Sáng hôm sau, Mặc Tề Dịch tỉnh dậy đã lập tức qua phòng tìm cô. Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra...thứ đập vào mắt chàng là căn phòng vắng lặng không một bóng người, nhìn quanh một lượt không thấy bóng dáng cô đâu. Tâm trí lúc này đã bấn loạn. Mặc Tề Dịch vội vàng đi hết khắp nơi trong phủ nhưng bóng dáng cô thì chẳng thấy đâu. Lúc này, trong lòng chàng càng thêm lo sợ hơn nữa. Lập tức quay chân lao ra khỏi cửa nhưng lại bị hạ nhân ngăn lại. Chân chàng cần được nghỉ ngơi, nó đã ròng rã suốt cả tháng không được chữa trị rồi. Nếu bây giờ không nghỉ ngơi thì chắc chắn sẽ lại đau lại như trước. Nhưng lúc này trong đầu Mặc Tề Dịch nào để ý những lời người khác nói đâu, bây giờ trong lòng chàng chỉ tồn tại duy nhất một suy nghĩ là phải tìm bằng được cô. Chàng lao ra đến cửa thì chân kiệt sức mà ngã khụy xuống. Đám hạ nhân vội vàng chạy đến đỡ nhưng bị chàng hất ra tất.
Cùng lúc đó, Vô Ưu từ bên ngoài trở về thấy Mặc Tề Dịch ngồi dưới đất thì vội vàng chạy lại đỡ chàng nhưng cũng bị hất ra.
- Tề Dịch!
- Cút ra!
- Á!
Cái hất mạnh làm Vô Ưu không tự chủ được mà suýt ngã.
- Tiểu thư! Cẩn thận!
Mặc Tề Dịch bấy giờ mới nghe rõ tiếng cô. Quay lại nhìn thấy cô đứng trước mặt, ánh mắt từ u ám bỗng trở nên lấp lánh. Như một đứa trẻ vừa tìm được người thân sau khi đã quá thất vọng vậy. Vội vàng đứng dậy mà ôm chặt lấy cô, cái ôm chặt đến nghẹt thở. Vô Ưu nhẹ nhàng vỗ về chàng.
- Tề Dịch, chàng sao vậy?
- Vô Ưu, nàng đã đi đâu vậy?
- Ta ra ngoài mua ít đồ, sao vậy?
- Sao nàng không đợi ta đi cùng?
- Chàng đã rất mệt mỏi rồi, cần phải nghỉ ngơi.
- Ta...
- Sao chàng lại ra đây? Còn ngã ở thềm nữa?
- Ta đã đi tìm nàng khắp nơi nhưng không tìm được. Ta cứ tưởng...
- Ngốc ạ, ta đã về đây với chàng rồi thì còn có thể đi đâu đây?
- Ta sợ lại mất đi nàng thêm lần nữa...
- Được rồi được rồi, đi vào thôi, ta nấu bữa sáng cho chàng nhé!
- Được.
Cô dìu Mặc Tề Dịch vào trong. Nấu một bát canh ấm cho Mặc Tề Dịch bồi bổ lại sức. Cô nhớ lại cảnh lúc sáng nay, thấy Mặc Tề Dịch vì mình mà trở nên như vậy, trong lòng có chút tội lỗi. Thấy cô nhìn mình không chớp mắt, Mặc Tề Dịch nghi hoặc hỏi cô.
- Mặt ta có gì sao?
- Hả?
- Sao lại nhìn ta chằm chằm?
- Mặc Tề Dịch!
- Hử?
- Ta hứa với chàng, ta sẽ không rời đi mà không nói lời nào nữa.
- ...
- Tin ta, được không?
- Ngốc, ta lúc nào cũng tin nàng.
- Được.
