Tam Nhật Triền Miên

Chương 77:




“Ể? Tên tiểu tử Hầu Tử sao giờ mới đến?” Bàng Giải dùng vai đụng Đại Đầu.
“Ai biết được.” Đại Đầu nhún vai, hắn có phải bảo mẫu của Hầu Tử đâu.
“Hai ngày nay Hầu Tử ngồi lì trong phòng, cũng chẳng biết làm gì nữa.” Bàng Giải bĩu môi.
“Ngươi cũng đến rỗi hơi, việc này mà cũng quản nữa hả?” Đại Đầu khinh thường nhìn hắn.
“… Ta đây là quan tâm huynh đệ.” Bàng Giải biện minh.
“Cái ngươi cần quan tâm là mau mau tìm vợ cho hắn đi.” Đại Đầu cười nhạt nhìn Bàng Giải, bà tám thì nói là bà tám, còn cái gì mà quan tâm huynh đệ.
“Ngươi…” Bàng Giải cáu điên, nhưng không nói được câu nào, chỉ đành đứng giậm chân bên cạnh.
“Lão đại.” Vừa thở hồng hộc vừa chạy đến toán người, Hầu Tử vuốt ngực, bình ổn lại nhịp thở.
“Sao nào?” Lâm Thiên Long nhướn mày. Chắc không phải lại gà nhà ai để trứng chứ.
“À thì… đệ có chút chuyện…” Hầu Tử độ nhiên sượng sùng, mặt đỏ lên có chút đáng ngờ.
“Có việc gì cứ nói.” Lâm Thiên Long tùy tiện nói, tên Hầu Tử này hôm nay rốt cuộc bị làm sao vậy?
“Vậy… đệ nói nhỏ huynh nghe.” Hầu Tử ngượng nghịu nói, sau đó tiến lại gần Lâm Thiên Long.
Mọi người xung quynh đều ra vẻ nôn mửa, Hầu Tử sao đột nhiên lại trở nên… e thẹn như vậy?
Lâm Thiên Long hơi khom lưng, tiện để Hầu Tử thì thầm vào tai hắn. Áp tai nói chuyện với huynh đệ, đây là lần đầu tiên hắn thử đấy.
“Lão đại…” Hầu Tử nhỏ giọng, tay lại lén lút mò tới sau lưng.
“Đây là… để báo thù cho Như Phi!” Hầu Tử hét lớn một tiếng, sau đó đoản kiếm trong tay đâm về phía ngực Lam Thiên Long.
“Thiên Long!” Liễu Dịch Trần từ lúc thấy Hầu Tử ngượng ngượng ngùng ngùng đã thấy không ổn, dẫu sao y cũng không phải người trong sơn trại, không có chuyện tin tưởng người khác vô điều kiện, nên đã phản ứng ngay khi Hầu Tử ra tay. Và cũng chính sự cảnh giác này của y, đã cứu Lâm Thiên Long một mạng.
Thanh trường kiếm sắc bén chắn ngang trước ngực Lâm Thiên Long, chặn không cho đoản kiếm đâm vào tim hắn. Hầu Tử thấy vậy liền lập tức vung kiếm đâm vào chỗ khác trên người Lâm Thiên Long, cố gắng khiến hắn bị thương.
Đáng tiếc, Liễu Dịch Trần đã kịp thời lôi Lâm Thiên Long ra khỏi phạm vi công kích, thanh đoản kiếm vung ra cũng mất công mà thôi.
Thấy không thể nào hoàn thành được nhiệm vụ Như Nguyệt giao phó, Hầu Tử không chút do dự nâng kiếm cắt yết hầu của mình, may thay đám Đại Đầu đứng cạnh phản ứng kịp, vội vàng giữ chặt lấy hắn, thanh đoản kiếm cũng bị tước đi mất.
Cũng may là võ công của Hầu Tử không cao, sở dĩ có thể gây uy hiếp tới Lâm Thiên Long chẳng qua là do Lâm Thiên Long tín nhiệm hắn, do đó, sau khi bị đám Đại Đầu trói lại, căn bản không có khả năng phản kháng.
“Độc được thật lợi hại.” Liễu Dịch Trần sau khi xem xét dược tính trên thanh đoản kiếm thì kinh hô, đồng thời càng thêm hốt hoảng, nếu lúc đó không phải y phát hiện ra điều bất thường thì…
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ thái dương.
Không thể tưởng tượng nổi nếu mất đi Lâm Thiên Long y sẽ thành ra thế nào nữa. Liễu Dịch Trần nhìn thanh đoản kiếm trong tay, mắt ngập tràn sát ý.
“Này, sắc mặt ngươi sao dọa người thế hả?” Đột nhiên một giọng nói vang lên thức tỉnh Liễu Dịch Trần, ngẩng đầu lên, thấy Lâm Thiên Long  bước vào, liền lập tức nhoẻn cười.
“Mới rồi ngươi nghĩ gì vậy? Nhìn mặt trông đến là hãi?” Lâm Thiên Long cảm thấy, vẻ mặt mới rồi của Liễu Dịch Trần rất xa lạ.
