Tam Nhật Triền Miên

Chương 92:




Liễu Dịch Trần nghĩ một lúc, liền nói cho Trương Mộc Phương những chuyện liên quan đến tổ chức thần bí kia. Trương Mộc Phương nghe xong cũng không quá chú tâm, dẫu sao, không trong chốn quan trường không lo chuyện cửa quan, tuy tình cảm huynh đệ họ rất tốt, nhưng trừ phi can hệ đến an nguy tính mạng, còn không, họ sẽ không can thiệp vào bất cứ vấn đề nào của đối phương. Giống như những việc liên quan đến triều đình này, hắn là một đại hiệp giang hồ, tuyết đối sẽ không nhúng tay vào, bởi một khi xuất thủ, sẽ đại diện cho thái độ của một bộ phận thế lực giang hồ, dây dưa như vậy rất có thể sẽ dấy lên một trận phong ba, mà phong ba một khi nổi lên, người chịu khổ luôn là những bách tính bình dân, đây là điều Trương Mộc Phương không muốn xảy ra.
Đối với tổ chức thần bí kia, Trương Mộc Phương phân tích một hồi từ góc độ của mình, Liễu Dịch Trần vừa nghe vừa liên tục gật đầu, là một tiểu bộ khoái, góc nhìn đại cục của y không tốt cho lắm, thế nhưng cũng may y không cần nắm toàn cục, chỉ cần hoàn thành tố chức trách của mình là được.
Sáng sớm ngày thứ hai, Liễu Dịch Trần đang ôm lấy Lâm Thiên Long say giấc nồng thì bị tiếng ồn đánh thức. Vô cùng khó chịu mở trừng mắt, vận một cỗ nội lực, vung tay phóng về phía cửa sổ đang mở, cửa sổ lập tức đóng lại.
Rốt cuộc Lâm Thiên Long đang bị Liễu Dịch Trần cuốn lấy như bạch tuộc mê man trở mình một cái, quay lưng lại với y ngủ càng ngon. Liễu Dịch Trần bị đánh thức đã không vui giờ trông thấy hành động của Lâm Thiên Long thì mắt đột nhiên lóe lên, cười đến vô cùng tà ác, nâng một chân của đối phương lên, dùng cái bộ vị sáng sớm ngày ra vô cùng phấn chấn kia cọ cọ và huyệt khẩu.
Thịt huyệt tối qua được yêu thương hồi lâu cảm nhận được sự kích thích của côn th*t, lập tức đói khát mở ra, Liễu Dịch Trần thuận lợi xâm nhập vào, thỏa mãn hừ hừ mấy tiếng.
Lâm Thiên Long đang ngủ ngon bị từng đợt khoái cảm ập tới đánh bật dậy, mở mắt ra, liền thấy Liễu Dịch Trần đang đặt hai trân mình ôm lấy eo y, ra sức luật động.
“Thiên Long… ừm… buổi sáng tốt lành.” Vừa ra vào thịt huyệt dâm mĩ, vừa chào hỏi Lâm Thiên Long, lúc này Liễu Dịch Trần cười đến dâm dê vô độ.
“Mẹ nhà ngươi… a… sáng sớm ngày ra… ư a… làm gì vậy hả?” côn th*t đã ngẩng cao đầu, tiết ra dịch thể, mỗi lời hắn nói ra đều đứt quãng, và đầ âm mũi.
“Làm gì nhỉ? Ta chẳng đang làm ngươi đó sao?” Liễu Dịch Trần dùng sức khiến hai chân hắn mở càng lớn, khom lưng xuống, cắn nhẹ lên đầu v* của Lâm Thiên Long một cái.
“A… ngươi… cái tên khốn này… lão tử… sớm muộn gì… cũng sẽ bị người… giết trên giường… a… nhanh một chút…”
“Hộc… là… ta sẽ… chết… trên người ngươi mới đúng…” Liễu Dịch Trần thở hồng hộc, đói phương đột nhiên co rút lại, làm y suýt chút nữa tước vũ khí đầu hàng.
“Ư a… nữa… dùng sức… a a a…” Lâm Thiên Long cao giọng, hạ thân tiết ra như trút nước. (Lão: Miêu tả gì dị vậy -_-)
Liễu Dịch Trần cũng thỏa mãn ra vào thêm vài lướt rồi phóng mạnh ra.
“A… thoải mái thật.” Liễu Dịch Trần ăn đến thỏa lòng thỏa dạ mắt nhắm lại thành mọt dòng kẻ, nằm bò trên người Lâm Thiên Long cắn gặm vai hắn.
“Cút ngay… nặng chết đi được.” Lâm Thiên Long bất mãn đẩy y sang một bên, thời dài thườn thượt. Hộc… sáng sớm làm một lần, thực ra thấy cũng không tồi. Đương nhiên nếu không bị “làm” tỉnh giấc thì càn tốt hơn.
