Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Chương 19:




Anh biết anh cả và anh hai đều muốn giúp đỡ Long Diệu Thiên một tay, cũng biết bọn họ là vì anh, trong lòng anh tự nhiên cảm động, nhưng thật ra anh cũng không quan tâm đến sự sống chết của Long Diệu Thiên, ai bảo ông ta đã từng chống lại xí nghiệp Thượng Quan, làm ra những chuyện xấu xa như thế.
Mặc dù vì Tiểu Duyệt, anh có thể mắt nhắm mắt mở, nhưng nếu ông ta vẫn cứ tranh giành thời gian của Tiểu Duyệt với anh thì anh sẽ không dễ dàng bỏ qua như thế.
Haizz, len lén liếc nhìn Long Duyệt, đây chỉ là suy nghĩ mà thôi, nếu như anh thật sự chạy đi đối phó với Long Diệu Thiên, chỉ sợ cô sẽ rất đau lòng, anh làm sao có thể để cô chịu tổn thương như vậy.
Khi yêu cô, anh mới cảm nhận được, tình yêu đúng là làm cho con người thay đổi, khó trách anh cả và anh hai vì người yêu có thể làm bất cứ chuyện gì.
Hiện tại anh cũng có chung suy nghĩ như thế, vì cô, anh cũng có thể làm bất cứ việc gì, huống chi chỉ là việc buông tha cho sự xích mích nhỏ này. Nghiêm túc mà nói thì thực tế xí nghiệp Thượng Quan cũng không bị tổn thất gì, hơn nữa càng ngày càng phát triển, cho nên việc xóa bỏ ân oán với Long Vân thật ra cũng không có việc gì to tát cả.
Nếu như anh cả và anh hai cũng không thèm để ý thì dĩ nhiên anh càng không có lời gì để nói.
Anh yên lặng dừng xe ở ven đường, hoàng hôn đã buông xuống nên anh lái xe đưa cô về nhà.
“Cảm ơn anh đã đưa em về.” Cô tháo dây an toàn ra.
“Em chừng nào thì có thể ra ngoài?”
“Ừ.... .....” Cô không xác định, cô cũng rất muốn sớm được gặp anh, chẳng qua ban ngày thì cô tương đối dễ dàng ra khỏi cửa, nhưng anh lại phải làm việc, nếu là buổi tối cô cũng có thể đi ra ngoài một chút, dù sao ông nội cô cũng không còn nói đến chuyện giữa cô và anh nữa.
“Phải suy nghĩ lâu như thế sao?” Anh thốt ra âm thanh lạnh lùng, thật không biết cô đặt anh ở vị trí nào nữa.
“Em.... ........ Thật xin lỗi, Liệt, em hiện tại không thể xác định được.” Cô áy náy nhìn anh, anh dường như không cao hứng, nhưng cô cũng không phải là cố ý mà.
“Hừ, tính, vậy khi nào rảnh thì gặp nhau đi.” Thấy cô trầm mặt xuống, tâm trạng anh cũng mềm xuống, không muốn nói tới nữa.
“Ừ, được, em đi đây.”
“Đợi đã, anh có nói là em có thể đi rồi đâu?” Lịch hẹn cũng không cụ thể, anh cũng phải đòi lại chút công bằng thì mới an tâm.
Cô quay đầu lại nhìn anh, không hiểu.
“Em hôn anh một cái thì mới có thể về.” Anh mỉm cười nhìn cô đang xấu hổ, tay chân luống cuống, hiện tại con gái như thế còn rất ít người, anh thật sự là tìm được bảo bối.
“Em.... ........Em.... .......”
“Chẳng lẽ ngay cả chuyện này mà em cũng không đồng ý sao?” Anh xụ mặt xuống, nhìn cô với ánh mắt buồn bã.
“Được.... ........ Thật sao.” Thấy bộ dạng anh như đứa trẻ đáng thương bị cướp mất kẹo, cô không đành lòng cự tuyệt, “Kia.... ..... Vậy anh nhắm mắt lại đi.”
“Được thôi.” Anh rất mong đợi, nhắm nghiền hai mắt.
Cô lấy dũng khí, thật nhanh hôn vào môi anh, sau đó nhanh chóng chui ra, đóng cửa xe lại.
“Liệt, tạm biệt.”
