Tam Nhật Triền Miên

Chương 25: Có người phát điên




“Hình như ông ta xuất hiện ở thành Nguyệt Ấn mới độ hơn nửa năm, thế nhưng việc ông ta mua dược liệu là hàng thật giá thật, ta có một số bạn bè cũng đã bán cho ông ta rồi. Cho nên ta mới có chủ ý này.”
“Vì sao ông ta không tự mình đi mua? Đã có thể mua dược liệu của ông, thì tự tổ chức một thương đội chắc cũng chẳng vấn đề gì.” Liễu Dịch Trần đầy nghi ngờ.
“Ây, cái này ta không rõ.” Ông chủ Chu không rõ nguyên nhân.
Thấy chẳng thể hỏi được gì từ chỗ ông chủ Chu, Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long liền cáo từ. Trên đường trở về huyện nha, Lâm Thiên Long đưa ra quan điểm.
“Thương nhân kia rất đáng ngờ.”
“Phải. Đúng là rất đáng ngờ.” Liễu Dịch Trần gật đầu.
“Loại thảo dược kia cũng rất kì lạ. Ta có một cảm giác không hiểu nổi về nó.” Lâm Thiên Long cúi đầu, suy tư hình vẽ thảo dược trên tấm giấy.
“Không biết làm sao, nhưng ta thấy loại thảo dược này có liên quan đến vụ án của ngươi.” Liễu Dịch Trần chau mày nói.
“Vậy sao chúng ta không mau đi bắt tên thương nhân kia lại. Ngộ nhỡ chậm một bước để gã chạy mất thì làm sao?” Lâm Thiên long vừa nghe, lập tức thúc dục.
“Không gấp.” Liễu Dịch Trần lắc đầu. “Thời điểm này nếu gã thực sự có điều khuất tất, thì đã chuồn xa, cũng phải xóa hết chứng cứ rồi, ta đoán hỏa hoạn kia chỉ là ngoài ý muốn, chúng ta không có bất cứ chứng cứ nào, nếu cứ tiếp tục thì sẽ đánh rắn động cỏ.”
“Dẫu sao gã chỉ là một thương nhân nhỏ, chẳng thể là một nhân vật lớn nào trong tổ chức kia đâu, người Lưu đại nhân muốn bắt là kẻ cầm đầu kia.”
“Vậy giờ chúng ta…”
“Cứu tôi với!”
Lời còn chư dứt, sau trong ngõ nhõ hai người vừa đi qua đột nhiên vang lên tiếng kêu cứu.
Liễu Dịch Trần thoắt cái chạy như bay vào ngõ nhỏ xem xét, Lâm Thiên Long hoàn toàn không biết khinh công chỉ có thể dựa vào hai chân mà thôi.
Tiếng kêu cứu phát ra từ một mảnh sân nhỏ ở sâu trong ngõ, Liễu Dịch Trần thong thả bay tới, bay thẳng vào trong sân, Lâm Thiên Long đáng thương chỉ biết dựa vào sức mạnh hai chân đá một cước văng luôn cánh cổng lỏng lẻo.
“Dừng tay!” Liễu Dịch Trần tức giận hét lên. Lâm Thiên Long vừa mới bước vào, đúng lúc nhìn thấy qua cửa sổ mở toang, một gã đàn ông với điệu cười dâm loạn đang đánh đập một cô gái quần áo xộc xệch.
Nghe tiếng hét giận dữ của y, cô gái kia quay đầu lại, gương mặt hoảng sợ hằn rõ hai hình bàn tay.
“Dâm tặc to gan ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật cường bạo dân nữ.” Lúc này, Lm Thiên Long cũng chạy vọt từ cổng chính vào, vừa thấy tình hình bên trong, lập tức hét lớn.
“Thối tha!” Gã đàn ong dường như chú ý tới hai người lạ xuất hiện trong nhà mình, dừng tay lại.
“Đây là vợ ta, bọn mi dựa vào đâu vào tự ý xông vào nhà dân.” Hai mắt gã ta hơi đỏ lên, hung hăng lườm Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long.
“Cái gì?” Lâm Thiên Long nghẹn họng nhìn trân trối. Ánh mắt hoài nghi nhìn cô gái bị gã ta đè lên.
“Nhìn gì mà nhìn, nhìn nữa ta móc mắt mi ra.” Gã đàn ông hung hăng mắng, mắt càng đỏ hơn.
“Chàng… chàng đúng là… tướng công… của tôi.” Cô gái ngấp nga ngấp ngứ nói, cơ thể run lên nhè nhẹ.