Hai người ôm lấy nhau tận hương dư vị cao trào,  chân ta Liễu Dịch Trần cuốn chặt lấy người Lâm Thiên Long, tuy Lâm Thiên Long đã nhiều kháng nghị rằng hành động này của y khiến hắn rất khó chịu, nhưng tiếc rằng Liễu Dịch Trần quyết không chừa, đến bây giờ — Lâm Thiên Long sống lâu trong cái khổ đã quen khổ rồi…
“Bên ngoài sao ồn thế?” Tiếng ồn ào bên ngoài càng lúc càng lớn, hơn nữa dường như đang dần dần tiến gần tiểu viện.
“Không biết. Quan tâm làm gì.” Liễu Dịch Trần không chút để tâm, dẫu sao mục đích y đến đây chẳng qua là để tìm sư đệ nhờ giải độc cho Lâm Thiên Long, những chuyện khác, y lười quan tâm. Cho nên, y tiếp tục sờ sờ liếm liếm trên người Lâm Thiên Long, dường như muốn làm thêm lượt nữa.
“Tiếng ồn càng lúc càng gần rồi.” Lâm Thiên Long đẩy y ra, ý bảo y dậy đi, dẫu gì hai người lúc này đều đang không mặc đồ, vạn nhất có tên vô duyên nào đột nhiên xông vào sinh sự thì nguy.
Bất mãn bĩu mỗi, nhưng Liễu Dịch Trần cũng không có y phản đối Lâm Thiên Long, ngoan ngoãn giúp hắn xử lý thân thể, sau đó mặc y phục đàng hoàng, mở cửa ra, vừa đúng lúc phát hiện một đám người đã chạy tới ngoài tiểu viện.
“Có chuyện gì?” Sắc mặt Liễu Dịch Trần vô cùng khó ở, bị quấy rầy đúng lúc này, bất cứ nam nhân nào đều thấy khó chịu cả thôi. Càng huống chi, tiểu viện này chuyên dùng để tiếp đãi Trương Mộc Phương, đám người thất loạn bát tao này đứng ở ngoài cửa là ý gì?
Một đám người nhốn nhốn nháo nháo đứng bên ngoài, tên cầm đầu là một gã trung niên vận thanh sam, hốc mắt sâu hoắm, ánh mắt thâm trầm, trông thấy Liễu Dịch Trần bước ra từ một gian phòng, mắt lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó tưa như nghĩ ra cái gì đó, nở một nụ cười đầy vẻ nguy hiểm.
Trần Long Lộc nhìn tướng mạo tú mỹ của Liễu Dịch Trần, không khỏi nghĩ thầm trong dạ, tên Trương Mộc Phương kia mới hơn ba mươi tuổi, than niên tráng khí, vậy mà trước giờ chưa tình nghe có bất cứ truyện phong lưu khoái nhạc nào, cũng có người từng muốn làm mối cho hắn, thế nhưng đều bị hắn từ chối, trừ phi… hắn thích nam nhân? (Lão: Được vậy thằng Linh nó cũng đỡ khổ -_-)
“Chuyện gì vậy?” Trương Mộc Phương trầm mặt từ trong phòng đi ra, hắn vốn thích an tĩnh, cho nên Thủy Liên phu nhân mới an bài cho hắn ở một tiểu viện tránh xa chỗ ồn ào, thế nhưng mới sáng sớm đã bị cả đám người phá giấc ngủ, làm hắn vô cùng khó chịu.
“Trương đại hiệp.” Trần Long Lộc thấy Trương Mộc Phương xuất hiện, vội vàng chắp tay hành lễ, đám người theo sau cũng vội vàng hành lễ với hắn.
Trương Mộc Phương đáp lễ, ánh mắt chậm rãi quét qua đám người, cuối cùng dừng lại trên người Trần Long Lộc. Trần Long Lộc là con trai thứ hai của bảo chủ Trần gia bảo*, quan hệ của Trương Mộc Phương và Trần bảo chủ rất tốt, đương nhiên biết gã, chỉ là, Trần Long Lộc này tuy tuổi tác không hơn kém hắn là bao, nhưng lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, lúc đầu, Trần bảo chủ từng trước mặt Trương Mộc Pương, phê phán gã không ra gì, nói gã kém xa Trương Mộc Phương. Lúc đó ngoài mặt gã tuy không biểu lộ gì, nhưng ánh mắt lại có thể nhìn ra oán thù sâu đậm.
*Trần gia bảo: Tức một thôn toàn người họ Trần á ~
“Chẳng hay Trần huynh…” Điềm đạm nhìn đám người một lượt. Ngữ khí của Trương mộc Phương bình ổn: “Mang nhiều người như vậy đến tìm tại hạ là muốn làm gì sao?”
“Ha ha, Trương đại hiệp nói đùa rồi.” Trần Long Lộc cười khan hai tiếng. “Là thế này, Trương đại hiệp cũng biết chuyện đám người Nhật đó rồi phải không?”
Trương Mộc Phương gật đầu. Trần Long Lộc lập tức cung cung kính kính nói:
“Đám người Nhật đó thật vô cùng đáng ghét, dám càn rỡ trước mặt võ lâm Trung Nguyên, thiên triều hùng mạnh chúng ta, há có thể để chúng ở đây giễu võ giương oai. Tại hạ khẩn cầu Trương đại hiệp ra tay giáo huấn chúng một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.