Thượng Quan Liệt khoái trá mở mắt, mặc dù không hài lòng nhưng anh cũng không thất vọng, với cá tính của cô thì anh cũng đoán được sẽ hôn nhẹ như thế, không việc gì, về sau còn có nhiều cơ hội để huấn luyện cô.
Dĩ nhiên, cầu nguyện cô nhanh chóng hết bận thôi.
Long Diệu Thiên như đang suy nghĩ gì đó, đứng ở phía trước cửa sổ thư phòng của Long Thừa Đạt, Thừa Đạt cùng Vũ Văn mỗi ngày đều đến Long Vân để làm việc, chỉ là chức vị lãnh đạo thì đều không còn nữa mà bị người khác ngồi lên, ông biết việc này là do Long Diệu Tổ làm để che mắt những đồng nghiệp khác nên hai người bọn họ mới có thể ở lại công ty làm việc.
Ông nhìn thấy Long Duyệt ở xa xa đang xuống xe đi vào nhà, không cần đoán cũng biết được ai là người đưa cô về, nhưng ông không còn muốn ngăn cản nữa mà cũng không cần ngăn cản.
Mấy ngày nay ông suy nghĩ rất nhiều chuyện, cũng chú ý tới những chuyện mà trước đây ông chưa bao giờ để ý.
Sau khi nghỉ ngơi thì ông biết được thân thể của mình không còn đáng ngại như trước nữa nhưng những sự kích thích liên tiếp làm cho ông lập tức cảm thấy mình đã già rồi.
Đúng vậy, già rồi, trong cuộc đời ông chưa bao giờ thừa nhận điều này, đột nhiên ông lại ý thức được.
Mặc dù ông biết tuổi mình đã cao, thể lực cũng không bằng lúc tuổi còn trẻ nhưng cho tới bây giờ ông cũng không thấy được mấy từ già rồi, cũng chưa bao giờ nghĩ đến thời điểm mình sẽ buông tha quyền vị.
Chuyện lần này cũng giúp ông hiểu rõ sự thật này, ông không ngừng suy nghĩ, ông đã nhiều tuổi như vậy còn có thể sống được bao lâu nữa, cứ coi như ông lấy lại được quyền lực từ trong tay Diệu Tổ, thì ông có thể chống đỡ được đến lúc nào đây?
Không phải ông đã hoàn toàn thoát khỏi sự hấp dẫn của quyền lực, người đã từng nắm qua quyền lực sẽ biết, muốn từ trong đó thoát ra thật sự rất khó khăn, có thể nắm trong tay nhiều người như vậy, phảng phất thấy mình đang điều khiển một thế giới nhỏ, như mình là người sáng tạo, cảm giác này thì ai có thể kháng cự được đây.
Chẳng qua việc lần này cũng là một cơ hội để ông thoát khỏi nó, từ trước tới giờ ông chưa bao giờ chú ý tới những việc khác, ví như Diệu Tổ, từ lúc còn trẻ không phải là ông không nhìn ra dã tâm của Diệu Tổ, ông cứ cho rằng dã tâm này sẽ không bộc phát. Sau này khi già rồi ông lại cho rằng Diệu Tổ đã từ bỏ dã tâm đó rồi cho nên càng tín nhiệm Diệu Tổ hơn, không nghĩ tới Diệu Tổ từ đầu đến giờ chưa từng từ bỏ, có lẽ do ông đối với Diệu Tổ chưa đủ tốt nên Diệu Tổ mới phản bội ông.
Thất bại lần này mặc dù là do Diệu Tổ sắp đặt, nhưng nếu không phải là do ông và Thừa Đạt tạo cơ hội cho người ta thì làm sao Diệu Tổ có thể dễ dàng thành công như thế? Nếu muốn tìm nguyên nhân thất bại, hãy xem lại bản thân mình.
Trừ lần đó ra, mấy ngày này, ông đều có hứng thú đi thăm hai tầng lầu của nhà Thừa Đạt, ông phát hiện ra lầu hai có một gian phòng vẽ tranh, bên trong tất cả tranh đều do Vũ Văn vẽ.
Ông không hề biết Vũ Văn vẽ tranh lại xuất sắc như thế, bình thường đứa cháu này luôn tạo cho ông cảm giác tao nhã lễ độ nhưng không có nhiều nhiệt tình đối với sự nghiệp, thì ra tất cả nhiệt tình của nó đều để vào vẽ tranh.
