[Tầm Tâm Hệ Liệt] – Bộ 2 – Ngoại Hỏa Tự Phần

Chương 8:




Sau một thời gian ở bệnh viện tĩnh dưỡng, Cung Tú Nhân rốt cuộc có thể xuất viện, hắn không yên lòng, mang theo Cung Tử An trở về nhà.
Trước đó, luật sư của Vạn Lý Lương đã ở trong bệnh viện nói rõ tình hình cùng tất cả thủ tục với hắn.
Cung Tử An là con ruột của Tư Mã Tuấn, đây là sự thật mà bất kì xét nghiệm ADN hiện đại nào cũng có thể chứng minh được, trước hết hắn phải nói Tư Mã Tuấn là một người cha không tốt, thẩm phán có thể xem xét ý muốn của Cung Tử An rồi đem quyền nuôi dưỡng đứa trẻ này phán cho hắn, nhưng hắn có huyết thống mẫu hệ với Cung Tử An thật sự là chuyện khiến người khác không thể tưởng tượng được, cho nên phải tuyên bố với bên ngoài là nhận con nuôi.
Hôm nay, luật sư đã bắt đầu hành động, thu thập chứng cứ, bởi vì Tư Mã Tuấn là một người cha không tốt, căn cứ chính xác theo những chứng cứ thu thập được, sự bận rộn của y, sinh hoạt cá nhân hỗn loạn, quan hệ nam nữ phức tạp, bất cứ bằng chứng nào đều có thể làm cho quan toà không hài lòng mà nhíu mày nhăn mặt.
Trên báo chí, các tin tức về Tư Mã Tuấn luôn bị phóng viên viết không tốt, khiến cho Cung Tú Nhân cảm thấy rất thống khổ, hắn hoàn toàn không mong muốn quan hệ giữa bọn họ trở nên như vậy, vì Tử An, bọn họ nhất định phải đối đầu với nhau như thế này sao?
“Tử An, con vào trước đi.”
Hắn mở cửa, để Cung Tử An vào nhà trước, Cung Tử An vừa mới bước vào, liền có ai đó từ phía sau vỗ vỗ vai Cung Tú Nhân, hắn xoay người lại, lập tức bị một cái khăn tay có mùi kì lạ phủ lên miệng và mũi mình, cảm giác chóng mặt truyền đến, hắn lập tức ngất đi.
Một lát sau, khi Cung Tú Nhân tỉnh lại, hắn phát hiện mình đang nằm giữa nhà, trên người không hề có gì khác thường, thậm chí ngay cả cánh cửa đều đã được đóng cẩn thận, nhưng lại không thấy Cung Tử An đâu.
“Tử An… Tử An!”
Hắn lớn tiếng gọi thảm thiết, tìm kiếm khắp nhà cũng không nhìn thấy bóng dáng Cung Tử An, hắn hoảng hốt gọi điện thoại cho Vạn Lý Lương, vội vã kể tình hình hiện tại một cách không rõ ràng, Vạn Lý Lương liền nói sẽ ngay lập tức đến nhà hắn.
Hắn lại gọi điện thoại, gọi đến số điện thoại của công ty Tư Mã Tuấn mà Vạn Lý Lương cho hắn. Giọng hắn run run nói tên của mình cho thư ký, khi điện thoại chuyển đến Tư Mã Tuấn, hắn vừa nghe thấy giọng nói của y, liền lập tức thất thanh khóc rống lên.
“Ngươi tại sao lại đối xử với ta như vậy? Tuấn… Nó là con của ta, ngươi có nhận nó hay không cũng không sao … Nhưng Tử An là đứa trẻ do ta sinh, ta nuôi dưỡng, ngươi không thể đối xử với ta như vậy?” Hắn khóc đến mức tưởng chừng như không thể nói được nữa, đầu dây bên kia Tư Mã Tuấn thật lâu cũng chưa trả lời gì, khiến cho hắn nhịn không được rống giận: “Đem nó trả lại cho ta, ngươi không thể dùng loại thủ đoạn này.”
“Ta không có phái người mang nó đi.”
Giọng nói Tư Mã Tuấn trở nên trầm thấp, y rất muốn dẫn Cung Tử An đi, nhưng chung quy bởi vì lo lắng tâm tình của Cung Tú Nhân mà dẹp bỏ ý tưởng đó. Biết rất rõ ràng rằng mang Cung Tử An đi là phương pháp tốt nhất, nhưng y lại do dự, không thể ngờ được sự do dự của y lại đổi lấy nguy hiểm đối với Cung Tử An.
