Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Chương 20:




Long Diệu Thiên không gặp trở ngại gì khi đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn Long Vân, những thuộc hạ trước biết ông là tổng giám đốc trước đây của tập đoàn nên vẫn lễ phép với ông. Vốn là cảnh quen thuộc, hôm nay lại có chút xa lạ, nhưng qua mấy ngày ngắn ngủi này, sự việc diễn ra làm người ta ứng phó không kịp.
Ông không gõ cửa mà trực tiếp đi vào phòng làm việc, dọa cho Long Diệu Tổ đang nói chuyện điện thoại phải giật mình. Long Diệu Tổ vội vàng cúp điện thoại, nhìn Long Diệu Thiên một cách đề phòng.
“Anh cả, ngọn gió nào hôm nay đưa anh tới đây vậy?”
“Diệu Tổ, em không cần phải khẩn trương như thế, anh chỉ đến xem tình trạng công ty một chút mà thôi.” Long Diệu Thiên nhìn bộ dạng cảnh giác của em trai mình, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, thì ra đây chính là bộ dạng trước đây của mình.
Mặc dù địa vị cao cao tại thượng, quyền lực lớn hơn nhiều người nhưng lúc nào cũng phải lo lắng mình sẽ bị người khác lật đổ, sẽ làm mất công ty vào tay người khác, sẽ bị nhấn chìm. Ông thấy mình thật may mắn khi có thể thoát ra khỏi nó, để cho ông cơ hội lần nữa sống thật với chính mình.
“Công ty rất tốt, không cần anh phải hao tâm tổn trí, anh chỉ cần chú ý đến sức khỏe của mình là được rồi.” Long Diệu Tổ khinh miệt nói, lão dĩ nhiên sẽ không nói cho Long Diệu Thiên biết lão hiện tại đang gặp khó khăn gì, lão tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước ông ta nữa. Đợi lâu như thế, rốt cuộc lão cũng có thể ngồi vào vị trí này, cho nên dù có thế nào lão cũng không buông tha.
“Nhờ hồng phúc của em mà sức khỏe của anh đã tốt hơn rất nhiều.” Long Diệu Thiên đi tới ngồi xuống đối diện với Long Diệu Tổ.
“Mọi việc rất tốt, nếu như không có chuyện gì khác thì em rất bận.” Long Diệu Tổ không muốn cùng ông nói chuyện nhiều, chỉ hi vọng ông sớm biến mất trước mắt lão.
“Diệu Tổ, khách đến, ngay cả ly nước cũng chưa uống, đây là đạo tiếp khách sao?” Long Diệu Thiên không để ý đến việc đuổi khách, đột nhiên nói mấy lời không liên quan đến việc chính. Long Diệu Tổ trừng mắt nhìn ông một cái, sau đó tiếp tục trò chuyện, phân phó trợ lý mang hai ly trà, trợ lý rất nhanh mang vào.
“Cô làm việc thế nào? Không thấy có khách đến sao? Ngay cả ly trà cũng phải đợi tôi bảo cô mang vào sao?” Long Diệu Tổ hướng về phía trợ lý hung dữ.
“Thật xin lỗi, tổng giám đốc, lần sau tôi sẽ chú ý.” Trợ lý khúm núm, vừa rồi cô bận nhiều việc nên không để ý có người đi vào.
“Có lần sau sao? Lần sau thì cô trở về nhà mình mà làm việc đi.”
“Dạ, vâng.” Trợ lý nhỏ hai giọt mồ hôi lạnh.
“Hừ, mau đi ra đi.”
Trợ lý vừa nghe được chỉ thị, lập tức đi ra ngay không hề quay đầu lại, cô chưa có cách nào thích ứng được với tổng giám đốc mới nhậm chức, cứ hai ba ngày lại mắng người.
“Diệu Tổ, cần gì phải lớn tiếng với cấp dưới như vậy?” Long Diệu Thiên nhìn trợ lý sắp khóc đi ra ngoài.
