Tam Nhật Triền Miên

Chương 90:




Bình thường, thần kinh của Lâm Thiên Long không nhạy bén một chút nào, lúc này nhận ra ẩn ý trong lời của tiểu sư đệ, Lâm Thiên Long theo phản xạ bưng kín cổ mình. Sau đó cáu kỉnh trừng Liễu Dịch Trần một cái, tên khốn kiếp, lại để lại dấu tích trên người hắn, đáng chết, hắn mới rồi còn cởi trần luyện công trong sân, mong là không có quá nhiều người trông thấy.
Đối diện với cái nhìn oán giận của Lâm Thiên Long, Liễu Dịch Trần không chút phật lòng, sau khí rót cho Lam Linh một chén trà, liền nắm lấy tay Lâm Thiên Long, ngay lúc Lâm Thiên Long đỏ hết cả mặt vì hành động này của y, Liễu Dịch Trần lại đặt bàn tay to lớn ấy lên bàn, chuyển qua cho Lam Linh.
Lam Linh đặt chén trà đang uống xuống rồi đặt tay lên cổ tay Lâm Thiên Long, vẻ mặt cũng tức thì trở nên nghiêm túc.
Lâm Thiên Long hơi sượng, mới nãy hắn còn mắc Liễu Dịch Trần không được quá đáng, hóa ra y chỉ là muốn tiểu sư đệ xem bệnh cho mình.
Bắt mạch cho Lâm Thiên Long, vẻ mặt của Lam Linh đầu tiên là kinh ngạc, nhưng sau khi trông thấy ánh mắt khẳng định của Liễu Dịch Trần thì tuy vẻ mặt rất nghiêm túc nhưng ánh mắt lại dần trở nên xem thường.
“Ầy, rốt cuộc là ra làm sao?” Lâm Thiên Long nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Lam Linh, không nhịn được mà lên tiếng hỏi, tuy sớm đã biết cơ thể mình bất ổn, nói hắn không lo lắng mới lạ, chẳng qua, bởi Liễu Dịch Trần nói tiểu sư đệ của y có thể trị khỏi bệnh cho hắn, lại thêm, cần đây thời gian thất thần của hắn không tăng lên, cho nên, hắn mới tạm gọi là an tâm.
Thế nhưng, trông Lam Linh ra vẻ nghiêm trọng như vậy, lòng hắn liền có chút bất an. Hắn không sợ chết, nhưng hắn không muốn chết, hắn không nỡ rời xa huynh đệ trong bang, không ngỡ rời xa những bằng hữu thân thiết, không nỡ rời xa… Liễu Dịch Trần.
Lam Linh do dự một lát tựa như không biết nên mở lời thế nào, ánh mắt nhìn Lâm Thiên Long vô cùng phức tạp.
“Rốt cuộc là làm sao?” Liễu Dịch Trần cũng không nhịn được nữa, chuyện liên quán tới tính mệnh người mình yêu, y không muốn xuất hiện bất cứ vấn đề nào.
“Hai người…” Lam Linh ngập ngừng không nói hết câu, làm Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long tức đến mức hận không thể đập y một trận.
“Nói mau đi.” Hiếm khi Liễu Dịch Trần lớn tiếng như vậy, cái gì mà ôn văn nho nhã đều bị y quẳng sang một bên.
Lam Linh cẩn thận nhìn Liễu Dịch Trần mà hỏi: “Huynh thực sự muốn đệ nói ra hả?”
Liễu Dịch Trần quả thực nghẹn lời, đã là lúc nào rồi, Lam Linh rốt cuộc tính làm gì, có trị được hay không, mau mau nói ra cho rồi.
Lòng Lâm Thiên Long tựa như chìm xuống đáy vực sâu, vẻ mặt của Lam Linh, trong mắt hắn, đã dứt khoát hạ cho hắn một án tử.
“Vậy…” Lam Linh nhìn ánh mắt Liễu Dịch Trần như muốn ăn thịt người, rốt cuộc cũng hạ quyết tâm, quyết định nói ra sự thật, không cần biết sẽ gây ra hậu quả thế nào.
“Nam nhân này gặp huynh liền phát tình là bởi hai người trúng một loại xuân dược tên là ‘Tam nhật triền miên’, cho nên chuyện ấy ấy hai người mới tương thân tương ái đến thế.” Một hơi nói toạc móng heo, Lam Linh lập tức xoay người nhảy ra khỏi cửa sổ, sợ Liễu Dịch Trần nổi giận vì bị mình bóc trần chân tướng.
Ngồi trên mái hiên cả nửa ngày, trong phòng vẫn chẳng có động tĩnh gì, Lâm Thiên Long trong tưởng tượng của y hẳn phải chửi mắng Liễu Dịch Trần, thậm chí là nhất đao lưỡng đoạn, nhưng lại chẳng có gì xảy ra. Do dự một lúc, Lam Linh lại nhảy vào phong, trông thấy chính là Lâm Thiên Long đỏ bừng mặt — tuy nhiên bởi da hắn đen sạm nên khó mà nhìn ra — còn Liễu Dịch Trần thì nhoẻn cười, chẳng có lấy một chút lo lắng.