Sau đó, Mặc Tề Dịch đưa cô trở về phủ tướng quân. Bước vào căn nhà rời đi đã lâu, cô ngắm nhìn một lượt cảnh vật xung quanh. Mới mấy tháng mà cảnh vật thay đổi nhiều quá. Khu vườn vốn rất nhộn nhịp hôm nay cũng vắng lặng. Cô cùng Mặc Tề Dịch đi vào trong. Y Nhi cùng A Vệ đi theo phía sau.
- Mọi người ơi, tiểu thư về rồi nè!
Y Nhi lớn tiếng thông báo cho mọi người.
Nghe tin cô về, mọi người ùa ra vui mừng. Các tỳ nữ nhìn thấy cô thì chạy lại ôm cô mà nức nở. Lúc trước cô luôn luôn giúp đỡ họ nên ai cũng rất quý mến cô. Mối quan hệ giữa cô và tỳ nữ không chỉ là chủ tử mà là gia đình, người thân. Cha mẹ cô cũng ôm lấy cô vào lòng. Miệng thì trách mắng nhưng nước mắt đã ngưng đọng nơi mí mắt.
Sau khi ở cùng cha mẹ một lúc thì cô trở về phòng của mình. Nơi đây vẫn vậy, vẫn chỉ có mình cô và Y Nhi. Vắng lặng nhưng không cô đơn. Hoa trong vườn đều đã nở, nhìn qua cũng biết nó được chăm sóc rất kĩ lưỡng. Có lẽ là nhờ các nô tỳ trong phủ thường đến đây lặt lá tỉa cành cho vườn nên dù không có cô thì vườn hoa vẫn đầy sức sống. Cô mỉm cười nhẹ trên khóe môi, bước từng bước chậm rãi nhìn ngắm khắp nơi. Một tháng mà dường như nghìn năm, cô rất nhớ nơi này, nơi chứa đầy kỉ niệm từ khi cô xuyên không đến đây. Cũng là nơi cô đã dứt nước mắt để viết hai bức thư từ biệt.
...
Sáng hôm sau, tỉnh dậy, mặt trời đã lên từ lâu. Sau khi chỉnh trang cô đến thỉnh an cha mẹ như lẽ thường. Vừa bước vào, đã thấy hoàng thượng và Mặc Tề Dịch ở đấy cùng cha uống trà.
- Vô Ưu!
Cô vì ngạc nhiên mà ngơ ngác một lúc, sau tiếng gọi của cha, cô định thần lại rồi kính cẩn hành lễ.
- Tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Tam vương gia, thỉnh an phụ thân.
- Miễn lễ.
- Vâng.
Hoàng thượng nhìn chằm chằm cô rất lâu. Bị nhìn như thế khiến cô có chút căng thẳng, cảm giác cứ như sắp phải hứng chịu một trận cuồng phong vậy, thêm cả gương mặt nghiêm nghị kia, càng làm cô lúng túng. Cô cúi đầu không dám nhìn trực tiếp vào người trước mặt. Lại liếc sang Mặc Tề Dịch cầu cứu thì thấy chàng đang nhìn mình phì cười. Cô tức giận phồng cặp má lên mà quay đi không thèm nhìn nữa. Nhìn thấy "nóc nhà" của mình giận dỗi thật đáng yêu, nhưng mà cũng không thể để nàng trong tình trạng này mà không làm gì. Mặc Tề Dịch quay sang hoàng thượng, cố nén cười mà nói.
- Phụ hoàng, người xem có mất miếng thịt nào hay không?
- Hả?
Nghe câu hỏi của Mặc Tề Dịch, Vô Ưu khó kiểu "hả" một tiếng. Hóa ra hôm nay hoàng thượng đến đây là vì sợ cô đi bên ngoài có chuyện gì xảy ra, mời cả ngự y hoàng cung kiểm tra sức khỏe cho cô. Sau khi xác nhận cô không vấn đề gì mới dẹp bỏ cái gương mặt nghiêm nghị kia.
Thật sự...chỉ là như vậy?