Tam Nhật Triền Miên

Chương 95:




“Xảy ra chuyện gì?” Lâm Thiên Long hỏi, ngày thường Liễu Dịch Trần tỏ vẻ như vậy, thường là do cầu hoan bất thành, thế nhưng… vì sao đến phủ nha thôi mà cũng bày ra vẻ mặt đó???
“Thiên Long…” Biểu cảm của Liễu Dịch Trần y hệt oán phụ. Kéo dài giọng thể hiện lúc này đây tâm tình y bất mãn đến nhường nào.
Trán Lâm Thiên Long đổ mồ hôi lạnh, vẻ mặt oán phụ của y thực sự rất có sức sát thương.
“Ầy… rốt cuộc là làm sao?” Lâm Thiên Long cẩn thận hỏi.
“Lưu đại nhân tóm được đuôi của tổ chức kia rồi, nếu thuận lợi thì rất nhanh thôi sẽ lật được gốc rễ của bọn chúng.” Giọng điệu của Liễu Dịch Trần vô cùng bất lực.
“Đây không phải chuyện tốt sao?” Lâm Thiên Long khó hiểu, tổ chức kia hại biết bao nhiêu người, có thể triệt phá bọn chúng chẳng phải rất tốt sao?
“Thế nhưng…” Liễu Dịch Trần im lặng nhìn hắn một cái: “Ta buộc phải về kinh một chuyến. Hơn nữa, ít nhất cũng phải một tháng.”
Lâm Thiên Long bị y nhìn tới nổi hết cả gai ốc, da đầu co rút hết cả lại: “Cứ đi đi, chẳng qua chỉ một tháng thôi mà.”
Vẻ mặt Liễu Dịch Trần càng thêm ai oán: “Nhưng ta không muốn rời xa Thiên Long, hơn nữa…”
“Hơn nữa cái gì?” Lâm Thiên Long truy hỏi.
“Hơn nữa… ngươi quên rồi à, chúng ta trúng phải xuân dược. Là Tam nhật triền miên đó, nếu ta không có mặt, ngươi phát xuân thì phải làm sao!” Liễu Dịch Trần đầy vẻ lo lắng.
Trán Lâm Thiên Long cuộn lên ba đường gân xanh, hắn không do dự vung thẳng một chưởng về phía gương mặt xinh đẹp của Liễu Dịch Trần, nhưng lại bị đối phương dễ dàng hóa giải.
“Tên khốn nhà ngươi! Có ngươi phát xuân ấy!”
“A…” Năm ngón tay xòe ra, nắm chặt lấy nắm đấm của Lâm Thiên Long, mắt Liễu Dịch Trần sáng lên, “Ta quên mất, lần trước tiểu sư đệ để lại thứ có thể khắc chế dược tính, thế nhưng…”
“Thế nhưng cái gì.” Bực bội thu tay về, Lâm Thiên Long vô cùng khó chịu với hai chữ “phát xuân” này.
“Thế nhưng y nói, thứ đó nhiều nhất cũng chỉ có thể giải trừ những tác dụng phụ khi không thể giao hợp thôi, thế nhưng dục vọng thì vẫn còn đó.”
“Ý gì?” Lâm Thiên Long nghe không hiểu.
“Chính là…” Vẻ mặt Liễu Dịch Trần có chút ngượng nghịu: “Chính là… tuy không trúng độc mất mạng, nhưng hai chúng ta vẫn phải động thủ phải quyết ấy.”
Mặt Lâm Thiên ửng đỏ vài phần, thế nhưng, đối với kết quả này, hắn miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận, nói thế nào thì nói, một nam nhân trưởng thành, loại chuyện này cũng từng lén làm rồi, cho nên cũng chẳng phải vấn đề gì to tát.
Chỉ là, vừa nghĩ đến hai người ở hai nơi khác nhau, lại cùng lúc thủ dâm, trong đầu tự khắc hiện lên hình ảnh Liễu Dịch Trần mặt đỏ bừng cùng hắn hoan ái… cơ thể tựa như nóng ran lên.
“Nếu không phải không tiện đưa ngươi tới kinh thành… thì ta thật không muốn để ngươi lại đây.” Liễu Dịch Trần đầy vẻ tiếc hận.
Lâm Thiên Long rất biết điều, không nói đến việc mình không phải người của quan phủ, dù coi như có võ công, nhưng bản thân so với Liễu Dịch Trần chẳng khác gì mây với bùn, đi theo chẳng những không giúp được gì, mà có khi còn tăng thêm gánh nặng. So ra, hắn vẫn nên an phận ở lại Tô Châu thì hơn, ít ra Liễu Dịch Trần cũng không phải lo trước lo sau vì hắn.
Trải qua một đêm “lưu luyến chia tay”, sáng sớm ngày hôm sau, Liễu Dịch Trần bịn rịn hôn nhẹ lên gương mặt đang say ngủ của Lâm Thiên Long, sau đó đặt một hộp gỗ bên cạnh gối của hắn rồi mới rời khỏi phòng.
Trong tiểu viện, Trương Mộc Phương đã đứng trước cửa phòng mình, thấy y ra ra ngoài liền tiến lên vài bước.
“Đại sư huynh, giúp đệ chăm sóc tốt cho hắn.’ Liễu Dịch Trần cười ha ha nói.
“Hửm? Lẽ nào đệ cho rằng, có người có thể làm hại hắn trước mặt ta sao?” Trương Mộc Phương nhíu mày.
Mắt Liễu Dịch Trần đầy ẩn ý: “Hai ngày nay đệ luôn cảm thấy có người đang theo dõi chúng ta.”
“Hử?” Mắt Trương Mộc Phương lộ sự cảnh giác, bản lĩnh của Liễu Dịch Trần hắn đương nhiên biết, kẻ có thể khiến y nói như vậy, thì công phu hay nói cách khác là công phu theo dõi tuyệt đối không tầm thường.
“An nguy của hắn cứ giao lại cho ta.” Trương Mộc Phương cười: “Thế nhưng… Ngộ nhỡ hắn có mới nới cũ thì sao? Tô Châu ấy á, chính là đất của mỹ nhân đó.”
“Ha ha… Không có chuyện đó đâu.” Liễu Dịch Trần cười đầy tự tin.
“Vậy ngộ nhỡ, ai đó có ý đồ với hắn thì sao?” Trương Mộc Phương vẫn quyết trêu chọc Liễu Dịch Trần lấy được.
Mắt Liễu Dịch Trần lạnh đi, miệng vẫn cười mà càng thêm yêu mị.
“Ha ha ha…” Trương Mộc Phương thấu hiểu bật cười, hắn biết rõ sư đệ này của mình, đối với kẻ có ý đồ tổn thương người yêu và thân nhân của y, y tuyệt đối không lưu tình.
“A a… khốn kiếp!”
Lâm Thiên Long đỡ hông ngồi dậy khỏi giường, nghiến răng nghiến lợi chửi rủa. Tối qua hắn mủi lòng trước Liễu Dịch Trần, lại thêm bản thân đã sẵn có dục vọng, vậy là mặc cho Liễu Dịch Trần mặc sức hoan ái hồi lâu, đến cuối cùng, hắn đã hôn mê rồi, mà tên khốn đã vẫn cứ rút ra tra vào không ngừng. Lúc này, eo của hắn nhũn ra như bột nhão, hình như không thẳng lên nổi rồi.
Ể? Đây là cái gì?
Vơ lấy hộp gỗ nhỏ màu nâu sậm đặt cạnh gối, Lâm Thiên Long nhẹ nhàng mở ra xem, vật bên trong được che phủ bằng một tờ giấy, nét chữ trên giấy thân quen làm sao, mà giọng văn viết trên đó cũng vô sỉ y hệt…
“Thiên Long:
Khi nào nhớ ta quá thì có thể dùng thứ này. (Giống kích cỡ của ta như in.)
Yêu ngươi – Liễu Dịch Trần.”
Một cây ngọc thế được khắc tạc tỉ mỉ từ bạch ngọc năm an ổn dưới đáy hộp gỗ được lót bắt vải nhung đỏ.



