Tam Nhật Triền Miên

Chương 57: Tốt với y một chút




Hành vi tự động tìm mình này của Lâm Thiên Long khiến y rất thỏa mãn, khi thói quen trở nên tự nhiên, y tin rằng Lâm Thiên Long kể từ nay về sau sẽ không còn cơ hội rời xa mình nữa.
——–
Sáng sớm, Lâm Thiên Long qua một lần hoan ái thoải mái và một giấc ngủ đầy đủ thì dậy từ sớm, nhìn Liễu Dịch Trần ngủ say bên cạnh thì chợt có chút ngạc nhiên.
Người toàn dậy sớm hơn mình, sao hôm nay lại ngủ nướng thế nhỉ? Hôm qua đâu có làm gì nhiều? Vừa nghĩ đến cảnh tối qua, Lâm Thiên Long chả hiểu sao lại thấy sượng, mặt đỏ hết cả lên. Len lén ngó trộm Liễu Dịch Trần.
Làn da trắng ngần mịn màng tựa như thổi là có thể rách, bờ mi dài phủ phóng xanh mờ dưới viền mắt, đôi cánh môi hồng nhẹ nhàng mím lại, không biết là mơ thấy gì mà khóe miệng lại hơi nhếch lên.
Trong lòng tràn ngập cảm giác ấm áp, Lâm Thiên Long nhẹ nhàng nhấc thân mình khỏi người y, vừa mới quay được một nửa, thì người vốn đang ngủ chợt vươn tay ra, giữ chặt gáy hắn đè xuống, rồi hôn cuồng nhiệt.
Hôn đủ rồi, Liễu Dịch Trần mới thả lỏng tay, cười cười nhìn gương mặt đỏ ửng của đối phương, rồi xoay người ngủ tiếp.
Thở dốc cố bình ổn lại nhịp thở của mình, Lâm Thiên Long không thể tin nổi Liễu Dịch Trần lại đánh giấc nồng rồi, do dự khua khua tay trước mặt y, nhưng lại chẳng thấy có phản ứng gì, không khỏi cáu tiết…
Cái tên này ban nãy chắc chắn chưa tỉnh ngủ…
Lâm Thiên Long vẫn không thể tin, y ngay cả lúc nửa tỉnh nửa mê cũng không quên chiếm tiện nghi của mình…
“Khốn kiếp…” Lầm bầm chửi một câu, Lâm Thiên Long bực bội xoay người rời đi, đi còn chưa được mấy bước thì dừng chân, lại quay về phòng, bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vừa nắm một góc chăn vừa lại nhải:”Ngu ngốc, buổi sáng trời lạnh vậy, mà còn không biết đắp chăn cho hẳn hoi…”
Vén chăn xong, cười hài lòng, sau đó lại cảm thấy có hơi ngượng, chỉ đành tự an ủi bản thân mà rằng, thương vợ là trách nghiệm của bậc trượng phu, sau đó ý cười lan đến tận cuối đường mày, tiêu sái ra khỏi phòng…
“Lão đại, lão đại.” Đại đầu bước vào từ cửa nhỏ của tiền viện.
“Nhỏ tiếng thôi.” Lâm Thiên Long trừng mắt, lo hắn to tiếng đánh thức Liễu Dịch Trần.
“A?” Đại Đầu ngớ người chút, sau đó nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Long, không khỏi buồn cười, he he, lão đại thương vợ dã man ra ấy.
“Có chuyện gì?” Nhìn điệu cười đê tiện của Đại Đầu, Lâm Thiên Long có phần không thoải mái, ho khan hai tiếng hỏi.
“À, là thế này, hôm nọ bọn đệ đã mua lương thực về rồi, chỉ là hôm qua kiểm tra kho, phát hiện muối với các loại gia vị khác cũng không còn nhiề, nên muốn xuống núi mua thêm chút, tiện thể chạy qua hỏi xem lão đại có muốn mua cái gì không.”
“Trong ba tháng ta không có mặt, chúng ta đã làm “con buôn” rồi sao?” Lâm Thiên Long trầm ngâm chốc lát rồi hỏi.
“Không có.” Đại Đầu lắc đầu. Lúc Lâm Thiên Long lưu thư bỏ đi, hại sơn trại loạn xị ngậu cả nửa tháng trời, mọi người đều không vực nổi tinh thần, khỏi nói đến chuyện đi cướp bóc.
“Vậy tiền có đủ qua nổi mùa đông không?” Lâm Thiên long có chút lo lắng, đàn ông trong sơn trại đều mang theo gia quyến lên núi sinh sống, hiềm rằng núi Khốn Long vô cùng khô cằn, lại ít động vật, thổ địa không thể trồng trọt, lúc hết cách, bọn họ mới thỉnh thoảng cướp bóc một chuyến, tất cả cũng để an ổn qua được mùa đông.