Nhìn toàn bộ các bức tranh, màu sắc rõ nét, đường nét tỉ mỉ, tinh tế đều cho thấy người họa sĩ nhập tâm ra sao, nhưng ông và Thừa Đạt lại cưỡng ép, bắt Vũ Văn làm việc nó không thích, như vậy là đúng sao?
Nếu là lúc trước thì ông sẽ không suy tính đến vấn đề này, nhưng hiện tại, thấy được những bức vẽ xinh đẹp của Vũ Văn, ông không thể không suy nghĩ.
Ông cũng gọi điện thoại cho Long Ngọc, mới biết nó và Phương Lâm Lâm đã xuất ngoại, mặc dù nó nói là sẽ về thăm ông, nhưng ông biết cơ hội đó là rất nhỏ, vì ông thấy sự do dự trong giọng nói của Long Ngọc.
Ông không tự chủ được đem so sánh Long Ngọc và Long Duyệt.
Long Ngọc từ khi ra đời đã được ông yêu thương, nó muốn có cái gì ông liền cho cái đó, không giống như Long Duyệt, ông chưa bao giờ mỉm cười với nó.
Từ khi Long Duyệt đến Long gia, ông cũng chưa bao giờ chú ý đến Long Duyệt, thậm chí còn bắt nó làm việc nhà, ngay cả khi nó bị Long Ngọc và Phương Lâm Lâm bắt nạt ông cũng chẳng quan tâm.
Nhưng khi ông bị bệnh, cũng chỉ có Long Duyệt ở lại bên cạnh, chăm sóc ông, hơn nữa qua quan sát của mình ông biết Long Duyệt là một người hiếu thuận, nó chăm sóc ông chỉ vì nó thấy đây là việc nó nên làm, cũng không phải là vì muốn có lợi ích gì.
Một đứa cháu tốt như vậy nếu ông tiếp tục bạc đãi nó nữa thì thật là có lỗi, chỉ hi vọng là bây giờ ông còn kịp thay đổi.
Tiếng gõ cửa cắt đứt dòng suy nghĩ của ông, ông nhìn về phía cửa thấy Long Duyệt đi vào.
“Ông nội, hôm nay ông cảm thấy sao?”
“Rất tốt.”
“Bữa tối đã nấu xong, có thể xuống lầu ăn cơm rồi ạ.” Long Duyệt mỉm cười, cô cảm giác được thái độ của ông nội đối với cô đã tốt hơn rất nhiều.
“Được.” Long Diệu Thiên theo cô đi ra ngoài, “Cháu ... ........ đang hẹn hò với Thượng Quan Liệt sao?”
“Ách, cháu.... ...” Long Duyệt bị dọa đến giật mình, sao ông nội lại biết chuyện này?
“Cháu không cần phải căng thẳng, ta không phải là muốn phản đối việc cháu hẹn hò với nó.”
“Vâng.” Nghe Long Diệu Thiên nói thế cô mới yên tâm.
“Nó đối với cháu như thế nào?”
“Vâng, anh ấy đối xử với cháu rất tốt.”
“Vậy thì tốt, thật ra những đứa con nhà Thượng Quan đều tốt cả.” Ông đã hiểu được dụng ý của Thượng Quan Lẫm và Thượng Quan Vân khi đến bệnh viện lần trước.
Không nghĩ rằng ông sống đến từng này tuổi, phải nhờ lớp trẻ dạy bảo mới có thể tỉnh ngộ, ông phải kiểm điểm lại mình thật tốt.
“Vâng.” Cô rất cảm động, không nghĩ tới ông nội không phản đối chuyện cô và Liệt ở cùng một chỗ, chuyện này thật sự là quá tốt.
Cô biết, giữa ông nội và nhà Thượng Quan có ân oán, cũng không rõ nguyên nhân vì sao, nhưng nếu ông nội muốn xóa bỏ ân oán thì thật tốt quá, vì hôm nay cô nghe Thượng Quan Liệt nói, nhà Thượng Quan cũng không hề so đo chuyện trước kia nữa.
“Thừa Đạt và Vũ Văn đều đã về rồi chứ?”
“Bọn họ đều đã về rồi, nhưng thím Hai lại có chuyện phải đi ra ngoài.”
Cũng tốt, ông nghĩ hôm nay là một cơ hội tốt, đem suy nghĩ của mấy ngày nay nói ra một chút.
Chờ Long Diệu Thiên và Long Duyệt ngồi vào bàn thì họ mới bắt đầu ăn cơm.
