Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Chương 11:




“Cô nói những lời này là có ý gì?” Anh nổi giận đùng đùng, kéo cô, để cho cô đối diện với anh. Cô lại có thể nói ra những lời như thế. Nếu không phải là muốn giúp cô thì tại sao anh phải chạy tới đây để lãng phí thời gian?
Anh giận đến mức muốn mắng to tiếng.
Nhưng vừa nhìn thấy những giọt nước mắt của của cô anh lại giật mình, không phải là anh chán ghét, mà đau lòng tràn đầy bộ ngực.
Anh lo lắng nhìn con ngươi trong suốt của cô, không kìm được vươn tay lau đi nước mắt hộ cô.
Nước mắt đang rơi vào tay anh thì lòng Long Duyệt bỗng rung động, chợt hiểu những nguyên nhân của sự hoảng hốt này tất cả đều là vì - - Cô thích anh.
Nước mắt lại lần nữa cuồn cuộn chảy xuống, cô nên sớm biết, tất cả tâm tình và suy nghĩ đều dành cho anh, nếu không phải là thích thì có thể là gì đây?
Nếu không phải là thích thì tại sao cô lại ghen tị với quan hệ giữa anh và Tử Bình?
Cô sao lại dễ dàng để cho con tim của mình luân hãm? Cô căn bản là không chuẩn bị tâm tư gì. Nếu cô không biết còn chưa tính đến, hết lần này đến lần khác lại ý thức được, kế tiếp cô làm sao mà đối mặt với anh? Nhưng cô vẫn muốn hi vọng.
Cô nghĩ tới anh sẽ không thể nào thích cô, cô là một người bình thường, cái gì cũng không nắm rõ, so sánh thế nào cũng thấy kém Tử Bình…….. Nghĩ tới đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu mà đã phải kết thúc, nước mắt của cô lại rơi.
Thấy cô khóc ngày càng nhiều, Thượng Quan Liệt luống cuống, không biết tại sao cô lại đột nhiên khóc thương tâm như vậy. Anh không nói gì làm cô đau lòng.
“Đừng khóc, có lời gì từ từ nói.” Thượng Quan Liệt cố gắng nói thật ôn nhu, anh sợ nếu quá lớn tiếng thì sẽ làm cô thương tâm hơn.
Long Duyệt chỉ muốn khóc thỏa thích một hồi, không để ý đến anh.
Thượng Quan Liệt cau mày nhìn cô khóc đến nỗi lỗ mũi phiếm hồng, anh không chịu nổi, anh không muốn thấy cô khóc thương tâm như vậy, anh trực tiếp dùng cách nhanh nhất là đem tất cả sự chú ý của cô chuyển sang người anh ---
Long Duyệt yên lặng, nước mắt cũng ngừng rơi, anh ……anh đang hôn nước mắt của cô, anh tại sao …………..
Không kịp suy nghĩ tiếp, bởi vì còn sự kinh ngạc hơn đang chờ cô, anh, anh, anh hôn cô.
Cảm giác thấy môi và lưỡi của anh cùng nhau dây dưa, trong đầu cô nhất thời trống rỗng, cặp mắt tròn xoe, không nghĩ được cái gì.
Mùi vị của cô thật ngọt, anh không nhịn được hôn cô càng sâu, cho đến khi cảm nhận được tầm mắt của cô, anh mới không cam lòng lùi lại một chút.
“Không ai nói cho em biết khi hôn phải nhắm mắt lại sao?” Anh nói rồi lại dán lên đôi môi mềm mại, đỏ mọng của cô.
Long Duyệt nghe thấy những lời đó liền nhắm mắt lại, suy nghĩ hoàn toàn dừng lại.
A, Thượng Quan Liệt mỉm cười vì cử động dễ thương của cô, anh lưu luyến không rời, hôn hai cái sau đó lui ra, thật lâu anh đã không được nếm tư vị ngọt ngào như thế. ……… Khoan đã.
