Tâm Tự

Chương 1:




Lưu Đại Vệ thần kinh căng thẳng, liên tục đi qua đi lại, vuốt vuốt cây phất trần. Lão là người từng trải, chuyện hoang đường nào cũng thấy cả rồi, không giống mấy đại cung nữ đang đứng gác trước cửa phòng, người nào ngươi náy mặt đỏ tía tai. Lưu Đại Vệ nhìn mặt trời, cũng sắp tới giờ Dần rồi, trì hoãn không nổi nữa! Lão lấy hết can đảm, hít sâu một hơi, cất giọng eo éo như heo bị giết:
- Khởi bẩm hoàng thượng! Sắp tới giờ lên triều rồi ạ!
Không có hồi đáp, Lưu công công áp tai vào cánh cửa, mắt híp lại nghe ngóng. Lập tức một chuỗi âm thanh mờ ám ùa vào đầu… Tuy da mặt của lão đặc biệt dày nhưng cấp độ này lão cũng có chút không đỡ nổi… Bệ hạ ơi, ngài không thể “thoái hóa” như vậy! Mười năm nay tuy không thể gọi là “giữ thân như ngọc” nhưng chí ít vẫn điềm đạm nho nhã, không ham không cầu. Suốt 10 năm chưa lần nào thượng triều trễ một khắc, lần này…
Lưu công công đang cảm thán thì cánh cửa bỗng bật mở. Lão mất đà té chúi mũi về phía trước.
- Hoàng… hoàng thượng?
Mặt rồng lạnh lẽo, rõ ràng biểu cảm chưa thỏa mãn. Lưu Đại Vệ không dám nhìn vào phòng, hớt ha hớt hãi bò dậy
- Đã… đã giờ Dần rồi ạ! Nếu… nếu không đi ngay sợ là không kịp…
- Trẫm biết.
Hòa Nghi Cảnh phun ra hai tiếng, sau đó nói với mấy cung nữ ngoài phòng
- Chuẩn bị sẵn nước chờ nương nương dậy.
Cả đám líu ríu cúi đầu, hai má đỏ ửng cứ như người được thị tẩm là các nàng vậy. Hòa Nghi Cảnh lại nhìn mặt trời, nhíu chặt chân mày. Hắn không nói không rằng, xách cổ áo Lưu công công, một đường phi lên nóc nhà. À vâng, không nghe lầm đâu, thực sự là nóc nhà. Buổi sáng hôm đó, hoàng đế Cao Triều vẫn một thân chỉnh tề lên điện, không sớm một khắc, không trễ một giây. Chỉ tội cho ngự lâm quân bị một phen cao huyết áp. Ai mà biết bệ hạ thích giả dạng thích khách, mới sớm tinh mơ đã bay qua bay lại, hại bọn họ tưởng có kẻ đột nhập, ráo riết đuổi theo. Thấy thích khách hướng về Thái Kiến cung lại càng khẳng định kẻ này âm mưu giết vua. Tổng quản thị vệ quát tháo khiển trách thuộc hạ một hồi, ngẫm lại cảm thấy hơi oan uổng, tình huống như thế… ai mà nghĩ là hoàng đế chứ?
Sau buổi chầu, Cảnh đế theo thói quen ở trong thư phòng duyệt tấu chương. Thái Kiến điện là tòa nhà mới xây dựng sau khi hắn lên ngôi. Nơi này đã khiến không ít phong thủy sư nhíu mày. Kết cấu cản gió, cản nắng, tứ bề ngộp ngạt, tích tụ âm khí, kim mộc thủy hỏa thổ đều hỗn độn. Nói trắng ra là: một đám phế thải! Hoàng cung có một công trình thất bại thế này rất xấu hổ, người có hiểu biết nhìn vào là hiểu ngay, Cảnh đế giỏi trị nước mà lại mù tịt về kiến trúc, phong thủy.