“Uống trà của anh đi, đây là chuyện của tôi, nói xem, trước kia anh cũng như vậy phải không?”
“Thì ra ta là người như thế.” Long Diệu Thiên như đang suy nghĩ gì, trước kia quả thật ông đối với cấp dưới rất nghiêm khắc, chắc là có rất nhiều người rất bất mãn với ông.
“Hừ, anh là hạng người gì, không phải anh là người biết rõ nhất sao?” Long Diệu Tổ không nhịn được nữa, ông ta rốt cuộc tới làm cái gì.
“Ha ha, em đừng vì lợi ích trước mắt mà quên mất lợi ích lâu dài, người ngoài nói chưa chắc đã đúng, mà tự bản thân mình suy nghĩ cũng rất hợp lý.” Long Diệu Thiên đột nhiên cười to.
“Anh nói gì thế, tôi nghe không hiểu.” Long Diệu Tổ cũng không muốn hiểu, “Trà đã uống xong, anh về sớm nghỉ ngơi một chút đi, tuổi đã cao rồi, không nên đi nhiều nơi.”
“Diệu Tổ, em thật sự bất mãn với anh như thế sao?” Mặc dù đã phát hiện ra trước, nhưng vẫn muốn nghe trực tiếp từ miệng em mình, vẫn còn muốn chuẩn bị tâm lý một chút.
“Anh cả, em không nói xấu người trong nhà, anh nên trở về đi.”Long Diệu Tổ không muốn lãng phí thời gian thảo luận những vẫn đề vô nghĩa này, có lẽ ngay cả lão cũng không rõ rốt cuộc là mình ghét hay không ghét anh cả mình. Lão chẳng qua là không muốn thua anh mình, cũng không muốn bị người khác nói là bại dưới tay anh cả, lão muốn chứng minh năng lực của mình, sẽ không vì sinh sau anh cả vài năm mà bị ảnh hưởng đến năng lực.
“Được rồi, em đã không muốn nói việc xấu trong nhà thì nói một chút vào chuyện chính đi.” Long Diệu Thiên lấy trong cặp của ông ra một xấp tài liệu.
Đó là tài liệu mà Thượng Quan Lẫm đã đưa cho Long Diệu Thiên về việc chính Long Diệu Tổ đã sắp đặt cho cổ phiếu của Long Vân giảm giá, và những người đã cùng Long Diệu Tổ làm ra những việc này. Trên thực tế thì Long Diệu Tổ và cộng sự này đang có mâu thuẫn nên chưa thể đẩy giá cổ phiếu Long Vân lại như cũ được, việc này làm lão rất đau đầu. Mặc dù người lãnh đạo thay đổi, sóng gió lần này cũng có một chút ảnh hưởng, nhưng không quá lớn, với lại giá cổ phiếu của Long Vân đang tăng lên, rất nhanh sẽ trở lại giá cũ.
“Đây là cái gì?” Long Diệu Tổ vừa mở túi tài liệu vừa hỏi.
“Em tự xem thì sẽ biết.”
Long Diệu Tổ lấy tài liệu ra xem, mặt lão ngày càng biến sắc.
“Đây là ý gì?” Long Diệu Tổ đem tài liệu đặt ở trên bàn, lão không ngờ anh cả lại có thể điều tra ra được những tin tức này.
“Em cho là thế nào?” Long Diệu Thiên không nhanh không chậm nói.
“Anh uy hiếp tôi?” Long Diệu Tổ ép mình tỉnh táo lại nói, anh cả có những tài liệu này, tại đại hội cổ đông sẽ rất dễ dàng lật đổ lão, không cần phải tìm đến để cho lão biết chuyện này. Nếu anh cả hôm nay đã tới đây nghĩa là anh ấy không có ý định lật đổ lão, như vậy mục đích của anh cả là gì?