“Chắc là đủ.” Đại Đầu ngẫm nghỉ một chút, tính toán đồ trong kho và tiền trong phòng thu chi.
“Vậy thì tốt.” Lâm Thiên Long thoải mái thở phào một hơi.
“Vậy lão đại muốn mua gì không?” Đại Đầu tiếp tục hỏi.
“Không cần đâu, ta chẳng hiếu gì cả.” Lâm Thiên Long lắc đầu.
“Vậy… còn tẩu tẩu thì sao? Không cần mua gì cho tẩu tẩu sao?” Đại Đầu liếc mắt về phía gian phòng, như nhắc khéo mà hỏi.
“À…” Lâm Thiên Long nghẹn họng, nói ra thì hắn thực sự không biết Liễu Dịch trần muốn cái gì, ngoài cây trâm bạc lần trước, hình như hắn chưa từng mua cho y cái gì.
Nhìn vẻ mặt của Lâm Thiên Long, Đại Đầu khinh thường bĩu môi: “Lão Đại… không phải nói huynh đâu, yêu vợ không chỉ nói bằng mồm là được, tẩu tẩu đẹp là vậy, nếu huynh không đối tốt với tẩu ấy một chút, thì bọn đệ không bỏ qua cho đâu. Huynh xem nương tử nhà đệ đó, gả cho đệ được bốn năm rồi, dù là sinh nhật của nàng ấy, hay thất tịch, năm mới, đệ đều mua quà cả, không cần quá đắt tiền, nhưng cũng phải để người ta biết trong lòng mình có người ta. Nói thật lòng, tẩu tẩu đẹp là vậy, lại chịu theo huynh về sơn trại, chúng đệ đều rất ngỡ ngàng. Nếu như huynh dám đối xử tệ bạc với tẩu ấy, chúng đệ đây đều sẽ xem thường huynh.”
Lâm Thiên Long phát ngượng gãi mặt, bị Đại Đầu nói cho một tràng, hắn mới phát hiện, mình hình như luôn tận hưởng sự chăm sóc của Liễu Dịch Trần, thường hay mua cho mình đồ ăn ngon, lúc ngủ thì nhường chăn ấm hơn cho mình, ngay đến lúc hoan ái, cũng rất để ý cảm thụ của mình…
Giờ nghĩ lại, không khỏi cảm thấy xấu hổ, bản thân thực sự chưa làm chuyện gì lấy lòng y…
“À… vậy đệ nói coi… nên tặng gì đây?” Lâm Thiên Long không có kinh nghiệm, chỉ đành đi học hỏi người “hình như” có kinh nghiệm rất phong phú là Đại Đầu.
“Uầy, phụ nữ mà, còn không phải thích nhất là các loại phấn son, trang sức sao, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm của mình, đệ đảm bảo tặng mấy thứ đó không sai đâu.
Lâm Thiên Long chảy mồ hôi hột…
Phấn son?
Trang sức thì cũng tạm được, nhưng phấn son thì thôi miễn đi, Liễu Dịch Trần giả nữ nhân, chứ không phải là nữ nhân thật, sao mà thích mấy thứ quỷ quái đó chứ.
“Ờ thì… tẩu tẩu của đệ không thích mấy thứ son phân đó đâu.” Lâm Thiên Long ngượng ngập nói.
“Cũng phải…” Đại Đầu trầm ngâm một lát, gật đầu nói. “Võ công của tẩu tẩu đúng thật không tầm thường, hiệp nữ đích xác không quan tâm đến mấy thứ phấn son. Vậy bình thường tẩu ấy thích cái gì không?”
Lâm Thiên Long trầm mặc lắc đầu.
Đại Đầu lập tức đầy vẻ miệt thị. Hai chữ miệt thị viết rõ trên mặt làm Lâm Thiên Long cảm thấy không thoải mái.
“Đệ nói này lão đại… đệ buồn huynh lắm ấy, tẩu tẩu rốt cuộc là sao lại ưng được huynh kia chứ… huynh sao đến đại tẩu thích gì cũng không biết hả…” Đại Đầu nghẹn lời. Tuy rằng hắn biết lão đại nhà mình là người tùy tiện, thế nhưng cũng không thể ngay đến sở thích của nương tử mình cũng không quan tâm chứ.
“Ài…” Lâm Thiên Long tiếp tục xấu hổ toát mồ hôi, tuy rằng nhìn từ góc độ nào đó, hắn biết Liễu Dịch Trần rất thích mình, thế nhưng lại không thể thành thực nói với Đại Đầu rằng, tẩu tẩu của đệ thích đè đại ca của đệ đó…
“Quả phục huynh luôn rồi.” Đại Đầu bất lực lắc đầu. “Nói sao đi nữa, chỉ cần ngày thường huynh tỉ mỉ quan sát, chắc chắn có thể tìm ra thức tẩu tẩu thích. Đến lúc đó chuẩn bị sau đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.