“Không phải ngươi, vậy là ai?” Cung Tú Nhân vừa khóc, vừa la to, Tư Mã Tuấn nói dối khiến cho hắn không thể tiếp tục nghe y nói được nữa.
Tư Mã Tuấn cũng không nói thêm gì nữa, lập tức cúp điện thoại.
Hai mươi phút sau, Tư Mã Tuấn xuất hiện tại nhà Cung Tú Nhân, vừa nhìn thấy y, Cung Tú Nhân lập tức chạy đến, đánh loạn lên người y.
“Trả lại cho ta, đem Tử An trả lại cho ta.”
Hắn khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, Tư Mã Tuấn ôm chặt hắn vào trong lòng, hắn ở trong ngực Tư Mã Tuấn lớn tiếng khóc, rõ ràng là người đàn ông này làm những chuyện xấu xa, nhưng hắn vẫn vô dụng ở trong lòng ngực của y nhận sự an ủi, Cung Tú Nhân cảm thấy chính mình hảo vô dụng, hảo yếu đuối, nhưng hắn quyến luyến vòng tay y, này cũng là sự thật không thể phủ nhận.
“Đừng khóc.”
Ngữ khí của y chứa đựng sự thương tiếc, nhưng trong tình trạng cảm xúc kích động, Cung Tú Nhân căn bản là không thể nhận ra, trong lòng hắn chỉ lo lắng cho sự an nguy của Cung Tử An.
“Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, bốn năm trước là ta chủ động tìm ngươi, chủ động yêu thương nhung nhớ, ta bị ma quỷ ám mới có thể yêu ngươi, yêu đến mức muốn mang thai con của ngươi, ta biết ta là kẻ ngu ngốc, ngươi đối với ta căn bản là… là…” Cung Tú Nhân đánh vào ngực của mình, bi ai khóc lên: “Ngươi đối với ta căn bản là không có tình cảm gì, cái ngươi muốn chỉ là một thân thể, chỉ cần có thể nằm ở bên cạnh ngươi cho ngươi tiết dục, là ai ở bên cạnh ngươi cũng không quan trọng, ta cùng những người phụ nữ ngươi bao dưỡng căn bản là không khác gì nhau. Ta mỗi ngày đều tự hỏi tại sao mình lại yêu ngươi? Vì sao lại không yêu một người đàn ông tốt hơn?”
Tư Mã Tuấn không trả lời, bởi vì Cung Tú Nhân nói đúng, y chỉ cần có một người nào đó ở bên cạnh, về phần là ai thì y không hề quan tâm, nếu không y sẽ không thể ngủ, y biết chính mình có vấn đề, nhưng y không có cách nào khống chế bản thân. Vì vậy một người tốt đẹp giống như Cung Tú Nhân căn bản không nên ở bên cạnh loại người xấu xa như y.
Cung Tú Nhân không ngừng khóc, ngã vào chân y. “Hiện tại ngay cả con của ta ngươi cũng muốn cướp đi, Tư Mã Tuấn, ta hận ngươi, ta vẫn luôn tự nói với bản thân không cần hận ngươi, không cần để ý đến ngươi, bất quá là hiện tại ta biết mình không làm được.”
Tư Mã Tuấn nhìn Cung Tú Nhân ngã trên mặt đất, khóc một cách thống khổ, nhưng lại không biết nên làm như thế nào để an ủi hắn, bởi vì cách duy nhất không khiến hắn bị tổn thương chính là mang Cung Tử An trở về, nhưng cách này sẽ làm cho y phải trả giá rất đắt.
Vạn Lý Lương nhẹ nhàng mở cửa chạy vào nhà, Tư Mã Tuấn nhìn về phía Vạn Lý Lương. “Ta sẽ mang đứa trẻ trở về, sau đó, hãy khiến cho bọn họ rời xa ta, ta vĩnh viễn không muốn nhìn thấy hai người họ.”
Vạn Lý Lương tiến lên trước vài bước, nâng Cung Tú Nhân đang khóc thảm thương dậy, Cung Tú Nhân khóc đến mức toàn thân không ngừng run rẩy, hắn ngã vào vòng tay Vạn Lý Lương, Vạn Lý Lương nhẹ nhàng ôm hắn.