Lý trí quay trở lại, Thượng Quan Liệt khiếp sợ không thôi, anh không dám tin, lùi lại một bước, anh vừa rồi làm cái gì? Làm sao anh lại hôn cô?
Anh điên rồi phải không?
Long Duyệt trong lòng đầy mong đợi, mở mắt ra thấy sắc mặt của anh trắng bệch, lòng cô lại trùng xuống. Trước khi mở mắt, cô nghĩ rằng anh cũng thích mình nhưng khi mở mắt ra cô biết sự thật không phải như cô suy nghĩ, anh……… đang hối hận sao?
Thế thì tại sao…………anh lại hôn cô?
Nhắm mắt lại lần nữa, lòng cô đang rất hỗn loạn, cô không có cách nào suy nghĩ rõ ràng vào lúc này.
“Tôi rất xin lỗi, tôi………..” Trong lòng Thượng Quan Liệt cũng rất hỗn loạn, anh không biết tại sao mình lại làm vậy, anh căn bản không nghĩ tới, nhưng việc đã xảy ra, bất luận như thế nào thì trước hết cũng nên xin lỗi cô ấy.
Nghe thấy anh nói xin lỗi, lòng Long Duyệt càng lạnh hơn, anh thật sự hối hận.
Lúc hai người đang suy nghĩ lung tung, Long Vũ Văn từ sau một cây đại thụ tiến vào.
“Tiểu Duyệt, anh tìm em đã lâu, thì ra là em ở đây.”
“Anh họ, có chuyện gì thế?” Long Duyệt nhìn thấy anh họ không khỏi kinh ngạc, nhưng giờ phút này trong lòng cô quá loạn, không kịp suy nghĩ gì.
“Anh định rủ em đi ăn cơm……….” Long Vũ Văn cười cười, nhạy cảm phát hiện ra không khí có phần quái dị, anh nghi hoặc nhìn hai người, phát hiện trên mặt Long Duyệt còn có vệt nước mắt chưa khô.
Long Vũ Văn đến gần Long Duyệt hơn, cẩn thẩn nhìn chằm chằm Thượng Quan Liệt, chẳng lẽ bên ngoài cũng có người khi dễ Long Duyệt?
“Tiểu Duyệt, người này là?” Long Vũ Văn mặc dù cẩn thận nhưng vẫn hỏi thăm.
“Tôi là Thượng Quan Liệt, anh là ai?” Thấy anh ta ngăn Long Duyệt ở trước mặt, Thượng Quan Liệt không khỏi nổi giận.
“Tôi là anh họ của Long Duyệt, Long Vũ Văn. Thì ra anh chính là Thượng Quan Liệt.” Cũng bởi vì anh mà Long Duyệt mới có thể bị cấm túc một tuần.
“Anh biết tôi?” Chẳng lẽ Long Duyệt đã kể với anh ta về anh?
“Tôi sao có thể không biết anh? Cũng bởi vì anh mà Tiểu Duyệt mới có thể bị……….”
“Anh họ.” Long Duyệt nói lớn, vội vàng chặn lời nói của Long Vũ Văn, chuyện này không thể để cho Thượng Quan Liệt biết, cô không muốn làm cho anh cảm thấy có lỗi với cô.
Long Vũ Văn kinh ngạc nhìn Long Duyệt, anh chưa từng thấy cô cắt ngang lời anh nói kịch liệt như vậy, việc này là vì sao? Anh buồn bực nhìn cô, rồi lại nhìn Thượng Quan Liệt có chút khó hiểu.
“Anh vừa muốn nói gì? Hãy nói rõ ra đi.” Xem ra hình như có cái gì đó anh phải biết, mà cô cũng không muốn nói cho anh biết.
“Tóm lại, hi vọng anh không quấy rầy Tiểu Duyệt nữa.” Hiểu ám hiệu của Long Duyệt, Long Vũ Văn tạm thời tránh nặng tìm nhẹ, anh phải quan sát thêm một chút nữa.
“Tại sao?” Thượng Quan Liệt nheo mắt lại, chuyện càng cấm thì anh càng muốn làm, hơn nữa họ cũng không đưa ra lý do gì cả.
