Tam Thiếu Cứu Vớt Cô Nàng Mồ Côi

Chương 7:




Long Diệu Tổ mỉm cười xoay người, khi lão ra khỏi cửa phòng làm việc, lão bắt đầu liên lạc với người của mình, để cho bọn họ sáu ngày sau tung ra tin tức xí nghiệp Đạt Doanh là một xí nghiệp lừa đảo, đến lúc đó Long Diệu Thiên muốn không biết cũng không thể.
Về phần tại sao lại chọn là sáu ngày sau là bởi vì lão nghĩ Long Thừa Đạt không xoay được tiền sẽ tới chỗ lão mượn, nếu không thì sẽ đi vay tiền với lãi suất cao, đợi đến khi lão nắm giữ Long Vân thì đây sẽ là một vết thương trí mạng của họ, lão thật trông mong đến ngày đó.
Sau khi Long Diệu Tổ rời đi, Long Thừa Đạt ngồi nghĩ một lát bắt đầu giao phó nhiệm vụ cho Thừa Khoan.
“Thừa Khoan, trước tiên tôi muốn cậu đi tìm tung tích của Ngô Lập Nhâm, tìm được tin tức gì của hắn thì lập tức cho tôi biết.” Long Thừa Đạt nghiêm sắc mặt nói, không ai có thể trêu đùa tập đoàn Long Vân mà không phải trả giá thật lớn.
“Tôi biết.” Long Thừa Khoan xoa xoa lông mày, hắn lại phải thiếu ngủ tiếp.
“Mặt khác, cậu đi điều tra với tất cả các xí nghiệp liên quan xem bọn họ đối với những sản phẩm của Đạt Doanh có hứng thú hay không, nếu có thể bán thì hãy bán tận lực, giá thành thì có thể giảm xuống một chút, nhưng hay để giao dịch có thể liên tục diễn ra.” Ông không thể để những thứ tâm huyết của mình bị uổng phí, có thể làm cho tổn thất giảm xuống tối đa là tốt nhất.
“Ừ, tôi sẽ cố gắng hết sức.”
“Tạm thời cứ như vậy đã, còn nữa, chuyện này không nên để cho nhiều người biết, tốt nhất là cậu tự mình làm.” Càng nhiều người làm thì càng dễ lộ tin tức, ông không muốn mạo hiểm như vậy.
“Rõ.” Long Thừa Khoan âm thầm kêu khổ trong lòng, bắt hắn liên lạc với nhiều người như vậy không phải là giết hắn sao?
Long Thừa Khoan lập tức quyết định, việc này một mình hắn không thể làm được, hắn sẽ tìm thuộc hạ của mình để họ giúp một tay, chỉ cần dặn bọn họ không truyền tin tức ra ngoài là được.
“Ừ, vậy cậu trở về làm việc đi.”
“Đã biết.” Long Thừa Khoan như trút được gánh nặng bước nhanh ra ngoài.
Long Thừa Đạt đi đến vị trí làm việc của mình, ông phải tận dụng thời gian để làm mọi chuyện, một tuần trôi qua thật nhanh, ngày này qua ngày khác, hôm nay ông phải trở về gia trạch để ăn cơm cùng cha mình, không thể làm thêm giờ nên ông phải tận dụng tối đa thời gian.
Hơi nóng từ mặt đường không ngừng bốc lên, cát bụi bay mù mịt, mặc dù đã có mũ bảo hiểm nhưng Long Duyệt vẫn không tự chủ được nhắm mắt lại.
Nhắm mắt lại thì khứu giác của cô lại nhạy cảm hơn một chút, cô không tự chủ được hít vào mùi cơ thể của anh, không phải là mùi nước hoa, cũng không phải là mùi mồ hôi, cô không có cách nào hình dung nổi mùi vị này, chỉ như có cảm giác muốn ngất xỉu trong đầu, cô vội vàng mở mắt, cố xua đuổi cái không khí này.
Thượng Quan Liệt đi thẳng một đường ra bến tàu, đây là một nơi lý tưởng để ngắm cảnh hoàng hôn, hồi đại học anh đã từng xem qua, mà hôm nay là ngày nghỉ, sóng cũng tương đối ít.
“Tới rồi.” Thượng Quan Liệt gọn gàng đỗ xe.
“Nơi này là?” Long Duyệt tò mò, hết nhìn đông đến nhìn tây. Cô cùng Đỗ Tử Bình đã đến biển một lần nhưng không phải chỗ này mà là ở Lão Nhai.