“Ha ha, anh có cần thiết phải uy hiếp em không?” Diệu Tổ thật coi thường năng lực của ông, dù gì thì ông cũng đã lăn lộn ở thương trường mấy chục năm rồi.
“Vậy đến tột cùng thì anh muốn làm gì? Nếu anh đã tới tìm em để nói những chuyện này, chứng tỏ anh không có ý định cáo trạng em trước đại hội cổ đông, anh cứ việc nói thẳng mục đích của mình.” Long Diệu Tổ kìm nén tức giận, lý trí nói, mặc dù trong tim lão vô cùng không phục, chẳng lẽ cả đời này lão đều thua anh cả sao?
“Anh chỉ là muốn nhắc nhở em một chuyện.” Long Diệu Thiên đứng dậy, đi tới bên cửa sổ bên cạnh nhìn xuống dòng xe cộ đang chạy trên đường cảm khái nói, “Càng cao càng lạnh.”
“Anh cả, rốt cuộc là anh muốn nói cái gì? Đừng quá hoa mỹ em không hiểu được.” Long Diệu Tổ dần dần mất đi tính nhẫn nại.
“Người đang hợp tác với em không phải là người tốt, có thể em sẽ phải nếm mùi đau khổ, tốt nhất là em đừng hợp tác với họ nữa.” Long Diệu Thiên quay đầu đối diện với Long Diệu Tổ nói, ông đến nơi này cũng đủ lâu rồi, chuyện gì cần nói thì ông cũng nói xong rồi, nên trở về thôi.
“Chuyện này không đến phiên anh phải lo lắng, tự em biết phải làm gì.” Lão cẩn thận trả lời, suy nghĩ kỹ xem rốt cuộc anh cả muốn nói gì.
“Vậy thì tốt, Long Vân dù sao cũng là tâm huyết mấy đời của Long gia, anh hi vọng em có thể lãnh đạo tốt Long Vân.”
“Gì, anh không đoạt lại nó sao?” Anh cả dễ dàng buông tha cho vị trí tổng giám đốc như thế sao?
“Anh thật vất vả lắm mới có thể từ bỏ cám dỗ này, đoạt lại nó làm cái gì?” Long Diệu Thiên nhẹ nhàng cười một tiếng, “Anh biết em vẫn mong muốn vị trí này, nến hiện tại em đã ngồi vào rồi, thì hãy ngồi cho thật vững.”
“Không phải anh bỏ qua dễ dàng như thế chứ?” Long Diệu Tổ hừ lạnh, lão không tin.
“Thờ ơ để buông tha, chẳng qua đã đến lúc rồi, hơn nữa chúng ta là người một nhà, ai làm tổng giám đốc cũng có sao đâu?” Long Diệu Thiên lại trở lại trước bàn làm việc.
Người một nhà? Sau khi lão làm ra những chuyện này mà anh cả vẫn coi lão là người một nhà sao?
Long Diệu Tổ trầm mặc.
“Anh mang tài liệu này đến đây chẳng qua muốn nói cho em biết, rất nhiều việc làm của mình đều có thể bị người khác phát hiện, không dễ dàng che giấu được đâu, về sau em làm việc nên cẩn thận hơn, đừng làm quá nhiều chuyện có hại.”
“Anh chỉ muốn nói những lời này?” Long Diệu Tổ không tin, theo lời anh cả thì không phải muốn lật đổ lão vì những chuyện trước đây sao?
Điều này có thể sao?
“Đúng vậy, đúng như lời anh nói, à, đúng rồi, nếu như có thể, hi vọng em không từ chối chuyện anh trở về nhìn gia trạch một chút.” Dù sao thì ông cũng ở đó hơn nửa đời người, dĩ nhiên là có rất nhiều kỉ niệm với nó.
Long Diệu Tổ nhìn Long Diệu Thiên đầy hoài nghi, đây là anh cả của lão sao?