Một cảm giác chua xót từ trong tim Tư Mã Tuấn truyền đến, y có cảm giác xúc động muốn quay đầu lại đẩy Vạn Lý Lương ra, để cho Cung Tú Nhân nằm trong lòng y, nhưng y không làm như vậy. Y bình tĩnh rời khỏi đó, hít sâu vài ngụm lãnh khí, khiến cho chính mình tỉnh táo lại, lúc này mới lái xe rời đi.
Tư Mã Tuấn gọi điện thoại cho Julie Hồng, xác định là Julie Hồng nghe điện thoại, y lập tức trầm giọng nói: “Bớt nói nhảm đi, đứa trẻ đó đang ở đâu?”
Julie Hồng cũng lười che giấu, giọng điệu âm hiểm của bà ta chứa đựng sự đắc ý và vui mừng, bà chưa từng ngờ rằng có một ngày thần may mắn sẽ đứng bên cạnh mình, hơn nữa lại dễ dàng như trở bàn tay thế này. Biết rằng chỉ có một mình Cung Tú Nhân ở cùng Cung Tử An, đương nhiên bà ta có thể phi thường dễ dàng mang đứa trẻ đi.
“Đứa trẻ đang ở chỗ này của ta, bởi vì nó là người thừa kế hợp pháp của gia tộc Tư Mã, ta sẽ hảo hảo bảo hộ nó, tuyệt đối sẽ không để phát sinh bất kì sơ xuất nào, ai biết được ngươi có vì quyền thế mà làm ra chuyện gì hay không, di chúc của lão già kia có nói, chỉ có nam nhân mang huyết thống của gia tộc Tư Mã mới có thể thừa kế công ty, bây giờ người thừa kế không chỉ là một mình ngươi, còn có đứa trẻ này nữa.”
“Ta biết di chúc viết như thế nào, đem đứa trẻ đó giao cho ta.” Y cố gắng kềm chế sự tức giận.
“Giao cho ngươi?”
Đầu kia điện thoại, Julie Hồng ôm bụng cười thực to, cười đến mức thiếu chút nữa thở không nổi, trên đời này có ai lại ngu ngốc để vuột mất cơ hội tốt như vậy.
“Ngươi đang nói đùa gì vậy, ta vẫn nghĩ ngươi bị vô sinh, cho nên mới không sinh con được, nguyên lai là ngươi không muốn có con, bởi vì cả ngươi và ta đều biết, nếu có con, địa vị của ngươi liền bị đe dọa.” Bà ta càng nói càng vui vẻ, “Ngày mai ta sẽ dẫn nó đi xét nghiệm ADN, sau khi có kết quả, mặc kệ quan tòa xét xử tranh chấp giữa ngươi và Cung Tú Nhân như thế nào, đứa trẻ này không thuộc về ngươi, cũng sẽ thuộc về gia tộc Tư Mã, tương lai nó sẽ có quyền thừa kế tài sản của gia tộc, chỉ cần ta có đứa trẻ này, chẳng khác nào có được toàn bộ gia tộc Tư Mã.”
“Không cần phải phiền toái như vậy, đem đứa trẻ đó giao cho ta, ta lập tức viết giấy chuyển nhượng toàn bộ tài sản cho ngươi, ngươi hủy hoại ta, ta không thể để cho ngươi lại sử dụng cùng một loại thủ đoạn để hủy hoại con ta.” Tư Mã Tuấn bình tĩnh đưa ra điều kiện trao đổi, y biết chỉ có điều kiện này mới có thể đổi lấy Cung Tử An, đồng thời cũng sẽ khiến chính y rơi xuống địa ngục.
Đầu dây kia, Julie Hồng hiển nhiên khiếp sợ đến mức không biết nên trả lời như thế nào, bà ta cười khẽ vài tiếng, “Ta không có nghe lầm chứ? Ngươi muốn chuyển giao tất cả tài sản cho ta.”
“Ta sẽ bảo luật sư đưa giấy chuyển nhượng tài sản cho ngươi, như vậy đứa trẻ kia không còn giá trị lợi dụng gì đối với ngươi, ta sẽ không nhận nó là con của ta, những vụ kiện thế này quan tòa đã xét xử nhiều lần, ngươi chưa chắc đã chiến thắng, nhưng hiện tại ta đem tài sản đưa cho ngươi, ngươi sẽ nhanh chóng có được tất cả tài sản, không cần phải tốn nhiều thời gian, ngươi chỉ cần đưa đứa bé kia trở về bên cạnh Cung Tú Nhân, hắn cần nó.”