“Cô chưa từng đến đây sao? Đây là bến tàu Ngư Nhân.” Anh còn tưởng toàn bộ người Đài Loan đều đã tới nơi này, bến tàu Ngư Nhân rất nổi tiếng.
“Tôi ... ..... tôi đã nghe qua.” Anh không che giấu một chút đắc ý nào làm cho cô có chút khó chịu, quả thật cô rất ít khi ra ngoài đi chơi, cho dù là địa danh rất nổi tiếng, cô cũng chỉ nghe qua mà thôi.
“Chưa tới thì tốt hơn, hôm nay cô có thể xem kỹ phong cảnh nơi đây.” Thượng Quan Liệt thấy cô cúi đầu, tâm chợt có phiền muộn, hiểu được cô đang tự ti, nhưng anh cho là việc này căn bản không có gì, thiên hạ lớn như vậy, không phải nơi nào anh cũng đã đi qua, cho nên căn bản không cần phải tự ti.
“Ừ.” Long Duyệt mỉm cười, cô hiểu ý của anh.
Cô mong đợi đi theo anh vào bến tàu Ngư Nhân, dạo bước trên những tấm gỗ của bến tàu, lúc này cũng đã có một số người đang ngồi trên ghế hoặc là đứng trên tấm gỗ.
Long Duyệt cẩn thận nhìn ngắm cảnh sắc hai bên, mặc dù mặt trời chưa lặn, nhưng ánh nắng bắt đầu đỏ sẫm, vô cùng nhập tâm ngắm cảnh vì thế cước bộ của cô lại càng chậm hơn anh.
Thượng Quan Liệt tìm được vị trí ngồi ngay ở chỗ cầu treo, đang định gọi Long Duyệt tới ngồi cùng thì mới phát hiện ra cô còn ở phía sau khá xa, anh vốn định lên tiếng gọi cô, nhưng thấy cô đang chuyên chú ngắm cảnh nên anh cũng không vội.
“Tam ca.” Thật vất vả Long Duyệt mới có thể đi tới chỗ Thượng Quan Liệt.
“Tốc độ đi bộ của cô thật là chậm, tôi gần như đã ngủ thiếp đi.” Thượng Quan Liệt đầu dựa vào lan can, thần thái thật mê người.
“Là do anh đi quá nhanh.” Long Duyệt trừng mắt nhìn, ánh mắt của anh như thế làm nhịp tim của cô tăng nhanh.
“Có sao? Đại khái là do tôi chân dài đi.” Anh cười cười lấy kính râm xuống, khuôn mặt lại càng hấp dẫn nhiều ánh mắt của người khác.
Long Duyệt thấy nụ cười nhếch mép của anh, vội vàng đem tầm mắt rời đi, muốn nhìn phong cảnh, không ngờ tầm mắt lại bị lan can cản trở.
“Ha ha ha.” Thượng Quan Liệt không chút khách khi cười to, cho dù anh ngồi xuống lan can cũng không thể nào cản trở tầm mắt của anh, nhưng cô lại không phải là anh.
Long Duyệt ảo não nhìn anh, anh lại cười đắc ý như vậy.
“Ha ha, cô thật đáng yêu.” Thượng Quan Liệt sờ sờ đầu cô, cô thật đúng là một cô gái nhỏ xinh đẹp.
Thượng Quan Liệt – người nói thì vô tâm, nhưng người nghe Long Duyệt thì hữu ý, tâm cô bỗng nhiên có chút loạn, không dám suy nghĩ nhiều đến lời nói vừa rồi của anh, chỉ đứng dậy dựa vào lan can tránh xa anh một chút, thuận tiện che giấu hai gò má đang sánh ngang với ánh nắng chiều.
Thượng Quan Liệt vẫn chưa đứng lên, anh tiếp tục ngồi, đem tầm mắt dời về phía chân trời, xem mặt trời hôm nay đã đi tới chỗ nào rồi, mặt trời lặn sẽ luôn đi chậm một chút, không có biện pháp, trời nóng quá luôn luôn làm cho người ta cạn kiệt sức lực, nghĩ đến mặt trời cũng như vậy.
Thượng Quan Liệt vừa nhìn vừa nghĩ, cho đến khi anh phát hiện mặt trời bắt đầu lặn dần ở hướng tây.
