Ba ngày hồi dâu này cô như một công chúa vừa đi xa về vậy. Mọi người trong nhà từ cha mẹ, phu quân, rồi đến các tì nữ trong nhà, mọi người thay nhau chăm sóc cô từng li từng tí. Cô có cảm giác mình đã mủm mỉm lên rất nhiều. Quyết tâm dậy sớm đi dạo cho khỏe khoắn cả người.
Bước trong khuôn viên hoa sen mà lúc trước cha xây cho cô. Cảm giác thanh tịnh, thư giãn, mùi sen nở thơm thoáng hòa trong bầu không khí buổi sớm. Cô hít một hơi thật sâu, cảm nhận từng li từng tí hương thơm của hạnh phúc. Bỗng từ phía sau, một bàn tay to lớn ôm cô vào lòng, bàn tay ấy có thể ôm trọn cả bụng cô. Cô mỉm cười nhẹ, dựa vào người phía sau.
- Không quay lại xem ta là ai sao?
- Không cần
- Tại sao? Chẳng lẽ ai cũng được?
Người kia khẽ nhíu mày, cô mỉm cười với sự ngốc nghếch ấy.
- Nàng cười cái gì? Còn chưa trả lời ta!
- Mặc Tề Dịch, ngoài chàng ra còn ai dám ôm ta như thế này?
- ... Không ai.
- Ừm hứm, thế thì ta cần gì phải xem là ai.
- Tiểu yêu tinh, nàng thật đáng yêu.
- Nếu ta thật sự đáng yêu thì chàng hãy yêu ta thật nhiều đi.
- Ta yêu nàng, hơn cả mạng sống của mình.
Những lời thủ thỉ thành thật của Mặc Tề Dịch khiến cô có chút ấm áp và ngại ngùng.
- Chàng học mấy lời này từ đâu vậy?
- Học? Nàng thấy ta cần phải học sao?
- Ừm...
- Hửm?
- Chắc là vậy!
Mặc Tề Dịch khẽ nhíu mày suy nghĩ gì đó rồi lại khuếch mép một cách nham hiểm.
- Được, cứ cho là ta học hỏi đi. Vậy để ta cho nàng xem ta đã học được những gì nhé!
- ???
Mặc Tề Dịch bế cô lên rồi đi về hướng phòng ngủ. Như nhận ra điều chẳng lành, cô giãy giụa chống đối.
- Mặc Tề Dịch, chàng làm gì vậy? Bỏ ta xuống!
- Ta định làm gì? Không phải nàng đã hiểu rõ rồi sao?
Đặt cô lên giường một cách dịu dàng, nâng niu. Ánh mắt đầy ma mị của Mặc Tề Dịch lướt nhìn cô một cách tổng quát từ trên xuống dưới. Môi chàng khẽ cười nhẹ rồi đặt lên môi cô. Cả hai người bắt đầu trao cho nhau những mật ngọt. Mặc Tề Dịch tham lam ép sát vào môi cô chiếm trọn tất cả vị ngọt từ môi cô. Vô Ưu cảm nhận được một làm hơi lạnh bên dưới, cô nhanh nhẹn bắt lấy bàn tay hư hỏng kia. Cau mày tức giận.
- Mặc Tề Dịch! Chàng không được!
- Hửm? Sao nàng biết ta không được?
- Ý ta là...
- Là?
- Bây giờ là ban ngày mà....hơn nữa còn đang ở trong phủ nhà ta nữa.
- Có sao? Nàng đã gả cho ta rồi, hai ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có gì phải sợ?
- Nhưng....
- Hửm? Nàng đang ngại sao?
- Ta...ta ta...ta mới không có, hứ!
- Vậy ta tiếp tục nào.
- Mặc Tề Dịch!
- Ta đây, Vương phi yêu dấu cần gì ở ta?
- Chàng...
- Ta làm sao?
- Vô sỉ!
- Hừm, vậy để ta cho nàng biết thế nào là vô sỉ.
- !!!
Không để cô kịp phản ứng, Mặc Tề Dịch ép chặt vào môi cô, chặt đến nỗi cô không thể hít được không khí, khẽ đánh nhẹ vào người chàng. Mặc Tề Dịch từ từ thả cô ra, khẽ cười rồi hôn lên trán cô.
- Vương phi của ta thật đáng yêu!
- Chàng bắt nạt ta _ cô uất ức lưng tròng nhìn chàng.
Mặc Tề Dịch lại hôn cô một cái dỗ dành.Một nụ hôn lên trán. Một nụ hôn lên mũi. Một nụ hôn lên môi. Và rồi...cả một chiến trường diễn ra trên giường.
Đến gần trưa. Mặc Tề Dịch thức dậy, thấy cô vẫn còn ngon giấc nên thôi không đánh thức cô. Chàng ôm cô vào lòng thật nhẹ nhàng.
- Vô Ưu, nàng vất vả rồi.
Không khí như ngập tràn màu hồng. Hai người cứ thế ôm nhau, chàng dỗ nàng yên giấc ngủ, nàng thì yên tâm say giấc trong lòng chàng. Bỗng....
- Vương gia, tiểu thư, đến giờ cơm trưa rồi.
Tiếng gọi của nô gia phá tan không gian lãng mạn của hai người. Mặc Tề Dịch khẽ nhíu mày dùng tay che tai của cô lại tránh ồn ào, rồi đáp lại người kia.
- Ngươi lui xuống trước đi, ta đến ngay.
- Vâng!
Mặc Tề Dịch xuống giường, chỉnh lại y phục gọn gàng vào nếp vẫn không quên quay lại đắp chăn kĩ càng cho Vô Vô Ưu. Chàng không định đánh thức cô dậy, dù sao cô cũng đã mệt mỏi rồi. Sau khi không còn gì sai sót chàng mới rời đi đến sảnh ăn của Vô gia.
Tại sảnh ăn....
- Tham kiến bá phụ, tham kiến mẫu thân.
- Ể, Tề Dịch à.
Chàng khẽ gật đầu thay lời đáp lại.
- Nào nào, không cần đa lễ như vậy.
- Ngồi đi ngồi đi.
- Vâng.
- Vô Ưu đâu, sao chỉ có mình con vậy?
- Nàng ấy...con để nàng ấy ngủ thêm một chút rồi.
Hai vợ chồng Vô thừa tướng dường như hiểu rõ sự tình, cũng gật đầu vui thầm trong bụng.
Cứ thế, hai người cùng con rể dùng bữa cơm vui vẻ, vừa ăn vừa trò chuyện như gia đình ruột thịt. Một bữa cơm thật ấm áp.