Liễu Dịch Trần cau chặt mày, cái gọi là quan ngay khó quản chuyện nhà người, trước mặt đúng là một cặp phu thê, y cũng không thể nhúng tay vào.
“Sao nào, biết rồi phải không, cút mau, đừng có làm phiền thú vui của ta.” Mắt gã đàn ông đã bớt đỏ đi chút, nhếch mép cười, đắc y túm lấy tóc của cô gái kia, kéo cô áp mặt vào đũng quần mình.
Cô gái co rúm lại kháng cự, gã ta liền nổi giận, lại giáng xuống một cái tát.
“Dừng tay!” Liễu Dịch Trần quát. Dùng vỏ kiếm chặn lại bàn tay đang định tiếp tục hành hạ vợ mình của gã ta.
“Muốn chết hả.” Mắt gã ta đỏ ngầu, gằn giọng ra ba tiếng đó, điên tiết cả người.
“Cho dù cô ấy là vợ của ngươi, ngươi cũng không thể đối xử với cô ấy như vậy được.” Liễu Dịch Trần thản nhiên nói, ánh mắt lại lãnh khốc không thể dung tha. Lúc gã ta nắm lấy tóc cô gái, y có thể thấy rõ cổ cô có hằn dấu vết xanh tím, giống như bị người ta bóp cổ.
“Ha ha.” Gã đàn ông cười hai tiếng kì quái, dường như đột nhiên chú ý tới dung mạo của Liễu Dịch Trần. “Ngươi đẹp hơn con vợ thối nhà ta nhiều. Chơi ngươi chắc chắn sướng hơn chơi nói.”
Gã ta lộ rõ vẻ dâm tà, khiến sắc mặt Liễu Dịch Trần phút chốc lạnh đi. Thế nhưng không đợi y mở miệng…
“Bà nó, con mẹ mày, đến vợ của lão tử mà cũng dám thèm thuồng à.” Lâm Thiên Long hét lên giận dữ, vung ra một chưởng.
Mắt Liễu Dịch Trần ánh lên vui mừng, nghiêng người mở đường cho Lâm Thiên long có thể thoải mái thi triển công phu.
“Quả nhiên là hàng để người ta chơi.” Gã đàn ông đói khát liếm mép nhìn Liễu Dịch Trần, đũng quần đã gồ hẳn lên. “Đợi ta giải quyết tên gian phu này sẽ chơi ngươi.”
Iễu Dịch Trần híp mắt, nhìn gã đàn ông một cách nguy hiểm, lâu lắm rồi không có ai có thể khiến y nổi giận đùng đùng thế này. Y suy nghĩ xem sau khi Lâm Thiên Long hạ gục gã, y nên hành hạ tên khốn kiếp này thế nào.
Công phu quyền cước của Lâm Thiên Long chính là dựa vào sức mạnh, thế nhưng chẳng hiểu làm sao, mà gã đàn ông trước mặt nhìn thì không cường tráng, nhưng lại mạnh đến kinh người, tiếc rằng không hề có bài bản, Lâm Thiên Long tốt xấu gì cũng từng học võ, đối phó với cái hạng chỉ biết cậy mạnh này cũng chẳng vấn đề gì.
Sau khi giao thủ hơn hai mươi chiêu, Lâm Thiên Long thành công đấm trúng mặt gã, đánh ngất gã ta, sau đó cầm lấy sợi dây thực chẳng biết Liễu Dịch Trần kiếm từ đâu ra, trói gô gã lại.
Thấy Lâm Thiên Long đã trói xong gã đàn ông kia vứt ở xó nhà, quay người lại, Liễu Dịch Trần lập tức tỉ mỉ phát hiện, má phải của hắn có một vết thương nhỏ.
“Ngươi bị thương rồi.” Vươn tay vuốt má hắn, Liễu Dịch Trần cúi đầu, sớm biết gã đàn ông kia sẽ làm Lâm Thiên Long bị thương, thì ban nãy y tự mình ra tay còn hơn.
“Gì?” Lâm Thiên Long không rõ làm sao, cho tới khi mặt cảm nhận sự tiếp xúc mềm mại từ bàn tay Liễu Dịch Trần cùng cơn đau nhói mới phát hiện ra, tùy tiện lấy tay chùi một cái, vệt máu dính lên bàn tay.
“Sau này không được tùy tiện để bị thương, ta sẽ đau lòng.” Liễu Dịch Trần thì thầm bên tai hắn.
Ầm một tiếng, Lâm Thiên Long chỉ thấy đầu mình nóng ran, mặt cũng nóng bừng cả lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.