Quan trọng nhất là — hai người đang ôm chặt lấy nhau, trên khóe miệng Lâm Thiên Long còn xuất hiện vệt nước khả nghi.
“Cái tên tiểu tử thối nhà người, mau vào đây.” Chú ý thấy Lam Linh lại mò về rồi, Liễu Dịch Trần liền quát mắng.
Lam Linh sờ sờ mũi, sao chẳng giống với tưởng tượng của y gì cả.
Trong tưởng tượng của y, phải là Liễu Dịch Trần vì muốn Lâm Thiên Long một lòng một dạ yêu mình, cho nên mới hạ độc, theo lý mà nói, chuyện này vỡ lở, đối phương hẳn là nên giận đến tím ruột tím gan, sao hắn ngược lại còn đỏ bừng cả mặt vậy chứ? Thật là nghĩ không thông.
Thực ra, chuyện này cũng không thể trách Lam Linh chậm hiểu.
Lâm Thiên Long tuy thần kinh thô, nhưng không ngu ngốc, trong mắt hắn, thích chính là thích, một người có thể nổi dục vọng với một người khác vì xuân dược, nhưng không thể vì xuân dược mà yêu một người được. Bản thân hắn không cần nói đến nữa, là thích thật yêu thật Liễu Dịch Trần, mà Liễu Dịch Trần thì sao? Ngày ngày đôi mắt ấy đều ngập tràn ái ý, ngay cả kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra, Lâm Thiên Long đâu có ngốc, đương nhiên biết tấm lòng đối phương dành cho mình chân thật nhường nào. Hai người đã tương ái, có xuân dược hay không thì đã làm sao, nhiều nhất cũng chỉ có thể tăng thêm kích tình giữa hai người mà thôi.
Lại thêm, sau khi Lam Linh vừa nhảy ra khỏi cửa sổ, Liễu Dịch Trần ngay lập tức ôm chặt lấy hắn, dùng một nụ hôn vô cùng nồng nàn để chứng minh y thực lòng thực dạ yêu hắn, không phải là tác dụng của thức xuân dược quỷ quái nào đó.
“Hai người…” Lam Linh cẩn thận dò hỏi. “Không việc gì chứ?”
“Đệ muốn xảy ra việc gì?” Liễu Dịch Trần không khách khí nói. “Ta muốn nhờ đệ kiểm tra Phệ Hồn trong cơ thể hắn, ai khiến đệ kiểm tra xuân dược hả?”
“À… ha ha.” Lam Linh lè lưỡi, ngượng ngùng cười. “Cái đó, nhị sư huynh à, Phệ Hồn trong cơ thể nam nhân của huynh chưa phát tác hoàn toàn, chỉ cần dùng Định Thần đan cả đệ thì có thể giải quyết rồi.”
“Hà… vậy thì tốt.” Rốt cuộc thở phào một hơi, tiểu sư đệ nói vậy, Liễu Idjch Trần mới hoàn toàn yên lòng.
“Huynh đệ của ta…” Biết độc trên người mình không có vấn đề gì lớn, Lâm Thiên Long đương nhiên vô cùng vui mừng, nhưng hắn lập tức nhớ nên Hầu Tử đang bị loại độc dược quỷ quái nào đó hành hạ.
“Phải. Huynh đệ của hắn cũng trúng độc rồi.” Liễu Dịch Trần cũng liền nhớ ra Hầu Tử, y biết Lâm Thiên Long coi trọng đám người đó đến nhường nào, nếu Hầu Tử có mệnh hệ gì, chỉ e Thiên Long sẽ rất đau lòng.
“Độc gì?” Lam Linh tùy ý hỏi, theo y thấy, trên thế gian này chẳng có mấy loại độc dược y không thể giải.
“Có thể là thuốc dẫn của Phệ Hồn.” Liễu Dịch Trần suy nghĩ một lát, rốt cuộc nói ra suy đoán của mình.
“Thuốc dẫn của Phệ Hồn?” Lam Linh cau mày.
“Hơn nữa, hắn giống như trúng phải Dụ Hồn thuật.”
“Dụ Hồn thuật?” Lam Linh ngạc nhiên nhướng mày, không ngờ rằng, lại đụng phải kẻ tinh thông tà thuật.
“Được rồi, đệ sẽ đi xem sao. Thuốc dẫn của Phệ Hồn đệ có thể giải quyết được, nhưng Dụ Hồn thuật thì không nắm chắc.”
“Đa tạ.” Lâm Thiên Long vui mừng khôn xiết, cảm tạ Lam Linh.
“Được rồi, nhị sư huynh, chuyện huynh muốn làm đệ đã giải quyết xong rồi, giờ có thể nói cho đệ hay, làm sao mới có thể…” Lam Linh cắn môi.
“Đơn giản thôi. Đệ qua đây.” Liễu Dịch Trần thì thì thào thào bên tai Lam Linh một hồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.