Tam Thập Tam Thiên

Chương 15:




Thời gian trở về hai mươi năm trước.
Gió từ từ thổi, mây đen áp thành một đại quân đoàn đông như kiến cỏ nhịp bước nhanh mà nhịp nhàng tiến về ải Trấn Nam.
Đi đầu là một nữ kỵ sĩ mang giáp bạc có mái tóc như bạch kim cưỡi trên mình một con bạch hổ có lông tuyết trắng cầm trên tay cây trường thương màu bạc.
Khuôn mặt nữ kỵ sĩ được che kín sau lớp mặt nạ hình ngân nguyệt, đôi mắt mang đầy tâm sự nhìn Trấn Nam ải trước mắt như người khổng lồ chặn giữa trời đất mà thở dài cô quay lại người thân binh đội trưởng ở phía sau hỏi:
"Hải Lâm, truyền lệnh các bộ xếp hàng ngay ngắn vào ải, nhanh chóng tiếp nhận các công tác phòng giữ, kiểm kê số lượng quân đội còn sức chiến đấu trong ải, nhanh chóng tổ chức lại phòng thủ."
"Rõ!"
Cưỡi hổ đi phía sau vị thân binh đội trưởng thân hình mạnh mẽ với khuôn mặt uy nghiêm đáp lại đầy dứt khoát và mạnh mẽ vội quay lại phía sau truyền lệnh xuống cho các thân binh tản ra các bộ.
Thiên Nguyệt là trưởng công chúa nước Thiên Nam văn võ song toàn lại chưởng quản thiên hạ đại nguyên soái, khắp Thiên Nam quốc không ai không biết sau khi Thiên Thuận đế băng hà cô chính là nữ hoàng của Thiên Nam quốc chấp chưởng ngôi cửu ngũ.
Mới hai mươi lăm tuổi ngôi vị nữ hoàng gần ngay trước mắt nhưng Thiên Nguyệt không tài nào vui nổi bởi vì muốn là nữ hoàng cô phải cưới người em trai họ của mình là con của Khang thân vương em của Thiên Thuận đế.
Thiên Nguyệt kịch liệt phản đối cuộc hôn nhân này vì cô không hề thích loại hôn nhân chỉ vì duy trì huyết mạch của hoàng thất hơn nữa Y lão vị ngự y trong cung cũng là thủ hạ âm thầm bồi dưỡng của Thiên Nguyệt đã chứng minh được kết hôn cận huyết thống có thể làm đứa con cô sinh ra bị dị tật thậm chí chết yểu.
Thân là phụ nữ đương nhiên không muốn như vậy. Đang suy nghĩ lung tung Thiên Nguyệt lắc mạnh đầu để tỉnh táo lại, phía trước cô là cuộc chiến không cân sức giữa năm triệu quân cuối cùng của Thiên Nam quốc cùng đối thủ là hơn năm mươi triệu con man thú ở ngoài ải Trấn Nam kia.
Tuy rằng mỗi năm đều có man thú công thành nhưng quy mô của lần này so với trước đây tuyệt đối là lớn nhất hơn nữa man thú lần này như có người chỉ huy phát huy sức mạnh vô cùng to lớn làm cả nước phải động binh chiêu mộ trai tráng bổ sung gấp quân đội bị tử thương ở tiền tuyến.
Ở cả bốn nước từ tứ đại cấm địa liên tiếp có man thú công thành vô cùng đồng loạt làm cao tầng các nước không hoài nghi cũng không được rằng phía sau có một hắc thủ khổng lồ đang nhắm vào nhân loại.
"Ù.. ù.. ù"
Đột nhiên tiếng tù và vang lên dồn dập vang lên.
Nhanh chóng chạy lên tường thành Thiên Nguyệt nhanh chóng chèo lên tường thành nhìn phía trước nhất chạy nhanh tới là hàng nghìn con long tượng có hình dáng như voi với bộ ngà dài nhọn hoắc toàn thân mọc đầy vảy dày ánh lên từng tia sáng kim loại.
