Tam Nhật Triền Miên

Chương 53: Điểm đáng ngờ




Kẹt một tiếng, đẩy cửa phòng ra, theo mùi hương lan tỏa trong không khí, Lâm Thiên Long quen đường đi tới nhà bếp.
“Ha ha ha…” Vừa đến trước cửa, đã nghe thấy tiếng cười lanh lảnh vang ra từ trong phòng.
“Thơm quá thôi.” Lâm Thiên Long mở cửa, mùi hương càng nồng nàn ập tới.
“A, lão đại tới rồi.” Hầu Tử đang ngồi trước bếp lò đứng dậy, tay còn đang cầm một cây quạt hương bồ rách.
“Đệ cũng ở đây hả Hầu Tử, có phải Lưu nãi nãi lại nấu móng giò kho rồi không.” Lâm Thiên Long có phần bất ngờ, không ngờ sẽ gặp Hầu Tử ở đây.
“Hì hì, móng giò kho hôm nay không phải Lưu nãi nãi làm đâu.” Hầu Tử cười hì hì, mắt liếc sang bên cạnh.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, lâm Thiên Long ngạc nhiên phát hiện, Liễu Dịch trong bộ váy dài màu thủy lam đột nhiên xuất hiện giữa đám người đứng bên.
Liễu Dịch Trần đứng cạnh Lưu nãi nãi, tay cầm một con dao làm bếp, trên dao còn dính ít nước sốt, hình như vừa thái lát móng giò kho. Tiểu Viên  – cô cháu gái năm tuổi của Lưu nãi nãi túm chặt góc váy của y, nhìn thịt lợn kho mà thèm nhỏ dãi.
Đứng bên Lưu nãi nãi còn có một thiếu phụ chưa từng gặp, tuổi chưa tới ba mươi, dung mạo thanh tú, rất có sức hút của phụ nữ trưởng thành.
Lâm Thiên Long chau mày, hắn chỉ mới đi có ba tháng thôi, sao đã có người lạ trong sơn trại rồi.
Để ý tới ánh mắt của hắn, Hầu Tử vội vàng chạy lại bảo, nàng là người Đại Đầu lượm được về hơn hai tháng trước, nàng và đệ đệ đói lả ngất dưới chân núi của chúng ta, vừa đúng lúc Đại Đầu đi qua liền dẫn họ về, sau này phát hiện nàng ấy biết chút y thuật, sức vóc của đệ đệ nàng cũng khá, đệ nghĩ vừa hay trên núi không có đại phu, nên để nàng ở lại luôn, dẫu sao nàng ấy cũng không có người thân nào khác nữa.
“Tiểu nữ Như Nguyệt, xin ra mắt đại đương gia.” Thiếu phụ hơi khom người, bái kiến Lâm Thiên Long.
Gật đầu, Lâm Thiên Long cũng không để ý cho lắm. Ánh mắt quay lại phía Liễu Dịch Trần… phía móng giò bên cạnh Liễu Dịch Trần.
“Thiên Long, con cưới được cô vợ tốt thật đấy.” Lưu nãi nãi cười híp mí nói với Lâm Thiên Long. “Sáng sớm hôm nay, lúc ta dậy làm cơm liền thấy vợ con bận rộn trong phòng bếp, ta đến nói chuyện phiếm với nó vài câu, nó bảo nó sợ con đói, nên muốn làm chút gì đó cho con ăn.” Nói đến đây thì len lén liếc về phía Liễu Dịch Trần một cái, mặt Liễu Dịch Trần lập tức đỏ ửng lên như ý muốn của bà.
Lưu nãi nãi bật cười, lại nói: “Ta liền bảo, cái tên tiểu tử kia thích nhất là móng giò kho ta làm, thế là con bé bảo nhất định học cho bằng  được, rồi thì chỉ mấy chốc mà nghề của bà già này bị vợ con học sạch rồi, sau này, nếu muốn ăn móng giò kho, thì kêu vợ con làm cho là được rồi.”
Lâm Thiên Long ngạc nhiên nhìn Liễu Dịch Trần, hắn biết Liễu Dịch Trần rất thạo nấu nướng, thế nhưng lại vì mình mà học nấu ăn, chậc, vẫn khiến hắn cảm thấy không thể tin được.
Vẻ mặt Liễu Dịch Trần đỏ ửng đầy vẻ ngượng ngùng, mọi người xung quanh nhìn dáng vẻ của y, đều không khỏi nháy mắt ra hiệu với Lâm Thiên Long, ra điều hắn đã cưới được một cô vợ tốt, có ai biết đâu, suy nghĩ của Liễu Dịch Trần ấy là, phải đút Lâm Thiên Long ăn no mới có thể lực đút mình ăn no cho được…
Tuy người ta nhìn vào nụ cười của y thì cho đó là nụ cười ngượng ngùng, thế nhưng đối với Lâm Thiên Long, người đã khá hiểu bản tính của y mà nói thì nhìn thế nào cũng thấy… nụ cười kia rất chi là dâm.
“Dì ơi, Tiểu Viên đói rồi.” Tiểu nha đầu mật mạp kéo góc váy của Liễu Dịch Trần. Y ôm lấy cô bé nhỏ giọng nói: “Được thôi, chúng ta ăn cơm được không nào.”
