Tam Nhật Triền Miên

Chương 33: Hoa Hùng thất thân rồi?




Vài ngày sau, tất cả mọi người trong huyện nha đều cảm nhận được một không khí kì dị. Hoa lão đại như bị rơi vào một trạng thái bất bình thường, cả ngày ngẩn ngơ, nói chỗ nọ xọ chỗ kia, thậm chí co lần còn vấp phải ngưỡng cửa, té đập mặt xuống đất, khiến Lâm Thiên Long không khép được miệng…
Cứ thế này thì không ổn chút nào…
Liễu Dịch Trần bất lực thở dài, Hoa Hùng như vậy, đừng nói đến chuyện phá án, chỉ e còn chẳng lo nổi cho bản thân ấy.
“Chiều nay ta phải đi uống rượu với Hoa đại ca…” Liễu Dịch Trần nói với Lâm Thiên Long vừa mới ngủ dậy.
Lâm Thiên Long lười biếng ngáp dài một cái, khi nghe thấy ba tiếng “Hoa đại ca”, thì lập tức tỉnh táo, ngồi dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn Liễu Dịch Trần.
Chiếc chăn trên người rơi xuống, đệ lộ ra cơ thể cường tráng cùng phần ngực chi chít dấu hôn.
Đồng tử mắt Liễu Dịch Trần đen đặc lại, tối hôm qua, y được thưởng thức một bữa đêm vô cùng ngon miệng, sự phối hợp của Lâm Thiên Long khiến y cảm thấy mình như đang nằm mơ, mặc sức đòi hỏi cơ thể đối phương, cho tới khi người kia thật sự không chịu nổi nữa mà vung tay tát cho một cái mới tỉnh táo trở lại, sau đó, lại làm ra bộ như con bạch tuốc sắp bị đánh chết tới nơi, quấn chặt lấy Lâm Thiên Long.
“Sao phải đi uống rượu với hắn?” Ánh mắt Lâm Thiên Long khó chịu, bà nó, tối qua mới quấn lấy mình trên giường, hôm nay đã lại đi tìm người khác rồi, muốn chết phải không?
“Ầy… Hai hôm nay Hoa đại ca quá bất bình thường, ta đi khuyên giải huynh ấy một chút.” Nhìn ánh mắt ngày một đáng sợ của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần vội cẩn thận giải thích.
“Có gì mà phải khuyên giải chứ?” Lâm Thiên Long không vừa lòng với cách giải thích này. Đối với hắn mà nói, Hoa Hùng đơn giản là tự làm tự chịu. Tự đi trêu chọc con nhà người ta, rốt cuộc bị hôn cho một cái, còn làm ra cái vẻ hồn bay phách lạc.
“Ầy… Hoa đại ca chịu đả kích quá lớn mà…” Liễu Dịch Trần gãi gãi mũi, một nam nhân bình thường đột nhiên bị một nam nhân khác hôn, chỉ e chịu không nổi đả kích… ầy, người trước mặt thì là ngoại lệ, đến cả khi bị mình thượng rồi vẫn chẳng có phản ứng, thật không biết hắn tư duy chậm chạp hay làm sao nữa…
Lâm Thiên Long khinh thường hừ một tiếng, một đại nam nhân, lại vì chuyện cỏn con như vậy mà làm loạn cả lên, tên Hoa Hùng kia đúng là vô dụng mà.
“Hừ, tùy ngươi đấy. Đừng làm phiền ta, ngủ tiếp đây.” Xua xua tay, Lâm Thiên Long co người vào trong chăn, lại nằm xuống, hôm qua làm quá độ, bây giờ eo vẫn còn đau, nếu không phải hắn tát cho y một cái, chỉ e thực sự bị làm tới tinh tẫn nhân vong, thiệt tình, rõ ràng thân hình mảnh khảnh như thế, mặt mũi thì y hệt đàn bà, thế mà cái thứ “đồ chơi” kia lại to đến vậy, hơn nữa còn dồi dào tinh lực.
“Thiên Long, ta với Hoa đại ca không có gì đâu.” Liễu Dịch Trần cười, hôn lên mặt Lâm Thiên Long một cái, giúp hắn kéo lại chăn cho ấm.
“Rồi rồi.” Thò một cánh tay ra xua xua, xong lại rụt vào chăn. Lâm Thiên Long đương nhiên biết hai người đó chẳng có gì cả, thế nhưng Hoa Hùng cũng đâu cần vì bị nam nhân hôn cho một cái mà hồn xiêu phách lạc suốt bao ngày như vậy, hắn chỉ không vừa ý Hoa Hùng có vậy thôi.
“Liễu… Liễu lão đệ… ức… ức… chúng ta uống tiếp…” Hoa Hùng lè lưỡi, nằm liệt trên mặt bàn, tay vẫn còn cầm chén rượu, muốn tiếp tục rót vào miệng mình.
“Hoa đại ca…” Liễu Dịch Trần có hơi đau đầu nhìn Hoa Hùng say khướt nhũn ra như bùn. Y vốn định khuyên giải hắn một chút, sao biết được vừa vào đến sương phòng, Hoa Hùng đã gọi tới mười cân* rượu Hoa Điêu, sau đó bán mạng uống cơ chứ.
