Tam Nhật Triền Miên

Chương 97:




Ngón tay thon dài sẽ nhẹ nhàng nắm lấy côn th*t của mình, dịu dàng vuốt ve, một bàn ta khác sẽ vuốt ve khuôn ngực của mình, hoặc chơi đùa với nhũ hoa nâu hồng.
Trong đầu Lâm Thiên Long tưởng tượng ra những động tác của Liễu Dịch Trần khi hoan ái, một tay mân mê nhũ tiêm của chính mình, một tay khác ra sức vuốt ve côn th*t.
“A… Liễu Dịch Trần.” Đôi môi mọng hơi hé ra, vô thức gọi tên người thương, khoái cảm liên tục được tích tụ nhưng không cách nào đạt được đến đỉnh điểm.
Mật huyệt giữa hai cánh mông không cam tâm bị bỏ quên mà càng mấp máy kịch liệt hơn, tràng bích dâm đãng đã tự tiết ra một lượng lớn chất bôi trơn thấm cả khăn trải giường.
“A… a…” Lâm Thiên Long khó chịu cọ xát cơ thể vào ga trải giường, làn da ngăm đen phủ đầy mồ hôi cuộn trong tấm lụa trắng lại có một vẻ quyến rũ nào đó.
(Lão: … còn tùy người ~)
Yết hầu khô khốc, hậu huyệt ngứa ngáy không ngừng, phân thân cứng như sắt mãi không đạt được cao trào, cảm giác sốt ruột lúc này sắp bức Lâm Thiên Long đến phát điên.
“Tên khốn kiếp Liễu Dịch Trần!” Tức giận mắng một câu, Lâm Thiên Long đỏ mặt, lấy cây ngọc thế nhét dưới chăn ra.
Cây ngọc thế tạc bằng bạch ngọc trong suốt long lanh, độ lớn nhỏ và hình dáng tương đồng với phân thân của Liễu Dịch Trần, hai người đã hoan ái nhiều lần như vậy, Lâm Thiên Long đương nhiên quen thuộc với kích cỡ của thứ kia rồi, đôi tay Lâm Thiên Long hơi run rẩy đưa ngọc thể xâm nhập vào phía sau.
Cảm giác lạnh lẽo mãi lâu sau mới chạm đến được huyệt khẩu mẫn cảm, miệng nhỏ tham lam lập tức mở ra, vội vã nuốt lấy quy đầu.
“A…” Khác hẳn với cảm giác mềm mại ngày thường, ngọc hành cứng rắn khiến Lâm Thiên Long khó lòng thích ứng. Nhưng mật huyệt ngày càng ngứa ngáy dữ dội khiến hắn không thể chịu nổi.
Vậy là, cắn răng, mượn dịch thể của bản thân làm chất bôi trơn, nhét mạnh ngọc thế vào.
“Hộc… hộc…” Ngửa cổ thở hồng hộc, ngọc thế to lớn chen kín mít tiểu huyệt, dũng đạo ngon mềm cảm nhận được dị vật tiến vào, ôm chặt lấy thứ đồ lạnh lẽo ấy.
Nội bích nóng bỏng dần dần làm ấm ngọc thế, nhưng sau đó lại thấy bất mãn với vật thể bất động này.
Tiểu huyệt mới này còn có chút thỏa mãn bởi ngọc thế xâm nhập lại lần nữa co rút lại một cách đói khát, từng đợt từng đợt cảm giác khó chịu buộc Lâm Thiên Long phải nắm chặt lấy đế ngọc thế, chậm rãi cắm rút.
“A a…” Lúc đầu còn chưa nắm rõ lực độ, lần cắm vào đầu tiên đâm thẳng vào điểm cực sướng, nửa thân dưới của Lâm Thiên Long phút chốc tê dại.
“Liễu Dịch Trần… a… Liễu Dịch Trần…” Miệng thì thào mắng tên đầu sỏ gây tai họa, Lâm Thiên Long tóm chặt ngọc thế mạnh mẽ cắm rút.
“Ha a… ha a…” Lâm Thiên Long thở gấp liên tục, thắt lưng đong đưa, phân thân phía trước ma sát vào khăn trải giường phóng ra một chút dịch thể trắng đục.