Sự thật không phải như thế. Hòa Nghi Cảnh cho xây Thái Kiến cung, hoàn toàn vì mục đích riêng. Nơi này là chỗ ở thích hợp cho sinh vật cõi âm, oan hồn nương náu, khí tức nặng nề. Người ngoài ở lâu rất dễ sinh bệnh, tinh thần sa sút. Vì lẽ đó cung nhân một quý đổi một lần, số lượng không nhiều, phần lớn thời gian cung điện rất vắng lặng.
Hòa Nghi Cảnh đặt tấu chương xuống, tay xoa mi tâm, bộ dáng hơi mệt mỏi. Một luồn gió khẽ chui qua khe cửa làm tấm mành lay động. Thư phòng không có cửa sổ, nắng sớm loang lổ rọi vào từ những ô gạch vuông vuông, mảnh tối mảnh sáng, tạo ra một không gian u u quái dị
- Thế nào? Sao lại trở về sớm như vậy?
- Ngươi có chắc không?
- Vậy bây giờ ngươi muốn làm gì?
- Được rồi, khuya đêm nay ngươi có thể rời đi…
Hòa Nghi Cảnh nhìn nghiên mực, tay chọc chọc bút lông, từng giọt như hắc ín tỏn tỏn rơi xuống, mực bắn một ít lên giấy trắng. Hắn cứ ngồi nghịch như vậy cho tới gần trưa, khi Lưu Đại Vệ đi vào thì thấy cả bàn vương vãi mực, thở dài một hơi.
- Hoàng thượng, tới giờ ngự thiện rồi! Ngài muốn dùng cơm ở đâu ạ?
Cảnh đế ngẩng đầu, do dự một chút rồi đáp
- Dọn tới chỗ nương nương đi!
Ở hậu cung này, “nương nương” có rất nhiều. Hoàng hậu một người, Qúy phi ba người, Tần phi năm người, còn cả Dung hoa, Phí viện, Chiêu viện, Nghi viện, Mỹ nhân, Qúy nhân,… ôi đếm không hết! Nhưng Lưu Đại Vệ không cần dựa vào khả năng đoán long tâm cũng biết được, “nương nương” bệ hạ nói là Tú cơ nương nương.
Tâm Sương cung chỉ là một cái viện nhỏ nằm xa lắc xa lơ, gần như bị bao vây bởi hồ nước, vườn hoa, hòn giả sơn,… Người ta nhìn chỗ ở mười phần mười sẽ nói rằng vị này bị thất sủng, ném vào lãnh cung. Tú cơ theo cảm nhận của Lưu công công chỉ là một con bé học đòi làm người lớn. Bao nhiêu mỹ nhân giai lệ mà bệ hạ chỉ nhìn trúng vị này, mắt thẩm mỹ coi bộ hơi có vấn đề, hay bệ hạ có bệnh “luyến đồng”???
Khi đoàn người đi tới Tâm Sương cung, từ xa đã nghe tiếng cười khúc khích. Chân mày Cảnh đế nhướng lên, khuôn mặt nghiêm nghị liền thả lỏng. Ngài giơ tay không cho cung nhân thông báo, ra hiệu cho họ dọn bàn ăn ở vườn rồi một mình vén rèm đi vào trong. Tiếng cười lập tức ngưng lại, bên trong im ắng, hai nha hoàn thân cận của nương nương bị đuổi ra ngoài, vẻ mặt có hơi bất mãn.
Tình hình gây cấn trong phòng là thế này, nương nương muốn chơi trò mèo bắt chuột mà trời sinh hận nhất là con mèo. Thế nên nàng đổi thành trò chó bắt mèo, mình làm con chó! Lúc chó chạy lòng vòng cắn đuôi mèo – hai nha hoàn kia thì không may bệ hạ vào tới. Nương nương trơ mắt nhìn mình bị tóm gọn, cảm thấy rất uất ức
- Thiếp là con chó đấy! Không phải con chuột đâu! Không cho bắt nạt!
Cảnh đế tỉnh bơ gật đầu
- Ừ, nàng là con chó, còn trẫm là hoàng đế.
Bài toán đó thế này: chuột

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.