Phía sau là man viên thân hình to lớn tay chân nhanh nhẹn chạy phía sau ý đồ muốn leo lên tường thành.
Phía trên bầu trời hàng vạn con quái điểu, dực long bay đầy trời lao nhanh về quan ải phía trước.
Lập tức phản ứng lại Thiên Nguyệt vội vàng ra lệnh:
"Thần xạ thủ lập tức vào vị trí nhắm ngay phi hành man thú.
Đội ném đá lửa châm dầu hỏa nhắm ngay long tượng.
Đội ném rìu nhằm chuẩn man viên phía sau long tượng.
Bộ binh hạng nặng lên thành chuẩn bị cận chiến."
Liên tiếp các mệnh lệnh được đưa ra các binh đoàn được sắp xếp đâu vào đấy một cách liền mạch nhanh chóng.
Thiên Nguyệt biết cuộc chiến này tới quá nhanh cô không kịp phản ứng nhưng vì đồng bào ở phía sau ải Trấn Nam này cô cũng phải liều mạng của mình.
Cô quay ra sau nói:
"Hải Lâm tập hợp chiến hổ kị binh khi nào long tượng xuất hiện thương vong lộ ra kẻ hở lập tức theo ta xông ra phá man thú."
"Rõ."
Vẫn là câu nói đó nhưng vẻ mặt đã nặng nề hơn Trần Hải Lâm biết đó có thể là cuộc chiến cuối cùng của mình.
Thời gian quay lại hiện tại đã năm ngày trôi qua kể từ khi Thập Tam Thiên bước vào huấn luyện.
Bên ánh lửa bập bùng gác bếp một cái bắp đùi thật lớn kế bên là một bộ da của long tượng mới săn hai thầy trò đang hứng thú bừng bừng kể chuyện xưa.
"Huấn luyện viên kết cục như thế nào Thiên Nguyệt công chúa có thắng được man thú không? Ngài lúc đó giết bao nhiêu man thú, có được thăng chức không."
Trần Hải Lâm bó tay toàn tập với thằng nhóc trước mắt này tính cách có lúc rất điềm tĩnh nhưng có lúc quá trẻ con này.
Nhân vì săn được long tượng nên trong lúc bất chợt nhớ tới chuyện xưa mà thở dài ai dè thằng nhóc trước mắt lại bắt được truy hỏi tới cùng khiến ông phải nói ra những ký ức đã lắng đọng nhiều năm.
Lão thở dài đầy tiếc nuối nói:
"Trong trận chiến đó tu vi ta bị phế lại mất cánh tay phải nên được công chúa đưa về nhà nhờ tiền trợ cấp ta sống sót được rồi tu luyện lại từ đầu nhưng do kinh mạch hao tổn mà chỉ có thể luyện tới luyện tạng cảnh phải làm dong binh nuôi sống gia đình."
Lão hơi thở dài nói tiếp:
"Ta chỉ nghe các đồng đội cũ nói lại cuộc chiến kéo dài mười ngày rồi man thú rút đi còn Thiên Nguyệt công chúa thì biến mất trong ngày cuối cùng đó đến nay vẫn không rõ sống chết."
Thập Tam Thiên nghe mà vẫn còn dư vị cơn thèm kiếm hiệp đang rạo rực mà gặp lão huấn luyện viên còn trong hồi ức nên đành dừng lai.
Lúc này Thập Tam Thiên hơi chần chừ một lúc rồi như đã quyết tâm điều gì cậu nhìn Trần Hải Lâm nói.
"Huấn luyện viên ta có chuyện muốn nói."
Rồi cậu kể rõ một năm một mười những gì mà mình đã nghe từ Bạch viên ngoại về lệnh chiêu binh cũng như lý do cậu phải huấn luyện để có lực tự vệ trong trận chiến sắp tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.