“Mau nhìn, mặt trời đang muốn rơi xuống.” Thượng Quan Liệt giơ tay về hướng tây, búng tay làm cho Long Duyệt chú ý, đem tầm mắt hướng về phía cô ấy, anh không nghĩ cô cũng đang nhìn về phía đó không rời.
Nhìn được hai phần ba gò má của cô, khuôn mặt hướng lên phía trên bốn mươi lăm độ, nụ cười nở nhẹ trên môi cô, gương mặt bụ bẫm, tóc trên đầu cột đuôi ngựa, những sợi tóc xõa ra tung bay trong gió.
Anh ngắm cô thật kỹ, cảm giác thật mê người.
Tay anh không tự chủ được vươn ra vuốt ve khuôn mặt bụ bẫm của cô, cô cả kinh, cúi đầu, nhìn anh thâm trầm, thời gian dường như ngừng lại.
Bọn họ không nhìn thấy cảnh mặt trời rơi vào biển, cũng không chú ý đến ánh nắng chiều dần dần biến mất, trong nháy mắt đêm tối phủ xuống, đèn đường sáng lên chiếu vào mặt nước, thay cho ánh mặt trời mà là một ngọn đèn dầu, làm cho cảnh đêm khuya thêm xinh đẹp.
Không biết trải qua bao lâu, có lẽ là rất lâu, tóm lại không khí thần bí biến mất làm bọn họ tỉnh lại, làm ai cũng giật mình, là tiếng chó sủa thảm thiết.
Thượng Quan Liệt lần đầu tiên nghe thấy âm thanh này, anh từ trước đến giờ không cho phép mình mềm yếu, anh nhìn về phía âm thanh phát ra, trong nháy mắt cảm giác kì lạ hiện lên sau gáy.
Long Duyệt thấy anh mở rộng tầm mắt cũng lấy lại tinh thần, cô e lệ vuốt khuôn mặt, cảm giác vừa rồi không ngừng kéo đến, cũng may là trời tối, nếu không anh nhất định sẽ phát hiện mặt cô đỏ lên.
Cô buồn bực nhìn theo tầm mắt của anh, cách đó không xa vang lên tiếng kêu của con chó, anh hướng phía âm thanh đi tới.
Anh muốn làm gì? Long Duyệt nghi ngờ đi theo phía sau anh.
“Con chó đần này, nói bao nhiêu lần mà ngươi không nghe, bảo mày tìm chỗ nào đại tiểu tiện thì mày không làm theo, làm cho tao mất mặt.” Hiển nhiên là chủ nhân của con chó, một người trung niên, tay cầm cây trúc làm roi, hung hăng đánh con chó đáng thương kia.
Con chó chạy trốn tứ phía, nhưng không thể tránh hết, vẫn trúng vài roi, người bên cạnh sợ liên lụy nên vội vàng né tránh, chỉ có Thượng Quan Liệt không nói gì, liền đến gần.
“Tao muốn đánh mày mà mày còn dám chạy? Mày chạy nữa thì tao sẽ không cho mày ăn cơm nữa.” Người đàn ông trung niên tức giận hầm hừ, đánh không được con chó lại càng tức giận.
Người đàn ông trung niên đuổi lên trước, đưa tay giơ lên cao, đang định cầm roi vung xuống đột nhiên cổ tay có cảm giác rất đau đớn.
Nguyên nhân là Thượng Quan Liệt vừa lúc đi tới bên phải người đàn ông đó lại vừa nhìn thấy hắn muốn vung roi liền ra tay ngăn lại.
“Một người lớn bắt nạt một động vật nhỏ bé mà anh không thấy khó coi sao?” Thanh âm của Thượng Quan Liệt rất lạnh, anh dùng lực hất tay người đàn ông ra.
Người đàn ông nắm nắm cổ tay, đau chết mất.
“Cậu là ai? Tôi dạy dỗ con chó nhà tôi thì mắc mớ gì tới cậu?” Nhìn qua vóc dáng của Thượng Quan Liệt rõ ràng là hắn sẽ không đối phó được, khí thế của hắn do vậy cũng giảm đi không ít.
“Tôi chỉ không thích nhìn thấy anh ăn hiếp những động vật nhỏ.” Thượng Quan Liệt hừ lạnh. “Nếu anh nuôi nó thì phải chăm sóc nó thật tốt, nó cũng không phải là đối tượng để anh trút giận.”