*1 cân Trung Quốc = 0.5 kg
Bất lực, y ban đầu cũng chỉ đành uống cùng hắn, lát sau, Hoa Hùng bắt đầu hũ rượu nốc như điên, y mới im lặng nhìn hắn, lòng khó hiểu, Hoa Hùng từ sớm đã biết y thích nam nhân, cũng không hề có chút phản cảm nào, vậy sao chỉ bị hôn một cái thôi, mà huynh ấy đã phản ứng dữ dội đến thế?
Y nào có biết, nguyên nhân Hoa Hùng hồn siêu phách lạc suốt hai ngày nay là bởi, hắn phát hiện, mình chẳng có chút phản cảm với nụ hôn của Quan Nhạc Vũ, ấy mới là điểm khiến hắn kinh hoàng nhất. Hắn vốn muốn cưới một cô vợ ngoan hiền, sinh một đàn con kháu khỉnh, thế nhưng bây giờ… những thức kia dường như cách hắn ngày một xa rồi.
“Hoa đại ca… huynh phản cảm nam nhân với nam nhân đến vậy sao…” Liễu Dịch Trần có phần khó mở miệng khi hỏi câu này, Hoa Hùng là vị bằng hữu duy nhất biết được bí mật của y, y thực sự không muốn mất đi người bằng hữu này.
“Không… hức… không phản cảm…” Hoa Hùng nằm bò ra bàn, hai mắt căng tròn, thế nhưng lại không có tiêu cự, vừa nấc, vừa nói.
“Vậy huynh…” Liễu Dịch Trần khó hiểu.
“Hức… chính là… không phản cảm… mới đáng sợ… hức…” Hoa Hùng ngắc nga ngắc ngứ nói hết câu, hiếm khi uống say mà lăn ra ngủ thế này.
Liễu Dịch Trần kinh ngạc… y hoàn toàn không ngờ rằng, nguyên nhân Hoa Hùng ngơ ngơ ngẩn ngẩn lại chính là không phản cảm với nụ hôn kia.
Cốc cốc…
Bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
Cho  là tiểu nhị của tiệm, Liễu Dịch Trần thuận miệng nói:  Vào đi.
Người bước vào, lại là Quan Nhạc Vũ thân vận thanh sam.
Quan Nhạc Vũ nhìn Hoa Hùng say khướt, nằm bò ra bàn, vẻ mặt rất khó coi, nhìn Liễu Dịch Trần có phần trách móc.
Liễu Dịch Trần cười gượng, nhún vai: “Huynh ấy bị ngươi đả kích đó.”
“Ta biết.” Quan Nhạc Vũ trả lời rất bình tĩnh, dường như đã dựa liệu được kết quả này.
“Cảm ơn ngươi chịu uống rượu với hắn, ta đưa hắn về trước.” Quan Nhạc Vũ gật đầu với Liễu Dịch Trần, sau đó đỡ Hoa Hùng dậy, bình tĩnh rời đi.
Liễu Dịch Trần nhìn theo bóng lưng Quan Nhạc Vũ, trong lòng dâng lên cảm giác kì quái… Tối nay, chắc không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ, thế nhưng… nhìn vẻ mặt của Quan Nhạc Vũ…
Liễu Dịch Trần im lặng như tờ, Hoa đại ca, ta sẽ cầu phúc cho huynh…
Ngày thứ hai.
Hoa bộ đầu không xuất hiện, nghe nói, Quan công tử cáo bệnh hộ hắn.
Ngày thứ ba.
Vẫn chẳng thấy Hoa bộ đầu đâu, nghe nó, Quan công tử vẫn cáo bệnh hộ hắn.
Ngày thứ tư…
Hoa bộ đầu xuất hiện rồi, thế nhưng sắc mặt đen kịt lại, mọi người đều đoán rằng hắn nhất định bệnh nặng lắm…
“Hoa Hùng và tên Quan Nhạc Vũ kia là thế nào vậy?” Người khác không biết, nhưng Lâm Thiên Long có mặt ở hiện trường hôm đó biết chắc giữa hai người này có vấn đề…
“…” Liễu Dịch trần khó mà mở lời. Quan hệ giữa hai người họ bây giờ y cũng không rõ nữa, thế nhưng, nhìn bộ dạng của Hoa đại ca, đại khái, tựa như, quan hệ giữa hai người đó không được bình thường…
Nhìn vẻ mặt không biết phải trả lời sao cho phải của y, Lâm Thiên Long bĩu môi, xì, quên đi, chuyện của người ta cũng chẳng liên quan đến mình, từ lúc nào, mình bắt dầu quan tâm mấy tin tức tạp nham này chứ.
“Này, hôm nay chúng ta làm gì?” Lâm Thiên Long tựa lưng vào giường, uể oải hỏi.
“Ư…” Hôm qua làm tận mấy lần liền, chỗ đằng sau kia giờ vẫn còn đau nhoi nhói.
“Hôm nay ngươi đừng làm gì cả, nghỉ ngơi trước đi.” Liễu Dịch Trần đỏ mặt, xoa bóp eo hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.