Tâm Tự

Chương 9:




Thẩm Thanh ngồi bó gối trên giường, đầu nghiêng qua nghiêng lại nhìn Đồ Tử bận rộn. Quần áo của Nhan Nghiêm được gấp gọn gàng, đặt trong rương gỗ. Bộ tách trà hắn thường dùng cũng đóng vào hộp. Thêm mấy cuốn sách và bút lông. Chiếc áo choàng da hổ bị lôi ra khỏi tủ, xếp sẵn trên bàn. Áo này nghe nói là hoàng thượng ban thưởng cho Thái tử, Thái tử lại tặng Nhan Nghiêm. Kì trân dị bảo trong cung xưa nay chẳng hiếm lạ nhưng bất cứ ai trông thấy tấm áo này cũng phải xuýt xoa một hơi. Người có hiểu biết sẽ nói được tên gọi của nó: Áng Nguyệt.
Ở Hậu Yến không có giống hổ trắng, chỉ có cánh rừng Đại Ngàn thuộc Mạc Sở mới xuất hiện loài này. Bạch hổ được xưng tụng là vua trong các chúa tể sơn lâm, bản tính cuồng bạo, trí tuệ thông minh, không phải tay thợ săn nào cũng đối phó được. Để làm ra Áng Nguyệt, ít nhất con vật này cũng vạm vỡ đến mấy trăm cân. Lớp lông hoàn mỹ không lẫn chút tạp màu, những vằn đen sắc nét, hung như mực. Nhất định tổ tông nhà nó là giống thuần chủng, chưa từng giao phối với loài hổ khác. Thủ pháp gia công trên chiếc áo cũng rất đáng chú ý. Chỉ có con tằm ăn lá dâu mọc ở độ cao hai nghìn thước mới nhả ra thứ tơ bền chắc nhất. Tơ se thành chỉ, được các nhà giả kim tráng lên lớp bạc mỏng đặc biệt, khiến sợi chỉ dù mảnh cũng có thể treo được hai quả tạ. Cuối cùng họ dùng phương pháp bí truyền của tộc người Dị Hủ phương Bắc, đó là may ẩn đường chỉ, ngoài ánh trăng thì không có cách nào khiến bạc phát sáng, cái tên Áng Nguyệt cũng từ đó mà ra.
Vì sao Áng Nguyệt nằm trong tay Nhan gia, cái này phải kể tới hoàng đế Nhan Dực đời thứ ba. Tương truyền ông đã đem đại công chúa gả đi Mạc Sở, sính lễ chỉ đòi một chiếc áo. Bởi vậy Hậu Yến mới lưu truyền bài thơ:
“Sướng làm công chúa đương triều
Cái giá chẳng đáng bao nhiêu
Em trai bán chị hai đồng thiếu
Nữ nhân như áo chứ chẳng nhiều!”
Có lẽ đây là vụ hòa thân ô nhục nhất lịch sử Hậu Yến. Vị công chúa kia chẳng biết đã đắc tội gì với vua mà bị đối đãi như vậy, không chỉ gả cho Mạc đế già xấu mà còn ở thân phận tiểu thiếp thấp kém.
Nhiều thế hệ nối tiếp, cuối cùng Áng Nguyệt vô tình rơi vào tay Nhan Nghiêm. Bản thân hắn cảm thấy áo da hổ hay da chó đều như nhau cả, mặc vào vẫn làm người là tốt rồi! Cái áo có lai lịch oanh oanh liệt liệt nhưng chịu ấm ức vùi trong tủ rất nhiều năm. May là Đồ Tử không có tí kiến thức thuận tay lôi nó ra, chuyến này để điện hạ đem theo tránh gió!
Thẩm Thanh vẫn ôm chân nhìn nhìn. Nàng phát hiện đồ vật tư trang của Nhan Nghiêm bị dọn đi hết, không nén được tò mò hỏi Đồ Tử:
- Chúng ta sắp chuyển nhà à?
- Không, sáng mai điện hạ phải đi Tri Châu cùng Thái tử, nô tài chuẩn bị hành lý cho ngài!
Thẩm Thanh nghiêng đầu suy nghĩ. Nàng nhảy xuống giường, tìm được một cái túi vải, bỏ Đậu Đậu vào trong, đeo túi lên vai.
Hành lý = Đậu Đậu
Thanh nhi + Đậu Đậu = Thanh nhi + Hành lý = sẵn sàng lên đường!
- Ơ… tôn tức đại nhân, ngài làm gì vậy?
- Ta chuẩn bị xong rồi, xuất phát thôi!
Nhan Nghiêm bước vào phòng, vừa khéo nghe được đoạn đối thoại này. Hắn tóm được cô nhóc ở ngay cửa, ôm nàng trở về giường.
- Thanh nhi muốn đi đâu?
- Muội đi với Tiểu Nghiêm, muội đã chuẩn bị xong cả rồi!
Nàng cứ như sợ người khác tranh công, mở cái túi đựng Đậu Đậu cho hắn xem. Nhan Nghiêm nén cười hỏi:
- Chỉ có ngần này thôi? Những thứ quan trọng khác đâu?
