lấy, đặt một bát trước mặt Liễu Dịch Trần, sau đó chúi đầu vào ăn, vừa ăn vừa nhủ thầm với lòng: “Mình đúng thật bị ma ám rồi…”
Hơi tiếc nuối mà cúi đầu xuống, gảy gảy mấy miếng vằn thắn ăn chẳng ra mùi vị trong bát, Liễu Dịch Trần thấy không khí ban nãy tuyệt như vậy, nếu ở một góc không có người thì tốt rồi…
“Này! Nhóc con, làm hỏng đồ ăn là bị trời phạt đó.” Giọng nói khó chịu của bác gái vang lên trên đầu. Liễu Dịch Trần ngẩng đầu lên vừa hay bắt gặp ánh mắt bất mãn của bác gái.
“Ạc…” Cúi đầu nhìn, vằn thắn trong bát đã bị mình chọc nát như tương, vô cùng thê thảm.
“A ha ha… bác gái, nương tử nhà cháu lúc ngẩn người lại thích chọc các thứ, chắc mới rồi lại ngẩn người ra rồi. Ha ha ha…” Lâm Thiên Long cười khan vài tiếng, vội cầm lấy bát vằn thắn đáng thương của Liễu Dịch Trần, đưa lên miệng húp sùm sụp. Ăn xong chùi mép, khen một tiếng “ngon”!
“Vậy mới phải chứ!” Bác gái hài lòng quay người tiếp tục gói vằn thắn.
“Hóa ra là nữ cải nam trang…”
“Ta nói rồi mà, nam nhân sao có thể tuấn tú hơn ta đây được.”
“Cơ mà, ngươi nói xem sao nàng ta lại mặc nam trang?”
“Ai biết được, có phải chuyện của mình đâu. Đừng có bàn chuyện không đâu.”
Đám người xung quanh vừa nghe Lâm Thiên Long nói liền bắt đầu thì thầm to nhỏ.
“He he…” Lâm Thiên Long không khỏi cười ngây ngô, tuy mọi người không biết Liễu Dịch Trần là nam nhân, thế nhưng, được người ta khen vợ mình xinh đẹp, hắn cũng thấy đắc ý lắm. Cho tới khi…
“Hừ! Đúng là đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Lâm Thiên Long trầm mặt, trừng mắt nhìn một thiếu niên thanh tú vận bạch y ngồi bên cạnh.
“Nhìn gì mà nhìn, có nói ngươi đâu.” Thiếu niên không thân thiện lườm Lâm Thiên Long một cái, sau đó nhìn Liễu Dịch Trần đầy ghen tị…
Lâm Thiên Long cứng họng… mà người xung quanh lại nhìn thiếu niên kia bằng ánh mắt lạ lùng, mọi người đều thầm nghĩ: Con cái nhà ai không biết, chưa uống thuốc đã chạy ra đường…
“Đúng là không biết ngươi gặp phải cái vận cứt chó gì nữa!” Thiên niên ghen tị ra mặt lại bồi thêm một câu. Ánh mắt hâm mộ trắng trợn nhìn Liễu Dịch Trần.
“Ngươi nói ta sao?” Liễu Dịch Trần nho nhã cười, đứng dậy, nói với thiếu niên kia.
“Đúng vậy.” Thiếu niên cao ngạo ngẩng đầu lên.
“Bỏ đi, ta đi thôi.” Lâm Thiên Long không muốn phiền phức, huống hồ còn bị gọi là “hoa nhài” mà Liễu Dịch Trần lại bị coi là “phân trâu”, trong mắt hắn, cậu thiếu niên thanh tú trước mắt chắc hồi nhỏ bị sốt đến hỏng đầu rồi.
Liễu Dịch Trần nho nhã cười, rút từ túi áo ra một xâu tiền đưa cho bác gái, rồi bỏ đi cùng Lâm Thiên Long, bước qua trước mặt thiếu niên kia. Cứ như không hề có xung đột gì với cậu ta.
Thế nhưng chỉ có thiếu niên kia, lúc này sắc mặt trắng bệch ra mới biết, lúc Liễu Dịch Trần đi qua, còn nhỏ giọng ném cho một câu: Ăn không được nho thì chê nho chua.
Câu này, làm cho cậu chàng tức đến trắng cả mặt, bởi cậu đích thực sự không có được người mình thích. Nghĩ đến việc biết bao tình cảm của mình đều bị người kia quy làm tình huynh đệ, thiếu niên thanh tú chỉ có thể ôm cục tức bụng, ức đến muốn thổ huyết, thực muốn tìm chỗ nào đó để xả ra.
Thực khách xung quanh chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua, thiếu niên thanh tú vận bạch y kia đã không thấy đâu nữa, chỉ để lại thỏi bạc vụn trên bàn chứng minh rằng mới rồi từng có người ngồi ở vị trí đó.
Tại một rừng cây nhỏ ngoài trấn Bình An, đột nhiên vang lên tiếng hét lớn: Đại sư huynh, huynh đúng là quá chậm hiểu!!!
Chim trong rừng thất kinh bay toán loạn…
“Nhị sư huynh đáng chết, lại đi chạm vào vết thương lòng của ta… Ta phải nói chuyện của huynh với sư phụ! Để sư phụ đến báo thù cho ta!” Thiếu niên thanh tú nắm chặt một thân cây, bi phẫn rủa xả Liễu Dịch Trần.
Mà Liễu Dịch Trần lúc này đang đi cùng Lâm Thiên Long đột nhiên hắt xì một cái, xoa xoa mũi, Liễu Dịch Trần nở nụ cười kì quái.
“Tiểu sư đệ chắc đang chui ở xó nào đó chửi rủa ta rồi. Phòng chừng muốn kể chuyện của ta cho sư phụ… Ha ha.”
“Này, ngươi cười gì thế?” Lâm Thiên Long kì quái nhìn Liễu Dịch Trần, cứ thấy vẻ mặt tươi cười của Liễu Dịch Trần rất rợn tóc gáy.
“A? Không có gì.” Liễu Dịch Trần cười híp mắt trả lời.
Lâm Thiên Long chẳng hiểu ra làm sao.
Hai người nhanh chóng đến phủ đệ của ông chủ Chu, nhà cao cửa rộng, xem chừng gia cảnh được lắm.
Gõ cửa vài cái, đợi cả nửa ngày mới thấy một cụ già run rẩy đi ra.
“Xin hỏi, hai vị là?” Cụ già dụi đôi mắt tèm nhèm, nhìn hai ngươi trước mặt hỏi.
“Chúng cháu là bộ khoái trấn Bình An. Muốn tìm ông chủ Chu hỏi chút chuyện về trận hỏa hoạn mấy hôm trước.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.