Julie Hồng do dự một hồi lâu, hiển nhiên người đang nói chuyện cùng với Tư Mã Tuấn mà bà biết quá khác nhau, bà không tin Tư Mã Tuấn lại dễ dàng đem tất cả tài sản giao cho mình như vậy, nhưng ngữ khí của y lại chân thật như thế, không giống như đang nói dối.
“Ngươi nói thật sao?”
“Ta nói thật, ta muốn Cung Tú Nhân nuôi nấng đứa trẻ này, ta muốn nó mang họ Cung, vĩnh viễn không mang họ của ta, không cần liên quan đến tên của ta.”
Julie Hồng chưa từng nghĩ đến y sẽ vì Cung Tử An mà hy sinh lớn như vậy, nhưng mặc kệ y nói thật hay giả, chỉ cần có được giấy chuyển nhượng tài sản trong tay thì bà không phải lo lắng gì nữa, như thế bà cũng có thể danh chính ngôn thuận mà sở hữu công ty.
“Hảo, bảo luật sư của ngươi đến đây, chỉ cần chứng minh giấy chuyển nhượng tài sản là thật, tự nhiên ta sẽ ngay lập tức đem đứa trẻ trả lại, dù sao đứa trẻ đó với ta mà nói cũng không còn giá trị gì.”
“Một lời đã định.”
Tư Mã Tuấn khẽ xoay người, mở cửa bước vào nhà luật sư riêng của y. Con đường trước mắt thực rộng lớn, y lại cảm thấy trước mắt là một khoảng trống mù sương, nước mắt làm mờ đôi mắt của y, nếu như y có thể gặp Cung Tú Nhân sớm hơn, nếu như không xảy ra những chuyện ghê tởm đó, y đã có thể tiếp nhận tình yêu của Cung Tú Nhân. Loại người dơ bẩn như y, căn bản không hề xứng với Cung Tú Nhân.
Khiến cho hắn hận y đi, khiến cho hắn quên y đi! Cung Tú Nhân xứng đáng với một người tốt hơn, Cung Tử An cũng xứng đáng có một người cha tốt hơn. Không phải y, tất cả những thứ tốt đẹp đều không nên thuộc về y.
Sau đó không lâu, Cung Tử An trở về bên cạnh Cung Tú Nhân, nó bị mang đi khi đang hôn mê, vì vậy cũng trong tình trạng hôn mê mà được đem đến nhà Cung Tú Nhân, cho nên chuyện bị bắt cóc cũng không hề gây tổn thương gì đến nó.
Ngày xét xử, Ti Mã Tuấn không đến dự, hành động xem thường toà án của y khiến cho thẩm phán thập phần tức giận, liền trao quyền nuôi dưỡng Cung Tử An cho Cung Tú Nhân.
Cung Tú Nhân cùng Cung Tử An ra khỏi toà án, mặc cho những phóng viên kia chụp hình.
Lúc về đến nhà, Cung Tử An cắn môi, nhẹ giọng hỏi Cung Tú Nhân: “Ba ba, người kia… Người kia không hề quan tâm đến con sao?”
Câu hỏi của nó khiến cho Cung Tú Nhân không biết phải trả lời thế nào, hắn trả lời một câu khiến ngay cả hắn cũng cảm thấy đau lòng và thống khổ, “Có lẽ hắn bận rộn nhiều việc nên không thể đến.”
Trí thông minh cùng khả năng nhận thức của Cung Tử An đã sớm vượt xa những đứa trẻ bình thường, Tư Mã Tuấn không ra tòa, không hề tranh giành quyền nuôi dưỡng nó, thậm chí hoàn toàn không quan tâm đến nó, mặc cho phóng viên viết đầy những lời bịa đặt, y cũng không phản ứng gì, cho dù Cung Tử An không thích Tư Mã Tuấn, cũng cảm thấy trong lòng bị thương tổn.
Cung Tú Nhân ôm chặt lấy nó, “Có ba ba yêu thương con còn chưa đủ sao?”
Cung Tử An cảm nhận được sự ấm áp của Cung Tú Nhân, mặc dù có tình thương của Cung Tú Nhân đã là đủ rồi, nhưng biết cha ruột của mình là ai, hơn nữa sau khi gặp người này, đối phương lại tỏ thái độ thờ ơ với mình cũng vẫn gây cho nó cảm giác không được yêu thương, mà loại cảm giác này khó có thể lấp đầy bằng những tình cảm khác.