“Vậy anh về đây, em không cần phải tiễn đâu.” Long Diệu Thiên khoát tay áo, hi vọng những lời ông nói thì Diệu Tổ có thể suy nghĩ kĩ một chút, cũng hi vọng lão có thể thay đổi, có thể đền bù một chút sai lầm trước đây của ông.
Tiếp theo, ông muốn cuộc đời của ông trôi qua có ý nghĩa hơn.
Thượng Quan Liệt không gặp được Long Duyệt đã hai tuần rồi, lâu như thế là vì Long Duyệt đang đi Anh du lịch cùng với Long Diệu Thiên.
Kể từ khi Long Diệu Thiên thay đổi ý nghĩ, ông không có hứng thú đoạt lại quyền lực, ông quyết định để cho người khác cạnh tranh, tận dụng thời gian khi mình còn khỏe đi du lịch một chút để mở rộng tầm mắt.
Trước kia ra nước ngoài đều vì công việc, chưa bao giờ thưởng thức vẻ đẹp của thiên nhiên và con người tại những nơi đó cả, bây giờ có thời gian rảnh rỗi dĩ nhiên là nên đi thăm thú một chút, giúp cho tư tưởng thoải mái hơn.
Chỉ tiếc vợ của ông mất khi còn quá trẻ không thể cùng ông đi du lịch nhưng không phải là không có ai đi cùng, ông không có vợ ở bên cạnh, nhưng ông vẫn còn có một người tình, chẳng qua là gần đây bà ấy đang đến Nhật Bản chơi, hơn nữa lần này ông ngã bệnh bà ấy cũng không biết, nếu không thì bà ấy cũng sẽ lập tức từ Nhật Bản trở về.
Ý tưởng nảy sinh như vậy, ông lập tức quyết định hành trình du lịch, vốn là ông muốn đi theo đoàn du lịch là được nhưng Long Duyệt nói thế nào cũng không yên tâm cho nên hai ông cháu mới đi cùng nhau. Chuyện này thật ra cũng không có gì, ra nước ngoài du lịch là một chuyện vô cùng tốt, chẳng qua là đêm nào cũng nhớ người ta, lúc nào trong đầu cũng suy nghĩ về người đó, càng ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt, càng thêm nhớ tới người ở phương xa kia.
Mặc dù ngày nào cũng gọi điện thoại, nhưng cũng chỉ nói chuyện có mấy phút đồng hồ ngắn ngủi, không những không làm giảm bớt mà càng ngày càng tăng thêm sự nhớ nhung, hết lần này tới lần khác không kiềm chế được.
Chỉ vì nỗi tương tư ngày càng nặng mà càng ngày càng hi vọng.
Nhưng thật may thời gian chờ đợi này cũng không phải là mãi mãi, vì vậy hai tuần sau, Thượng Quan Liệt rốt cuộc cũng gặp được Long Duyệt.
“Liệt.” Long Duyệt nở nụ cười ngồi vào xe của Thượng Quan Liệt.
“Đã lâu không gặp, Tiểu Duyệt.” Thượng Quan Liệt cố gắng duy trì bình tĩnh nói, có trời mới biết anh nhớ cô đến mức nào nhưng anh không muốn để cô biết một cách nhanh như thế, anh muốn cô nói ra trước là cô nhớ anh ra sao.
“Đúng vậy, gần đây anh rất bận sao?” Mặc dù bọn họ mỗi ngày đều nói chuyện điện thoại nhưng vì cô lúc đó ở nước ngoài thường đi ngắm cảnh hoặc mua đồ, hơn nữa còn có chênh lệch thời gian nên không nói được mấy câu đã cúp máy, cho nên cô cũng không rõ tình hình hai tuần này của anh ra sao.
“Ừ.” Bận nhớ em chứ sao, Thượng Quan Liệt thầm nghĩ như vậy, vẻ mặt thờ ơ nói.
Kỳ quái, cô nhìn anh đang chuyên chú lái xe, hôm nay anh có chút lạnh nhạt, đã xảy ra chuyện gì sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.