Tấm Vé Báo Thù

Chương 3:




12.
"Thật đáng tiếc Tiểu Lê à, tất cả những nội dung mà cô gửi trên điện thoại, tôi đều xem được, cũng sớm đã chặn rồi."
Chồng tôi từng nói, di động của tôi cũng bị theo dõi.
Cho nên, tôi gửi đi bao tín hiệu cầu cứu, bố chồng đều nhận được.
Như vậy có nghĩa, từ lúc ở trên xe đã bị bại lộ rồi!
Thậm chí, ông ta còn chậm rãi đọc từng nội dung!
"Tôi là Tiêu Lê, chồng tôi muốn gi.ết tôi, mau cứu với!"
Tiếng cười the thé, chế nhạo sự ngây thơ của tôi.
"Hahaha, cô biết vì sao Trạch Ngôn lại muốn cưới cô không? Bởi vì cô là một người mù, sẽ không nhìn thấy mặt tôi, đi đâu tìm được một đứa con dâu vừa ngu xuẩn lại dễ lừa thế chứ?"
"Tôi đã không ra tay suốt 20 năm rồi, thời tiết hôm nay rất thích hợp để gi.ết người."
Đầu óc tôi trống rỗng, chỉ nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.
Tiếng cười vang vọng trong nhà máy bỏ hoang trống trải.
Tôi không dám nhúc nhích, áp sát lỗ tai vào cánh tủ, trong khoảnh khắc tôi cho rằng tiếng bước chân đã biến mất.
Ngay giây tiếp theo--
Một cánh tay mạnh mẽ đột nhiên xuất hiện túm chặt tóc tôi, kéo ra ngoài.
Ông ta dùng lực rất lớn.
"Haha, con dâu ngoan ở đây à."
13.
"Nếu đã mù thì mù cho đến cuối đi."
Tôi càng giãy giụa, đổi lại là những trận đòn càng nặng.
Bố chồng siết chặt cổ tôi, đây là thói quen của của gã đồ tể kia, hắn thích ra tay từ cổ của người phụ nữ.
Bởi vì đây là biện pháp nhanh nhất, cũng rõ ràng nhất để thưởng thức dáng vẻ giãy giụa và khuôn mặt đau khổ của người bị hại.
Trong các vụ án của "đồ tể trong đêm mưa", có ba vụ, nạn nhân đều bị chặt đầu!
Cổ họng bị bóp chặt gần như muốn nổ tung, cơn đau lan khắp cơ thể, tôi thoi thóp cuộn tròn trên mặt đất, không thể cử động.
Bố chồng bật cười, giật tóc tôi lên.
"Nói, vé số để ở đâu?"
14.
"Vé số, vé số vốn dĩ để trong túi xách."
Tôi đau đến run rẩy, nước mắt giàn giụa, nức nở xin tha.
Có tiếng lục lọi xung quanh, tôi nghe thấy cả câu mắng chửi th ô tục.
Hóa ra tờ vé số đã bị nước mưa làm ướt, chữ trên đó cũng nhòe.
"Chắc vẫn đổi thưởng được chứ."
Bố chồng lôi di động ra, bật đèn flash tìm ít khăn giấy để thấm khô tấm vé.
Ông ta chẳng thèm quan tâm đ ến người sống dở ch.ết dở là tôi đang nằm kia.
Trong mắt bọn họ, tôi chỉ là phế vật, không hơn không kém.
Giờ phút này, tôi căng thẳng đến mức cổ họng khô khốc.
Bởi vì tờ vé số trên tay bố chồng.
Là giả.
Tuy rằng bị mù nhưng tôi vẫn cảm nhận được một chút ánh sáng, đặc biệt trong hoàn cảnh tối tăm của nhà máy, ánh đèn từ di động càng rõ ràng.
Chính là lúc này!
Ánh sáng mờ ảo xác định vị trí cho tôi.
Cũng thôi thúc dũng khí trước nay chưa từng có.
Tôi rút con d.ao gấp ra khỏi thân gậy dẫn đường, dốc hết sức lực lao tới, được ăn cả ngã về không.
Con d.ao đâ.m mạnh vào lưng ông ta.
Người đàn ông đau đớn quay lại, lập tức nắm lấy cổ tay tôi, bẻ d.ao xuống đất.
Tuy rằng không nhìn thấy nhưng giờ phút này, tôi dường như có thể cảm nhận rõ từng động tác.
Bóng tối trở thành bạn.
Tôi đá mạnh vào giữa đũng qu@n ông ta, cúi xuống nhặt d.ao lên.
Lần này, đ.âm trúng ngực.
Không nghiêng không lệch, chính giữa trái tim.
15.
Một nhát, một nhát lại một nhát!
Khi rút d.ao, m.áu bắn lên cả mặt, nhưng tôi không có cảm xúc gì, trong lòng là sảng khoái.