“Không có, ta đang suy nghĩ, vì sao Hầu Tử lại muốn giết ngươi.” Liễu Dịch Trần cười như gió xuân, khiến Lâm Thiên Long cảm thấy vẻ mặt ban nãy của y là do hắn nhìn nhầm.
“Không biết nữa…” Vừa nhắc đến chuyện này, vẻ mặt Lâm Thiên Long liền ủ rũ, huynh đệ tốt của mình đột nhiên muốn hạ thủ với mình, dẫu hắn có là kẻ thần kinh thô, cũng không thể không chịu đả kích được.
“Không đúng, ta nhớ lại rồi, hắn hình như nói muốn báo thù cho Như Phi thì phải?” Nhớ lại cảnh tượng khi ấy, Lâm Thiên Long đột nhiên nhớ ra, trước khi động thủ, Hầu Tử hình như có hét lên một câu.
“Phải, ta cũng nghe như vậy, thế nhưng… vì sao hắn muốn báo thù cho Như Phi?” Liễu Dịch Trần vuốt cằm suy tư. “Lẽ nào, bởi hắn thích Như Nguyệt?”
“Không biết nữa.” Gục đầu xuống, nói bằng giọng ỉu xìu.
“Trước tiên cứ đi xem hắn thế nào đã, có lẽ sẽ tìm hiểu được rốt cuộc chuyện là như thế nào.”
“Ừm, được đấy, đám Đại Đầu đã trói hắn lại nhốt trong phòng rồi.”
“Đi thôi.”
Hai người đi đến căn phòng nhỏ nhốt Hầu Tử, Đại Đầu và Bàng Giải đang đứng trước cửa cãi nhau.
Đại Đầu kích động đến nước miếng tung bay, lớn tiếng la ó: “Không được! Hầu Tử là huynh đệ của chúng ta, sao ngươi có thể dụng hình với hắn kia chứ?”
Bàng Giải lạnh lùng nói: “Ta biết hắn là huynh đệ của chúng ta, cho nên mới càng không thể dung thứ cho hành vi của hắn. Hơn nữa, kể từ khi hắn dám ra tay với lão đại, thì đã không còn là huynh đệ của chúng ta nữa rồi.”
Đại Đầu đau khổ ôm đầu ngồi sụp xuống, hắn nghĩ không ra, sao Hầu Tử lại đột nhiên làm chuyện ngu xuẩn đến vậy, cho dù hắn thích Như Nguyệt đi chăng nữa, cũng không cần đến mức không phân nổi thị phi đen trắng chứ.
Nhìn Đại Đầu ra sức bứt đầu, Bàng Giải cũng đau xót muôn phần, Hầu Tử dẫu sao cũng là huynh đệ của hắn, xảy ra chuyện như ngày hôm nay, hắn cũng rất khó chịu, thế nhưng hành vi hôm nay của Hầu Tử rõ ràng là có người giật dây phía sau, nếu khong tìm ra người này, chỉ e lão đại sẽ gặp nguy hiểm, vạn nhất Hầu Tử có đồng đảng trong sơn trại, hắn không dám bảo đảm, lần sau lão đại còn may mắn được đại tẩu cứu mạng nữa không, chỉ tính riêng điểm này, hắn liền không dám mạo hiểm, chẳng thà nghiêm hình bức cung Hầu Tử, để đảm bảo an toàn của lão đại.
“Đại Đầu, Bàng Giải.”
“Lão đại.” Thấy Lâm Thiên Long tới, Đại Đầu vội vàng đứng dậy, nhưng vẻ mặt vẫn vô cùng thâm trầm.
Trông hắn như vậy, lòng Lâm Thiên Long càng thêm nặng nề.
“Hắn không nói gì cả sao?” Tuy không ôm hi vọng, nhưng vẫn hỏi đôi chút.
“Dạ không.” Bàng Giải lắc đầu, từ sau khi Hầu Tử bị trói lại, căn bản không trả lời câu hỏi của Đại Đầu, chỉ liều mạng giãy dụa, mãi cho đến khi hết sức mới yên tĩnh lại, ngồi thẫn thờ trong phòng, ánh mắt vô hồn, không có tiêu cự.
Mắt Lâm Thiên Long thoáng buồn bã, cất bước vào phòng.
Hầu Tử gục đầu, yên tĩnh ngồi trên ghế, hai mắt dán chặt lấy sàn nhà, không biết đang nghĩ gì.
“Hầu Tử…” Lâm Thiên Long cất tiếng gọi hắn.
Hầu Tử ngẩng đầu lên, đôi mắt trống rỗng vừa nhìn thấy Lâm Thiên Long liền lập tức trở nên điên cuồng, bật dậy mạnh khỏi ghế lao về phía Lâm Thiên Long. Biểu cảm dữ tợn, thần thái hung ác, lớn miệng la hét: Ta giết ngươi, ta phải giết ngươi báo thù cho Như Phi.
Đại Đầu và Bàng Giải thấy tình hình không ổn, lập tức ra tay trấn áp hắn, nhưng Hầu Tử vẫn điên cuồng giãy dụa, ánh mắt phẫn hận trợn trừng nhìn Lâm Thiên Long, tựa như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.