Ngọc thế trắng nõn trong ta sớm đã dính đầy dịch thể trong suốt, ra ra vào vào nơi huyệt khẩu màu nâu nhạt.
“Liễu Dịch Trần… A… Nhanh một chút… A ha…” Lâm Thiên Long mê man, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt ánh lệ mơ hồ, chìm đắm hoàn toàn trong dục vọng, mê loạn gọi tên Liễu Dịch Trần.
“A a… Không… Không được… Dịch Trần… A…” Tốc đọc tay ngày một nhanh, ngọc thế trắng trong mạnh mẽ đâm vào tràng bích. Phân thân to lớn bị khăn trải giường ma sát tới ửng đỏ, nhũ tiêm bị miết thành màu đỏ tươi.
Khăn trải giường dưới thân nhăn thành một nhúm, mồ hôi rơi xuống thấm thành từng vết lớn, Lâm Thiên Long đè xuống tiếng rên rỉ, cổ họng phát ra tiếng nỉ non khàn khàn.
“Dịch Trần…”
“A…” Kêu lớn một tiếng, khoái cảm tích lũy cuối cùng cũng tìm được điểm bộc phát, dòng dịch thể trắng đục bắn tung tóe lên giường.
“Ha a… Ha a…” Lâm Thiên Long mềm nhũn nằm trên giường, khóe mắt vương lệ, mắt hoa đi nhìn trần nhà.
Một lúc sau, mới tỉnh táo lại, cảm giác hậu huyệt bị kéo căng khiến hắn không thoải mái, vội vàng rút cây ngọc thế mới rồi khiến hắn đạt đến cao trào ra.
Ngọc thế trong suốt trở nên hỗn loạn, dính một lượng lớn dịch thể trong suốt bóng loáng.
Nghĩ tới việc thứ đó vừa rút ra từ trong người mình, Lâm Thiên Long không khỏi đỏ bừng mặt, vứt nó lên giường cuộn vào tấm khăn trải giường bị bẩn như để che giấu tội lỗi.
“Liễu Dịch Trần, ngươi là đồ khốn.” Mệt mỏi nhắm nghiền mắt, Lâm Thiên Long không rõ mình thấy thế nào về việc bản thân nghĩ đến Liễu Dịch Trần rồi thủ dâm tới cao trào, cuối cùng xử lý cây ngọc thế khiến hắn vừa ngượng vừa ngọt ngào kia, xong mới lên giường, chìm đắm hoàn toàn vào giấc ngủ.
———————
Nháy mắt, hơn nửa tháng đã trôi qua.
Trong hơn nửa tháng này, sự buồn rầu vì phải xa Liễu Dịch Trần của Lâm Thiên Long được Tô Tĩnh chữa trị thành công.
Thế nhưng… không biết có phải nhầm lẫn hay không, hắn luôn cảm thấy, ánh mắt Tô Tĩnh nhìn hắn dạo gần đây có chút — kỳ lạ? Ánh mắt đó, rất giống biểu cảm của Liễu Dịch Trần mỗi khi nhìn hắn.
Ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu này khiến Lâm Thiên Long đổ đầy đầu mồ hôi lạnh, vớ vẩn, mình sao có thể ví ánh mắt của Tô Tĩnh với vẻ mặt sắc lang của Liễu Dịch Trần được, chuyện này tuyệt đối không thể nào. Ra sức lắc đầu, vứt ngay cái tư tưởng không hợp lẽ thường này ra khỏi đầu.
Một ngày nọ, sau khi hắn tạm biệt Tô Tĩnh, lúc trở về tiểu viện, vừa đúng lúc thấy Trương Mộc Phương đang đọc sách trong sân, thấy hắn trở về, Trương Mộc Phương cười đến là quỷ dị, ánh mắt nhìn hắn như có… vẻ đồng cảm?
Lâm Thiên Long lạnh cả người, gần đây sao đầu óc hắn toàn nảy ra mấy thứ không bình thường, Trương Mộc Phương cớ nào lại đồng cảm với hắn, dạo này hắn đâu có gây chuyện gì đâu?
Lắc đầu, không nghĩ mấy chuyện đoán không ra nữa, hắn từng bước trở về phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.