“Ân.”
“Ân” là câu trả lời của nó, có lẽ là sợ Cung Tú Nhân đau lòng, Cung Tử An cũng không nói đến Tư Mã Tuấn thêm nữa.
Sau đó, Cung Tú Nhân thực hiện phương pháp đồng tính sinh sản cho Phương Chính Anh xong, chuyện của Vạn Lý Lương đã đi đến hồi kết thúc, hắn không muốn tiếp tục ở lại Đài Loan này thương tâm, Tư Mã Tuấn tránh không gặp mặt, tỏ thái độ không thèm quan tâm với quan tòa, không chỉ tổn thương Cung Tử An, cũng khiến trái tim hắn bị thương tổn, hắn hoàn toàn tuyệt vọng với Tư Mã Tuấn.
Ngay sau đó hắn liền mang theo Cung Tử An rời Đài Loan, định cư tại Thụy Sĩ.
Nửa năm sau, Phương Chính Anh đến Thụy Sĩ tìm Cung Tú Nhân, Cung Tú Nhân mở cửa nhìn thấy vị khách này, kinh ngạc đến mức thiếu chút nữa nói không ra lời.
Mùa đông đến, Phương Chính Anh đã mang thai sáu tháng, hắn mặc áo khoác che đi bụng, bởi vậy thoạt nhìn chỉ giống một người đàn ông mập mạp. Đồng tính sinh sản phi thường nguy hiểm, bình thường cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, Cung Tú Nhân không thể tin được Phương Chính Anh lại lặn lội đường xa đến Thụy Sĩ tìm hắn.
“Chính Anh.”
“Ta mệt chết đi được, có thể vào trước không? Còn nữa, đừng nói cho Vạn Lý Lương, nếu biết ta dám bay đến Thụy Sĩ, hắn nhất định sẽ tức chết a.” Phương Chính Anh có vẻ hữu khí vô lực, hiển nhiên chuyến bay dài đã làm cạn kiệt sức lực của hắn.
Cung Tú Nhân lập tức dìu hắn vào nhà, để cho hắn nằm trên ghế sa lông, đưa lên một ly nước trái cây, sau khi Phương Chính Anh uống nước trái cây, tinh thần mới có vẻ tỉnh táo một chút.
“Ngươi tại sao lại đến Thụy Sĩ tìm ta? Như vậy… quá nguy hiểm.”
“Bởi vì có một vài tin tức trong ngành công nghiệp*, tuy rằng Vạn Lý Lương cảm thấy ta không nên lo lắng nhiều như vậy, nhưng ta cảm thấy không thích hợp, nói qua điện thoại lại sợ không rõ ràng được, cho nên mới tự mình đến đây tìm ngươi, dù sao ngươi là ân nhân của ta, ta chưa từng nghĩ có một ngày ta thật sự có thể mang thai con của Vạn Lý Lương.”
Hắn nói thập phần cảm kích, trên mặt Cung Tú Nhân hiện lên nụ cười, mỗi tuần Vạn Lý Lương đều kể tình hình của Phương Chính Anh cho hắn, vậy nên hắn biết tình trạng của Phương Chính Anh rất tốt, cũng thực lòng vì hắn mà vui mừng.
“Ngành công nghiệp? Ngươi làm việc trong ngành thương mại đúng không? Có chuyện gì liên quan đến ta sao?” Lĩnh vực chuyên nghiệp của bọn họ không giống nhau, Cung Tú Nhân không hiểu được tại sao hắn lại vội vã đến Thụy Sĩ như vậy.
“Ngươi có biết chuyện Tư Mã Tuấn từ bỏ quyền thừa kế không?”
Cung Tú Nhân không biết rõ những chuyện trong ngành công nghiệp, hắn chỉ biết Tư Mã Tuấn nổi tiếng trong ngành, nhưng trên thực tế hắn cũng không biết công việc của Tư Mã Tuấn, càng không biết chuyện của gia tộc y.
“Ta không biết rõ lắm hoàn cảnh gia đình của Tư Mã Tuấn, trước kia hắn cũng rất ít nhắc đến chuyện này, bình thường khi chúng ta gặp mặt nhau…” Cung Tú Nhân có vẻ hơi xấu hổ nói: “Lúc chúng ta gặp mặt đều rất ít nói chuyện.”