“Anh lại tìm cô ấy, thì càng tạo thêm khốn nhiễu cho cô ấy thôi.” Long Vũ Văn trầm ấm nói, cũng không sợ biểu hiện hù dọa của Thượng Quan Liệt.
“Anh nói những lời này là có ý gì?”
“Anh họ, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi.” Long Duyệt chợt cắt đứt sự đối địch giữa hai người, cô biết Thượng Quan Liệt muốn biết điều gì thì sẽ hỏi đến tận cùng, mà Long Vũ Văn cũng không phải là người ngôn từ phong phú, nếu nói chuyện lâu nhất định sẽ đem chuyện kể hết ra, cô thấy chuồn là thượng sách.
“Hãy nói rõ ràng đi.” Thượng Quan Liệt ngăn bọn họ lại, rõ ràng là không chịu nhượng bộ.
Long Duyệt liếc anh một cái sắc lẻm, tầm mắt như vậy cơ hồ muốn ép Thượng Quan Liệt lùi lại, nhưng anh không muốn buông tha, vẫn như cũ không hề nhúc nhích.
“Tiểu Duyệt, để cho anh nói rõ ra đi.” Long Vũ Văn đứng ở bên cạnh nhìn họ giằng co, anh càng xác định giữa bọn họ có chuyện gì đó, suy nghĩ một chút , nếu như Thượng Quan Liệt có thể giúp Tiểu Duyệt, như vậy cũng là chuyện tốt, anh không giúp được Tiểu Duyệt thì cũng hi vọng Thượng Quan Liệt có thể giúp cô ấy.
“Không muốn, anh họ.” Long Duyệt cả kinh thất sắc.
“Tiểu Duyệt vì ngày đó đi chơi cùng với anh nên mới bị cấm túc một tuần, hơn nữa còn bị phạt trong vòng ba ngày không được ăn cơm, từ sáng sớm đến tối muộn đều phải làm việc nhà, còn bị mẹ lớn và chị gái sai vặt, nói chung là không có thời gian nghỉ ngơi, ngay cả thời gian ngủ cũng rất ít, anh nghĩ đây không phải là khốn nhiễu do anh tạo ra sao?” Long Vũ Văn nói hết ra, tiếp theo xem biểu hiện của Thượng Quan Liệt, hi vọng anh không nhìn lầm người.
Thượng Quan Liệt chưa có phản ứng gì, chỉ thấy sắc mặt Long Duyệt trắng bệch, xoay người bỏ chạy, Long Vũ Văn vội vàng đuổi theo.
Thượng Quan Liệt đuổi theo hai bước rồi ngừng lại, hiện tại suy nghĩ của anh đang hỗn loạn, trong đầu đều là những lời nói vừa rồi của Long Vũ Văn, nếu như anh đuổi theo cô, thì anh cũng không biết sẽ phải nói gì với cô.
Anh nhất định phải suy nghĩ kĩ rồi mới có thể tìm được biện pháp tốt nhất.
“Tốt, rất tốt, mặc dù anh không làm nữa, sau khi chuyện này thành công tôi cũng sẽ không quên công lao của anh, yên tâm đi.” Long Diệu Tổ nói bên điện thoại, tay kia lắc lắc ly Whisky.
Lão biết ra sau khi tung thông tin ra thì danh dự của Long Vân sẽ giảm xuống rất nhiều, cũng làm giá cổ phiếu giảm đi không ít, đây chính là cơ hội tốt nhất của lão.
Lão chờ đợi ngày này đã lâu lắm rồi, cuối cùng cũng có thể hoàn thành tâm nguyện, những gì thuộc về lão thì lão nhất định sẽ đòi lại.
“………Cứ như vậy, sau khi họp hội đồng quản trị là chúng ta sẽ thông báo ra ngoài.” Long Diệu Tổ cúp điện thoại, uống một ngụm trong ly rượu, hơn hai mươi năm, kể từ khi anh cả tiếp nhận Long Vân, sau hơn hai mươi năm, rốt cuộc lão cũng đợi được ngày hôm nay.