Thẩm Thanh cắn căn môi, đáng thương bảo:
- Tiểu Nghiêm to quá, muội không nhét vào túi được!
Đáy lòng ai đó mềm nhũn như băng tan nhưng hắn vẫn cố trêu nàng:
- Thì ra địa vị của ta chỉ bằng với Đậu Đậu!
Thẩm Thanh vô cùng khó xử, giống như giữa nghĩa và tình không biết chọn bên nào. Nhan Nghiêm dịu dàng ôm lấy nàng, kéo bàn tay bé nhỏ lên hôn
- Lần này ta không đem muội đi được, đường vừa xa vừa hiểm trở, sẽ làm khổ muội. Thanh nhi ngoan, ở nhà chờ ta trở về được không?
- Không được!
Nàng chẳng cần nghĩ đã đáp ngay. Nhan Nghiêm vẫn kiên trì giải thích
- Ở nhà rất vui, Đồ Tử sẽ làm bánh nếp cho nàng, còn có Đậu Đậu chơi với nàng. Đi theo ta sẽ phải ngủ ngoài đường, ăn lương khô, đến quần áo cũng không sạch sẽ, còn ngồi trong xe ngựa xóc nẩy cả ngày. Muội cũng muốn đi sao?
- Muốn!
Thẩm Thanh bàng hoàng ôm tay áo hắn, giương đôi mắt ươn ướt lên nhìn, thật là chịu không nổi! Nhan Nghiêm biết từ nhỏ hai người ít khi xa nhau, cùng lắm là một hai ngày, lần này đến Tri Châu, một hai tháng phỏng chừng không về kịp. Nhưng hắn không có cách nào đem theo cô nhóc, nàng còn quá nhỏ, họ lại không đi du sơn ngoạn thủy mà là đi xử lý công việc, ai biết được có nguy hiểm gì không. Nhan Nghiêm khuyên đến gãy lưỡi, hết dụ dỗ tới đe dọa mà Thẩm Thanh vẫn bám hắn như sam, buổi tối lên giường vẫn giữ nguyên tư thế gấu ôm cây trúc. Nhan Nghiêm phải dỗ thật lâu nàng mới mệt mỏi ngủ quên đi. Hắn rất không đành lòng điểm vài huyệt vi trên người nàng, đảm bảo Thẩm Thanh sẽ ngủ say tới trưa mai.
Nhan Nghiêm có cảm giác như người sắp ra chiến trận, kiều thê lưu luyến không nỡ xa. Hắn gọi Nhan Loan ra căn dặn đủ việc, dẫu biết khả năng của Nhan Loan không có bao nhiêu nhưng có còn hơn không. Về phần Thái tử phi, Nhan Nghiêm đã có tính toán riêng. Hắn giở chút chiêu trò trên người nàng, đảm bảo trước khi hắn quay về Du Thiến Thiến sẽ không có sức lực gây khó dễ cho Tĩnh viện.
Đêm ấy thật khó ngủ, Nhan Nghiêm nhìn Thẩm Thanh rất lâu, thì thầm xin lỗi không biết bao nhiêu lần. Hắn hôn một lượt khắp người nàng, chỉ sợ thời gian dài sắp tới sẽ không được ngửi hương thơm này nữa.
Giờ Sửu phải xuất hành, mặt trời chưa lên Nhan Nghiêm đã rời giường. Hắn mặc quần áo chỉnh tề, khoác Áng Nguyệt trên vai, lưu luyến ôm nàng một lúc, mãi tới khi Đồ Tử gõ cửa giục mới đặt nụ hôn lên làn môi đỏ mộng, bất lực thì thầm:
- Mới thế này mà đã không xa được rồi, sau này nàng trưởng thành, thử hỏi bổn điện hạ làm sao ra ngoài nửa bước đây, hửm?
Đồ Tử ra tận cửa cung đưa tiễn. Hành lý của Nhan Nghiêm chỉ có bốn cái rương không to, cùng với núi tư trang Thái tử phi chuẩn bị vừa đủ một xe ngựa. Thái tử và hoàng tôn ngồi một xe khác, Trương Chinh và ba thân vệ cưỡi ngựa đi theo. Đoàn người nhìn qua rất bình thường, giống một nhà giàu đi chu du sơn thủy. Xe từ từ lăn bánh, cửa thành khép lại phía sau. Nhan Nghiêm nâng rèm lên nhìn, thấy ngọn cờ rồng bay phấp phới trên đỉnh tháp tường thành.
Tạm biệt Thanh nhi, nàng đợi ta trở về!
Mặt trời lên tới đỉnh sào, Đồ Tử áy náy gọi cung nữ giúp tôn tức rữa mặt và thay y phục. Cung nữ bước vào tẩm phòng, sau đó có tiếng thét vọng ra từ Tĩnh viện.
- Công công đại nhân! Ngũ tôn tức không thấy đâu!
Đồ Tử tái mặt chạy vào xem, tấm chăn trùm lên gối ngụy trang, nhìn như có người đang nằm. Dưới gầm giường là một đống quần áo hắn chuẩn bị cho Nhan Nghiêm. Đồ Tử nhìn trái nhìn phải, cuối cùng chỉ đành nhìn trời:
- Không xong rồi! Chuyện lớn rồi!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.