Bọn họ vừa gặp nhau ngoại trừ điên cuồng làm tình, rất ít khi nói chuyện, Phương Chính Anh không biết có nghe ra hàm ý của hắn hay không, đỏ mặt gật đầu, tỏ vẻ hiểu biết.
“Gia tộc Tư Mã sở hữu một công ty lớn, nghe nói cha của Tư Mã Tuấn làm việc rất vô lý, nhưng cũng là một nhà kinh doanh giỏi, lúc ông ta qua đời, Tư Mã Tuấn chỉ mới mười sáu tuổi, bởi vì di chúc của ông ta viết rõ toàn bộ tài sản chỉ để lại cho nam nhân của gia tộc Tư Mã, bởi vậy người thừa kế duy nhất tự nhiên chính là Tư Mã Tuấn.”
“Ân.” Cung Tú Nhân không biết có cái gì không đúng, thế hệ trước sau khi qua đời, đem sản nghiệp lưu lại cho thế hệ tiếp theo, chuyện này là hoàn toàn bình thường.
“Nhưng trước khi Tư Mã Tuấn mười tám tuổi lại không tiếp quản công ty, đều là mẹ của hắn – Julie Hồng đứng ra xử lý chuyện của công ty, nhưng Julie Hồng không phải là mẹ ruột của Tư Mã Tuấn, mẹ ruột của hắn là một bà vợ nhỏ, có họ hàng với Julie Hồng, lúc hắn mười tám tuổi mới ra mặt tiếp quản công ty, bên ngoài đồn đại hai năm đó hắn bị Julie Hồng giam giữ ở nơi bí mật, cũng có người nói hắn sử dụng ma túy.”
“Có lẽ trong di chúc của cha hắn quy định khi hắn mười tám tuổi trưởng thành mới có thể tiếp quản công ty cũng không chừng.” Cung Tú Nhân biết có tài sản hạn chế rằng đến khi mười tám tuổi mới có thể kế thừa.
Phương Chính Anh lắc đầu, “Nghe nói cha của hắn lập di chúc rất kỳ quái, trong di chúc viết không phải là đem tài sản để lại cho Tư Mã Tuấn, mà là viết lưu lại cho người nam của gia tộc Tư Mã, nói rõ hơn là một khi chứng minh được Tử An cũng mang huyết thống của gia tộc Tư Mã, nó cũng có tư cách cùng Tư Mã Tuấn cạnh tranh tài sản.”
Cung Tú Nhân sửng sốt, lập tức hiểu được nguyên nhân tại sao Tư Mã Tuấn chưa bao giờ muốn có con nối dõi, bởi vì như thế sẽ gây nguy hiểm cho địa vị của y.
“Nghe nói Julie Hồng và hắn phi thường không hợp nhau, lúc trước sau khi Tử An bị mang đi, Tư Mã Tuấn lập tức từ bỏ quyền thừa kế, ngay sau đó, Tử An được trả về, ta đoán đó là điều kiện trao đổi của hắn cùng Julie Hồng, hắn đem toàn bộ tài sản chuyển cho Julie Hồng, để Julie Hồng buông tha Tử An, mà hắn không thừa nhận quan hệ của hắn cùng Tử An chính là để bảo hộ ngươi và Tử An, không muốn làm cho các ngươi phải tham gia tranh chấp trong gia tộc Tư Mã.”
Tâm trí Cung Tú Nhân nhất thời trở nên hỗn loạn, cho đến bây giờ hắn chưa từng có cảm giác Tư Mã Tuấn quan tâm hắn, đừng nói đến chuyện nguyện ý vì bọn họ mà từ bỏ tài sản, không, không có khả năng, Tư Mã Tuấn không có khả năng làm như vậy.
Hắn cười khổ, “Không có khả năng, hắn không có khả năng hy sinh vì ta và Tử An nhiều như vậy.”
Phương Chính Anh giữ chặt tay hắn, cấp thiết muốn Cung Tú Nhân nghe mình nói. “Hãy nghe ta nói, bác sĩ Cung, ta và Lý Lương khi mới bắt đầu ở bên nhau, ta cũng chưa từng cảm thấy rằng hắn yêu ta, bởi vì lúc ấy hắn đem ta trở thành…” Phương Chính Anh đối với quan hệ giữa mình và Vạn Lý Lương có chút khó nói.