Năm đó nếu không phải cha thiên vị, cố gắng giữ lại vị trí cho anh cả thì Long Vân sớm đã nằm trong tay lão rồi, lão rõ ràng ưu tú hơn so với anh cả, cũng bỏ ra công lao nhiều hơn cho công ty, cũng là người có mắt nhìn hơn thì tại sao lão lại không thể có Long Vân?
Không chỉ là Long Vân, ngay cả gia trạch lão cũng không được ở, cái gì mà gia trạch chỉ để lại cho con cả? Cái gì mà đây là quy định của tổ tiên? Hừ, đều là quy củ chó má, lão muốn cho bọn họ biết, lão muốn phá vỡ quy củ để lấy lại những gì lão muốn.
Lão muốn cho anh cả quỳ xuống cầu xin lão, cho anh cả biết lão – Long Diệu Tổ mới có tư cách thừa kế Long Vân, nếu lão chết, cũng còn có con lão, cháu lão, lão tuyệt đối sẽ không tặng lại gì cho người khác.
Tình hình hiện tại đang rất tốt, chỉ cần ngồi chờ kết quả, mấy ngày nữa lão sẽ thấy bộ dạng hốt hoảng của anh cả.
Ha ha ha, việc này không thể trách lão được, nếu như lão không lãnh khốc quá mức, đem tất cả mọi người đắc tội trả thù hết, thì làm sao lão có cơ hội như ngày hôm nay.
Lão đã động tay động chân vào việc tung tin ra bên ngoài, hiện tại Long Vân đang có vấn đề về buôn bán, giá cổ phiếu sẽ rớt xuống rất nhiều, đến lúc đó lão sẽ lợi dụng để mua Long Vân…….. như thế thì tổng giám đốc của Long Vân sẽ lập tức thay đổi.
“Cha, giá cổ phiếu Long Vân bắt đầu giảm.” Long Thừa Ưng hứng phấn đi vào thư phòng của cha, xem ra kế sách của bọn họ sắp sửa thành công.
“Ta biết.” Long Diệu Tổ không giấu nụ cười trên mặt. “Mấy ngày nữa chúng ta có thể nghiệm thu thành quả rồi.”
“Thật tốt quá, cha, con không muốn thấy mặt của Long Thừa Đạt.” Nghĩ đến Long Thừa Đạt thì ông ta rất tức giận, bọn họ rõ ràng cùng thế hệ thế mà ông ta vẫn phải chịu thiệt thòi khi ở dưới trướng của Long Thừa Đạt.
“Hừ hừ, đến lúc đó nó cầu xin con còn không kịp.”
“Con thật không thể chờ đợi đến ngày đó.” Long Thừa Ưng lấy thêm một cái ly, cũng rót thêm rượu vào ly của Long Diệu Tổ. “Cha, để ăn mừng thắng lợi, chúng ta cùng cạn chén.”
“Ha ha, được, cạn chén nào.” Long Diệu Tổ cao hứng uống rượu.
“Đúng rồi, Thừa Khoan đâu?’
“Anh cả còn có thể đi đâu đây?’ Long Thừa Ưng mở trừng hai mắt, mọi người đều biết, Long Thừa Khoan rất mê đắm mỹ nhân.
“Hừ, không có tiền đồ, suốt ngày chỉ biết xem trọng đàn bà.”
“Đó là niềm vui thú duy nhất của anh cả, cha cũng đừng trách anh ấy.” Cũng vì Thừa Khoan mê đắm mỹ nhân nên mới không cùng ông ta tranh giành quyền lực, chỉ cần cho Thừa Khoan tiền và mỹ nhân là được.
“Thừa Ưng, hãy cố gắng lên, tương lai của Long Vân đều dựa hết vào con.” Giữa hai người con, Long Diệu Tổ cũng đã lựa chọn Thừa Ưng làm người nối nghiệp.
“Yên tâm đi, cha, con sẽ không làm cho cha thất vọng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.