Lâm Thiên Long thoáng chốc mặt đỏ bừng bừng, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, giận sôi gan nhìn cây ngọc thế kia, đang định ném đi thì lại nhớ tới lúc xuân dược phát tác, khắp nơi trong cơ thể đều ngứa ngáy vô cùng, thế là lại do dự.
Sắc mặt hắn biến hóa bất định, cuối cùng, vẫn là nghiến răng nghiến lới nhét chiếu hộp đựng ngọc thế xuống dưới chăn.
———————–
Vị bộ khoái xinh đẹp kia đi rồi!!!
Tin tức này, khiến những người vui mừng vì sự ra đi Hanagi Shizuwa càng thêm phấn khởi. Bọn họ đương nhiên không biết quan hệ giữa Liễu Dịch Trần và Lâm Thiên Long, vậy nên từ trước đến nay, Liễu Dịch Trần trong mắt bọn họ luôn là tình định vô cùng có sức cạnh tranh, lại thêm, y có Trương Mộc Phương làm hậu thuẫn, càng làm bọn họ ngưỡng mộ vô cùng. Đến hôm nay, hai tuyển thủ mạnh nhất đều đã bỏ cuộc, như vậy những người còn lại càng có cơ hội rồi.
Trong lúc đám võ lâm nhân sĩ phấn khởi tưng bừng, Lâm Thiên Long lại đang đứng ngơ ngẩn trên phố lớn.
Từ ngày Liễu Dịch Trần rời khỏi đây, cuộc sống thường nhật của hắn đột nhiên trở nên nhàm chán, chẳng còn hứng thú với những món ăn vặt vốn vô cùng ngon miệng nữa. Phố lớn tại Tô Châu vẫn phồn hoa náo nhiệt như vậy, nhưng trong mắt hắn lại trở nên tịch liêu đôi phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.