“Hắn đem ta thực hành thí nghiệm câu dẫn, khiến cho ta phi thường thống khổ, thậm chí mỗi lần xảy ra quan hệ, ta đều cảm thấy dường như ta sắp chết, Lý Lương còn dùng những thủ đoạn ta không thể nói để khống chế ta, khi đó hắn còn không biết hắn yêu ta, cả đầu óc đều chỉ chứa đựng kết quả tính toán của máy tính, mãi đến khi hắn nhận ra hắn yêu ta, Lý Lương mới thay đổi.”
Lời nói của Phương Chính Anh làm cho Cung Tú Nhân khó có thể tưởng tượng được, rõ ràng Vạn Lý Lương yêu thương hắn sâu đậm như vậy, chẳng lẽ trước kia con đường tình yêu của bọn họ cũng thập phần gian khổ?
“Sau khi trải qua thời gian đó, đôi khi ta cảm thấy rằng bọn họ có thể đứng đầu một phương diện chuyên nghiệp nào đó, nhưng ở phương diện khác lại có những điểm thiếu hụt rất lớn, thậm chí là hoàn toàn không hiểu gì. Không biết tại sao, ta cảm thấy rằng Tư Mã Tuấn rất quan tâm đến ngươi, hắn vẫn thực để ý đến việc Vạn Lý Lương và ngươi ở bên nhau, nhưng khi nghe hắn nói ta lại cảm thấy là chính hắn muốn ở cùng ngươi, có điều hắn lại không làm được, nhưng ta vẫn không hiểu được tại sao hắn lại như thế.”
Phương Chính Anh không thể giải thích trực giác của chính mình, nhưng hắn thật sự cảm thấy như vậy, Tư Mã Tuấn nhất định có điều khó nói, bởi vậy không thể thẳng thắn thể hiện tình cảm của mình đối với Cung Tú Nhân.
“Ta chỉ biết là hắn thực quan tâm ngươi, Cung Tử An không phải là hắn mang đi, lại là hắn mang về, nhưng hắn một câu cũng không biện giải, càng không giải thích gì cả, sau đó hắn mất hết tài sản, trở thành một kẻ nghèo hèn, đối với tất cả mọi chuyện hắn không hề nói bất cứ điều gì, điểm này thật sự phi thường kỳ quái, hắn tại sao không chịu nói rõ với ngươi là hắn cứu Tử An trở về, mà lại muốn cho ngươi hiểu lầm Tử An là do hắn mang đi, hắn làm như vậy là muốn khiến ngươi chán ghét hắn, không quan tâm đến hắn.”
Cung Tú Nhân mấp máy  môi, không thể nói được gì, hắn quả thật mơ hồ cảm thấy được Tư Mã Tuấn không hề quan tâm đến bản thân, thậm chí sống một cách buông thả, chính là hắn không biết được tại sao, cũng vô pháp tìm ra nguyên nhân từ miệng y.
Phương Chính Anh đưa cho hắn một tờ giấy, “Julie Hồng đối xử với hắn thực ngoan độc, hắn hiện tại không có tài sản, còn bị bà ta tố cáo ăn cắp một số tiền của công ty, hắn mai danh ẩn tích một thời gian, ta nghe nói hắn đang ở tại chỗ này, đó là một nơi rất hoang vắng, có lẽ Julie Hồng muốn làm cho hắn vô pháp sống yên trên thương trường, không thể trở thành kẻ địch của bà ta. Ngươi đi gặp hắn, nói rõ ràng mọi chuyện, ít nhất sau này không cần phải tiếc nuối.”
Cung Tú Nhân nhìn địa chỉ viết trên tờ giấy, bàn tay Phương Chính Anh mang đến cảm giác ấm áp, hắn mờ mịt suy nghĩ về những gì Phương Chính Anh vừa nói, quả thật có rất nhiều nghi vấn không thể giải đáp, dù sao phản ứng của Tư Mã Tuấn cũng quá mức kỳ lạ.
Hắn tiếp nhận tờ giấy, cho dù đến bây giờ, hắn vẫn nguyện ý tin tưởng Tư Mã Tuấn, mà lời nói của Phương Chính Anh cũng khiến cho trong lòng hắn sáng lên một tia hy vọng.
“Cám ơn ngươi, Chính Anh.” Đúng vậy, hắn nhất định phải hỏi rõ ràng, ít nhất sau này không cần tiếc nuối…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.