Gi.ết người, hóa ra cũng không khó như tưởng tượng.
Tôi không chắc ông ta đã ch.ết chưa, có lẽ là chưa nhưng tôi không quan tâm.
Sờ s0ạng trên đất tìm cây gậy dẫn đường, tôi ôm chặt nó trong ngực.
Đây là món quà sinh nhật Kiều Kiều tặng cho tôi.
Khúc giữa có một phần rỗng, dùng thể giấu d.ao.
Cô ấy thích xem mấy thể loại phim kinh dị, cho nên đã đặt làm một món quà như vậy, lúc ấy tôi còn cười nhạo, nghĩ cô ấy lo xa:
"Cái này không qua được cửa kiểm tra an ninh đâu, dùng để trang trí thôi."
Kiều Kiều vẫn cố chấp: "Cứ mang theo đi, đề phòng biết đâu cần dùng đến."
Hôm nay trước khi ra cửa, ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại đổi sang cây gậy này.
Tôi tặng Kiều Kiều dây chuyền cỏ bốn lá, có thể không mang được may mắn đến.
Nhưng đồ Kiều Kiều đưa, lại cứu tôi một mạng.
Mưa vẫn chưa tạnh, tiếng sấm không ngớt bên tai.
Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng gọi thảm thiết của chồng mình bên ngoài nhà máy.
"Tiểu Lê, em ở đâu?"
"An toàn rồi, em có thể ra đây."
"Chúng ta mau đi đổi vé số thôi!"
16.
Anh ta bị thương, giọng nói yếu ớt truyền đến trong màn mưa.
Tôi muốn đáp lại.
Nhưng bị tuột đường huyết, bản thân vừa mới trải qua trận vật lộn sinh t.ử, mồ hôi ướt như tắm, hai chân đã mềm nhũn.
Xung quanh vang lên tiếng loạt xoạt tìm kiếm.
Sau khi gọi mấy câu không thấy ai trả lời, Trang Trạch Ngôn đổi giọng:
"Ở đây không có, đến chỗ khác tìm xem. Cô ấy không chạy xa được."
Toàn thân tôi lạnh lẽo phát run, niềm vui sướng sống sót sau tai nạn lập tức bị đóng băng.
Chồng tôi...đang nói chuyện với ai?
Giây sau, một người phụ nữ lên tiếng:
"Đừng nói là bị bố anh gi.ết rồi đấy nhé, còn phải lừa người đi lĩnh thưởng, nếu không sẽ bị nghi ngờ."
Trang Trạch Ngôn tiếp lời:
"Ai biết được, đã nhiều năm chưa chơi đùa rồi, anh sợ ông ấy không nhịn được, lỡ tay gi.ết ch.ết người."
Cô gái có chút bực bội:
"3000 vạn, nếu thiếu một người, chúng ta có thể nhận thêm một phần. Bố anh đúng là kẻ hay gây chuyện, giữ lại làm gì, để ông ta với Tiêu Lê cùng ch.ết càng tốt."
Lời nói nghe thật nhẹ nhàng, nhưng khiến thế giới của tôi như sụp đổ.
Tôi bịt chặt miệng, cố gắng kìm nén hơi thở hỗn loạn của mình trong khoang mũi.
Mưa lạnh buốt giá nhưng nước mắt trên mi lại nóng hổi.
Cô gái đang đi cùng Trạch Ngôn.
Tôi biết rõ.
Là người bạn tốt của tôi, Đặng Kiều Kiều.
17.
Tại sao? Kiều Kiều không phải đã bị gi.ết rồi ư?
Nếu cô ấy còn sống, vậy th.i th.ể trong phòng lúc đó là ai?
Mà chiếc vòng cổ cỏ bốn lá tôi tặng, vì sao lại ở trên người khác?
Bọn họ thông đồng lừa gạt tôi từ bao giờ? Nghe giọng điệu thân mật như vậy, tuyệt đối không thể mới phát sinh trong thời gian ngắn.
Tôi siết chặt nắm đấm, móng tay đ.âm cả vào da thịt, ẩn núp không biết bao lâu, cuối cùng tiếng bước chân của hai người họ cũng xa dần.
Bên ngoài chỉ còn mưa rơi lộp bộp, không còn động tĩnh nào nữa.
Tôi lau mặt, rón rén bước tới, nhưng lại vấp phải thứ gì nhô ra, cả người ngã quỵ.
Cây gậy dẫn đường cũng văng xa mấy mét.
"Thấy chưa, đã nói mà, cô ấy nhất định đang trốn bên trong."
Trái tim như muốn vỡ tan, bọn họ vốn không hề rời đi!
Đặng Kiều Kiều cười đến chói tai, Trang Trạch Ngôn ngồi xuống vuốt v e vết thương trên mặt tôi, ra vẻ đau lòng:
"Sao em bất cẩn thế, Tiểu Lê?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.