“Được ạ.” Cái đầu nhỏ tết hai bím tóc dựng ngược cao ngất trời của Tiểu Viên gật gật, Lưu nãi nãi cả giận nói.
“Phải phải, chúng ta đứng đây làm gì chứ, đúng thật là, mọi người đều đói cả rồi, mau ăn cơm thôi.” Lưu nãi nãi xua tay, sau đó lập tức chỉ huy Hầu Tử ra sân dọn bàn ăn.
Cả đám người vui vui vẻ vẻ dùng bữa trưa, Lâm Thiên Long tinh mắt phát hiện, Hầu Tử ngồi cạnh Như Nguyệt, hình như vô cùng ngượng ngùng, mặt mũi hồng hồng đáng nghi. Mà Như Nguyệt lại rất thản nhiên, cười cười nói nói với Lưu nãi nãi, bàn mấy vấn đề thêu thùa, bếp núc linh tinh. Lâm Thiên Long cứ nghĩ mãi nụ cười dâm đãng ban nãy của Liễu Dịch Trần là có ý gì, mà Liễu Dịch Trần thì lại rất phóng khoáng thảo luận về phương diện võ công với Hầu Tử… chậc, dẫu sao giờ y cũng đang diễn vai hiệp nữ võ công cao cường mà.
Ăn xong bữa trưa, Hầu Tử đi tìm Đại Đầu bàn chuyện sinh hoạt trong mùa đông, tuy liếng thực đã mua về rồi, thế nhưng còn cả các loại chuyện như đồ mặc mùa đông, thuốc men cần giải quyết.
Như Nguyệt giúp Lưu nãi nãi thu dọn bát đũa xong, thì liền lừa Tiểu Viên đi ngủ rồi, Lâm Thiên Long vốn còn định đi cùng Hầu Tử, lại bị Liễu Dịch Trần đánh mắt giữ lại.
Phòng của Lâm Thiên Long nằm ở một góc yên tĩnh phía hậu viện, tuy theo lý mà nói hắn nên ở phòng lớn nhất, thế nhưng bởi hắn không thích có người làm phiền giấc ngủ, thế nên, nơi yên tĩnh là thích hợp nhất. Do đó, cả tiểu viện này chỉ có mình hắn ở.
“Có việc gì?” Vừa bước vào phòng, Lâm Thiên Long liền bị Liễu Dịch Trần kéo ngồi xuống, không hiểu mà gãi gãi đầu.
“Có phát hiện ra điểm nào không ổn không?” Liễu Dịch Trần vừa uống trà vừa thảnh thơi hỏi.
“Không ổn? Có gì không ổn sao?” Lâm Thiên Long chẳng hiểu ra làm sao.
Liễu Dịch Trần trợn ngược mắt, “Cái cô Như Nguyệt kia kìa, có phải ngươi chỉ chú ý xem người ta xinh đẹp nhường nào hay không.” Có mùi chua nồng nặc bốc lên.
“Như Nguyệt làm sao?” Lâm Thiên Long cân nhắc xem mình có phải đã vô ý làm gì không, sao Liễu Dịch Trần lại nhìn hắn bằng ánh mắt đó kia chứ, ngoại trừ lúc chào hỏi ra, hắn có thèm để ý đến nàng ta đâu chứ.
“Tay của cô ta ấy.” Liễu Dịch Trần thấy Lâm Thiên Long vẫn không hiểu, nói thẳng luôn. “Tay của cô ta, ngón tay thon dài mượt mà, làn da trơn bóng…”
“Hóa ra ngươi luôn chú ý nhìn tay người ta.” Lâm Thiên Long hậm hực trừng mắt nhìn Liễu Dịch Trần, mới rồi còn không để ý, theo hình dung của Liễu Dịch Trần, y rõ ràng là luôn để ý tay người ta, điều này khiến hắn vô cùng bất mãn.
“Ta…” Liễu Dịch Trần nghẹn lời, y không biết, sao tự dưng lại biến thành mình nhìn ngó tay của người khác rồi… tuy đúng là y có nhìn hơi lâu.
“Hừ, dẫu sao tay của ta cũng vừa thô vừa dày, bên trên còn có nhiều vết chai, đương nhiên không đẹp bằng tay nữ nhân rồi.” Lâm Thiên Long hục hặc nói. Ánh mắt liếc Liễu Dịch Trần như thế nếu đối phương gật đầu thì lập tức lao vào cắn y vài nhát.
“Ngươi…” Liễu Dịch Trần bật cười, chuyện đang nói vốn dĩ chẳng phải như vậy, sao lại biến thành thế này. Thẳng thừng ôm Lâm Thiên Long một cái, hôn thật sâu đến khi hắn thở không ra hơi mới buông ra, dịu giọng nói: “Ngươi hiểu lầm rồi, cái ta nói, ấy là bàn tay của Như Nguyệt kia quá trắng trẻo, theo như Hầu Tử nói, thì tỷ muội họ phải xuất thân nghèo khó, ngươi nghĩ xem, con cái nhà nghèo có đôi tay như vậy sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.