Cơn bão đến vào gần sáng. Gió lốc rất mạnh, mưa như trút nước. Người Cao Triều sống quen với mùa bão nên ứng phó rất nhanh. Sáng nay triều thần đội mưa chạy đến buổi chầu, trong lòng ai cũng thấy hoang mang. Mới vào tháng tám, lẽ ra chỉ có vài trận mưa to, bão đầu mùa tới sớm thế này là lần đầu tiên.
Qúa giờ Dần, hoàng đế chưa đến, đây mới là chuyện đáng lo nhất. Thái Hành đế xưa nay là kẻ ham công tiếc việc, mười hai năm tại vị không vắng mặt hay đi trễ ngày nào. Thừa tướng họ Vương vuốt chòm râu, lắc đầu phỏng đoán:
- Hình như tối qua bệ hạ nghỉ ở Tâm Sương cung, không phải là…?
Mọi người bắt đầu phát huy trí tưởng tượng… Cái ngày này đã tới rồi sao?
Đúng lúc đó, tiếng hô quen thuộc của Lưu công công vang lên, rồi Hòa Nghi Cảnh cũng nhẹ nhàng vào triều, áo mũ chỉnh tề ngồi xuống ngai vàng. Sau khi triều thần thỉnh an, bệ hạ bóp trán điểm danh Vương thừa tướng:
- Vương ái khanh, trẫm đang cân nhắc cho Lưu tổng quản nghỉ hưu sớm…
Lưu Đại Vệ mếu máo nhìn bệ hạ, không hiểu mình lại chạm vào sợi dây điên nào của ngài. Vương Đại càng thấy khó hiểu, Lưu công công là tâm phúc của hoàng thượng, tại sao lại nói chuyện này với mình?
- Vương ái khanh hành sự chu đáo tỉ mỉ, lại rất quan tâm chuyện đời tư của trẫm, khanh làm chức Thừa tướng thật uổng phí tài năng. Thôi trẫm ân chuẩn cho khanh thay thế Lưu tổng quản… chuyện này cũng đơn giản, cắt tiểu đệ đệ đi là làm Vương công công được rồi!
Có ai đó nhịn không nổi phì cười ra tiếng. Vương Đại mắt mày xanh lét
- Bệ…. bệ hạ…. thần biết sai rồi!
Hòa Nghi Cảnh cũng không nhìn hắn
- Thế tối qua khanh ở chỗ phu nhân hay Tam di nương, hay Ngũ di nương, Lục di nương? Hay là… các nàng đều ở chỗ Vương ái khanh?
Vương Đại sao có thể trả lời? Hắn nào phải đối thủ của hoàng thượng, cúi đầu nhận tội mới là thượng sách. Buổi chầu hôm ấy có một màn khai trương quá ư kích thích, nhiều ngày sau vẫn có người đem ra làm trò cười sau lưng Thừa tướng đại nhân. Còn Hòa Nghi Cảnh sau khi hạ triều vẫn đi về thư phòng. Chẳng ai nhận ra hôm nay hoàng thượng không nhắm mắt nghe trình tấu thì đều nhìn thẳng ra cửa điện.
Lưu Đại Vệ toát mồ hôi dẫn bệ hạ về Thái Kiến cung. Sáng nay Tú cơ nương nương ngơ ngác thông báo hoàng thượng rời đi lúc khuya, nàng cũng không biết nguyên nhân. Lưu Đại Vệ chạy về Thái Kiến thì thấy người ngồi im lặng trong phòng. Bệ hạ nói một câu khiến lão Lưu suýt khóc thét:
- Lưu Đại Vệ, trẫm không nhìn thấy ngươi!
Bệ hạ không nhìn thấy Lưu công công, không nhìn thấy cung nữ, thái giám, không thấy cả triều thần và con chó Thạch Đầu mà Thái hậu nuôi. Tóm lại ai còn sống bệ hạ đều không thấy! Mắt ngài chỉ thấy đồ vật, phòng ốc, cây cối và… linh hồn mà thôi!
Lão Lưu nhớ rõ hôm nay không phải mồng một tháng Tư mà… Kiểu “mù” này là mù có chọn lọc, không biết ngự y có trị được không? Hòa Nghi Cảnh an ổn ngồi ở thư phòng, hắn liếc nhìn Cao Lãnh từ tối qua đã bám sát không rời, rồi lại đảo mắt nhìn căn phòng trống không, gọi Lưu công công
- Người còn ở đó chứ?