“Tình hình công ty dạo này thế nào?” Long Diệu Thiên nhìn về phía Long Thừa Đạt hỏi.
“Gần đây, giá cổ phiếu mặc dù tăng lên, nhưng đến một mức nào đó lại không tăng nữa, nghe nói vì chuyện này mà chú hai cũng đau đầu.” Long Thừa Đạt nói ra những tin tức hiện nay, hiện tại ông chỉ là nhân viên, ngay cả đi họp cũng không có tư cách.
“Dĩ nhiên, thật sự phiền não, giá cổ phiếu không tăng lên thì công ty làm sao có thể kiếm tiền được?” Long Diệu Thiên suy nghĩ một chút, “Thừa Đạt, con vẫn muốn làm Tổng giám đốc chứ?”
“Dĩ nhiên, con làm sao có thể cam chịu bị kéo xuống như vậy?” Hiện tại ở công ty có bao nhiêu người xem thường ông, rất khó khăn để nhịn cảm giác này xuống, có cơ hội ông nhất định phải nắm chắc, để cho những người khác không dám coi thường ông nữa.
“Cả ngày lẫn đêm đều vì việc công ty mà phiền não, cả ngày lo lắng bị người ta lật đổ, con thật sự muốn một cuộc sống như thế sao?” Long Diệt Thiên hi vọng có thể thức tỉnh Long Thừa Đạt, thấy nó giống mình trước kia, mặc dù không phải là chuyện xấu nhưng đây cũng không phải là chuyện tốt.
“Cha, tại sao cha lại nói như thế?” Long Thừa Đạt kinh ngạc hỏi cha mình, cha nói thật kì quái, không phải là sự thật phải không? Ông chẳng qua chỉ đi theo con đường mà phụ thân đã đi thôi mà.
“Không có gì, cha chỉ muốn con suy nghĩ xem cuộc sống quan trọng nhất là cái gì, tránh cho việc sau này về già rồi phải hối hận.” Long Diệu Thiên không muốn nói nhiều, chính ông bây giờ cũng mới ngộ ra được điều đó nên không muốn miễn cưỡng con mình.
Long Thừa Đạt cúi đầu trầm tư, ông bây giờ không có cách nào để hiểu ý cha mình.
“Vũ Văn, ông đã xem qua những bưacs tranh mà cháu vẽ.”
“Ông nội.” Vũ Văn rất kinh ngạc.
“Cháu rất có khiếu vẽ tranh, cháu không nên từ bỏ nó.”
“Cha!” Long Thừa Đạt càng kinh ngạc hơn, có chuyện gì xảy ra với cha hôm nay không biết.
“Ông còn một ít tiền, nếu cháu muốn, hãy ra nước ngoài du học đi.”
“Ông nội?” Long Vũ Văn không thể tin vào những gì anh nghe được, anh thật sự có cơ hội thực hiện ước mơ của mình sao?
“Cha, sao có thể như thế chứ?” Ban đầu Long Vũ Văn rất khó khăn mới được nhận vào làm việc tại Long Vân.
“Vũ Văn, ý cháu thế nào?” Long Diệu Thiên chỉ nhìn đến Long Vũ Văn.
“Thật là có thể không, ông nội?”
“Cứ quyết định như vậy đi, cháu tìm hiểu chuyện du học cho rõ, ông sẽ dốc toàn lực ủng hộ cháu.” Long Diệu Thiên tin tưởng làm như vậy là tốt nhất, về phần Thừa Đạt, ông tin tự nó sẽ hiểu rõ được.
“Cảm ơn ông, ông nội.” Long Vũ Văn vô cùng cảm động.
Long Thừa Đạt không lên tiếng nữa, ông biết một khi cha mình đã quyết định chuyện gì thì rất ít khi thay đổi, hơn nữa Vũ Văn cũng muốn làm việc này, chỉ sợ muốn nó từ bỏ lại càng khó khăn hơn.
“Anh họ, chuyện này thật sự rất tốt.” Yên lặng nghe bọn họ nói chuyện Long Duyệt cũng không nhịn được vì Long Vũ Văn cao hứng, cô biết đây là ước mơ từ nhỏ của anh, hôm nay có thể thực hiện thì thật tốt quá, cũng là vì ông nội thay đổi suy nghĩ. Cô thật mừng khi thấy ông nội thay đổi như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.