“Đấy là chuyện của tôi, không mượn cậu quan tâm.” Người đàn ông trung niên mặc dù biết mình nếu dùng vũ lực sẽ không thắng được Thượng Quan Liệt, lại không nhịn được nên phải nói cho hả cơn giận.
“Phải không?” Thanh âm của Thượng Quan Liệt lại càng trầm hơn, anh lạnh lùng lấy điện thoại di động ra. “Bây giờ tôi gọi cho hiệp hội bảo vệ động vật Trung Hoa khiếu nại, thuận tiện thông báo với các phóng viên, nếu như tôi xen vào chuyện này thì anh cũng không cản được đâu.”
“Khoan ... ........ khoan, có lời gì từ từ nói, không cần liên lạc với nhà báo.” Người đàn ông trung niên vừa nghe nói đến nhà báo, toàn bộ khí thế tiêu tán.
“Còn gì thì nói mau, nhanh không tôi gọi cho họ.” Thượng Quan Liệt thuận tay nhấn nút ở bàn phím.
“Cậu dĩ nhiên có thể quản, dĩ nhiên quản được.” Người đàn ông trung niên vội vàng đầu hàng, chỉ sợ anh làm thật lại lớn chuyện, hắn vội sám hối: “Cậu nói đúng, tôi không nên làm như thế với Tiểu Bảo, tôi trở về sẽ suy nghĩ kỹ lại, nhất định sẽ không ngược đãi nó nữa.”
Thấy người đàn ông trung niên thay đổi thái độ, những người xung quanh đó bật cười rối rít.
“Tôi làm sao biết được anh có nói thật hay không? Tôi vẫn thấy gọi người là tốt hơn.” Thượng Quan Liệt đâu dễ dàng bỏ qua cho hắn như thế.
“Tôi đảm bảo là thật, hãy cho tôi một cơ hội.” Người đàn ông trung niên cúi đầu thỉnh cầu.
“Vậy cũng tốt, tôi cho anh cơ hội.” Thượng Quan Liệt sau đó cúi đầu xuống nói bên tai người đàn ông: “Anh tốt nhất nên làm theo lời anh nói, nếu như để tôi thấy anh ngược đãi động vật nhỏ, tôi tuyệt nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh như vậy, hiểu chưa?”
“Hiểu ... ...... hiểu.” Thượng Quan Liệt nói bên tai làm cho người đàn ông không rét mà run, vừa nói xong, hắn vội vàng ôm con chó nhỏ rời đi một cách nhanh chóng.
Mọi người thấy màn đùa giỡn đã kết thúc nên ai cũng đi về vị trí cũ của mình, ngoài ra cũng có không ít người khen ngợi Thượng Quan Liệt.
Ở một bên, Long Duyệt thấy rất cảm động, cô chưa từng thấy ai làm việc nghĩa hăng hái như vậy, yêu mến động vật nhỏ, làm cho cô cảm động đến nỗi khóe mắt phiếm hồng.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn nào, cá hoàn, nước ô mai còn có trứng chim.” Thượng Quan Liệt quay lại bên cô, sớm đem những chuyện vừa xảy ra bỏ lại phía sau, chẳng qua là đồ ăn ở khu này rất ngon, ít khi có cơ hội đến đây, dĩ nhiên là muốn ăn cho đã.
“Ừ”, Long Duyệt vui mừng gật đầu một cái, đi bên cạnh anh, cô bỗng lấy dũng khí nói ra suy nghĩ trong lòng: “Tam ca, anh thật tốt.”
“Cái gì?” Thượng Quan Liệt dừng lại, có một chút ngượng ngùng, anh chẳng qua là làm chuyện nên làm mà thôi, “À, không có gì?”
Anh không có chút thái độ kể công nào, lại càng làm cho Long Duyệt có ấn tượng tốt với anh hơn, hơn nữa ở nơi này đi đến chỗ để xe máy cũng mất một đoạn, lần đầu tiên cô phát hiện mình có thể đuổi kịp tốc độ đi bộ của anh.
Cẩn thận nghĩ lại, không phải là cô đi nhanh hơn nhiều mà là anh cố ý đi chậm lại. Anh không thích người đi chậm, mặc dù anh chưa từng nói ra ngoài, cử chỉ như thế lại càng làm người ta cảm động hơn.
Long Duyệt yên lặng đi bên anh, trong lòng có một chút ngọt ngào, lại không có cách nào dập tắt nó, cô thật hy vọng có hạnh phúc này, giây phút này vĩnh viễn không dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.