- Dạ… chỗ này, chỗ này!
Hòa Nghi Cảnh nhìn về nơi có âm thanh, không tài nào thấy cái đầu béo của lão Lưu.
- Tạm thời không để chuyện này truyền ra ngoài, thái y cũng không gọi. Chỗ Tú cơ… đừng nói gì với nàng!
- …Vâng…
- Trẫm muốn ở một mình, ngươi ra ngoài đi!
Cánh cửa thư phòng tự động mở ra, tự động khép vào, Hòa Nghi Cảnh thấy thật bất lực. Giờ thì hay rồi, hắn sống sờ sờ mà mắt không nhìn thấy thế giới thuộc về mình, ngược lại càng nhìn rõ cõi âm. Hòa Nghi Cảnh kéo ngăn tủ gỗ, lấy ra một cây quạt giấy đã nhiều năm không dùng. Hình vẽ kì lạ trên quạt vẫn mới nguyên, thỉnh thoảng còn dịch chuyển. Hắn cất quạt vào ống tay áo, đưa mắt nhìn màn mưa mịt mù… Sáng nay ngồi giữa một đại điện không bóng người, cảm giác cô đơn làm sao, tựa như thế giới này chỉ có mỗi mình. Hoàng cung sau một đêm đã không còn ai, Hòa Nghi Cảnh bị bỏ rơi ở một thế giới khác…
- Bệ hạ… giờ phải làm sao?
Cao Lãnh không im lặng nổi, số lời hắn nói trong hôm nay đã gấp chục lần mấy năm qua.
- Tạm thời ta nghĩ không thông… mọi chuyện bắt đầu từ tối qua… chỉ thấy hơi xốn mắt và đau đầu một chút, không ngờ lại thành thế này…
Hòa Nghi Cảnh xoa xoa hai mắt, thở dài
- Xưa nay đôi mắt này đã mang tới lắm điều phiền phức nhưng nó chưa từng đùa bỡn trẫm như lần này!
Cao Lãnh mặt cứng đờ, nói ra lo âu của mình
- Nếu không may bị thích khách tấn công, phải làm thế nào…?
Mười hai năm tại vị, Hòa Nghi Cảnh tổng cộng bị ám sát tám lần, nhờ có ngự lâm quân và công phu bản thân mà chưa lần nào bị thương nghiêm trọng. Qủa thật nghề làm vua cũng nguy hiểm y như nghề đánh ghen, khó mà nói được khi nào thì bị người ta tạt nước sôi vào mặt.
- Haizzz… trước mắt cứ ở trong Thái Kiến cung đi, không ra ngoài nữa. Ngươi gọi những người khác đi dò la xung quanh xem có gì đáng ngờ không. Biết đâu vì trẫm hạ chỉ cấm đạo sĩ mà có người thù oán, bỏ bùa gì rồi không chừng…
Ba ngày sau đó, mắt Hòa Nghi Cảnh vẫn không trở lại bình thường còn Hoàng quý phi thì đã thông qua quan hệ đi vào được đại lao. Nàng ở không lâu, lúc trở ra vẻ mặt rất bình thường nhưng không giấu nổi kinh hoàng trong mắt.
“Thật ra… Qúy cơ kia là một con chuột bạch thành tinh, đạo hạnh không cao. Hoàng thượng biết việc này, còn che chở nàng ta. Ta vì hạ độc Tú cơ mà bị bắt giam!”
Lý Hàm Mi không tài nào tin nổi. Bệ hạ điên rồi sao? Ngài có thể chứa chấp yêu quái, còn đem lòng yêu ả yêu nữ đó! Không, không đúng! Nhất định là Tú cơ giở yêu thuật mê hoặc bệ hạ, làm ngài hồ đồ không phân biệt được thị phi. Thảo nào bệ hạ si mê nàng ta, thảo nào bệ hạ quên mất mình. Nếu Tú cơ không dùng tà đạo thì hoàng thượng đời nào để mắt tới ả, mình mới là tâm sủng của ngài!!!
Hoàng quý phi cắn khăn, tức giận chạy tới Tâm Sương cung, nàng muốn lột da chuột của Tú cơ ra. Súc sinh mà dám tác quai tác quái ở hoàng cung này!