Cô nắm lấy chân hắn ra tay bóp mạnh khiến hắn la đau đớn
- Aaaaaa!! _ cô mạnh ta hơn nữa_ " - Ngươi là đồ lừa đảo, rõ ràng châm ta không sao bây giờ lại đau như vậy, ngươi lang băm"
Cô nhuếch mép cười "hừm", nụ cười đầy ẩn ý của cô khiến hắn chợt tỉnh, hắn vừa vô thức nói ra những lời thú tội.
- Ngươi là vừa thừa nhận đang ăn vạ để vòi tiền sao? _ cô nhíu mày nhìn hắn.
- Ta...ta... Ngươi là ai?
- Ta? Ta là Vô Ưu, con gái lớn của Vô tướng quân Vô Thụy Trí, ngươi có ý kiến gì không?
- Cái gì? Hóa ra ngươi là vị tiểu thư vô dụng trong lời đồn sao?
Cô đen mặt đạp lên chân hắn ấn thật mạnh như muốn nghiền nát vậy.
- Ta có vô dụng hay không cũng chẳng liên quan đến ngươi.
Trong đám đông bắt đầu xì xào bàn tán
- Cái gì, con gái trưởng của Vô tướng quân sao? Nghe nói cô ấy xấu xí lắm mà
- Tôi cũng nghe nói vậy, nhưng bây giờ gặp hóa ra lại xinh đẹp như thế này
- Phải phải, đúng là không tin được lời đồn mà
- Thôi thôi, chẳng còn chuyện gì nữa, chúng ta về thôi
- Phải phải, về thôi
Đám đông bắt đầu đổi gió chỉ trích hắn vô lại, hắn lúc này như lặng câm không biết nói gì hơn, đành tức giận mà bỏ đi mặc kệ những lời bàn tán. Đám đông từ từ tản ra việc ai nấy làm, quầy ai nấy bán. Cùng lúc này Y Nhi cũng chứng kiến toàn bộ chạy đến bên cạnh cô
- Tiểu thư, người không sao chứ
- Ta hành y không hành thích, làm sao mà có sao được.
- Tiểu thư, người biết y thuật từ khi nào vậy? Sao muội không biết gì thế?
- Còn nhiều thứ ta biết mà muội không biết lắm.
- Là gì thế?
- Bí mật _ cô đưa tay nên môi tỏ vẻ thần bí, vừa xinh đẹp vừa tinh nghịch mà không hay biết rằng lúc này vẫn có người đang nhìn cô từ đầu đến cuối.
- Đa tạ tiểu thư đã ra tay giúp đỡ _ Mặc Tề Dịch tiến đến gần cô từ lúc nào
- Không có gì, thấy ngứa mắt nên ra tay thôi, không cần khách khí _ cô quay sang đáp lời với nụ cười nhẹ nhàng thân thiện.
- Dù sao cũng là cô nương đã giúp ta, hay là ta mời cô nương vào quán này dùng bữa coi như cảm tạ _ Tề Dịch chỉ về quán ăn gần đó cùng lời đề nghị.
- Vậy cũng được.
- Vậy đi thôi.
Bên trong quán....
- Khách quan dùng gì!
- Như thường lệ, tiểu thư có cần gì không?
- Ừm...đủ rồi, cảm ơn.
- Vâng, khách quan đợi một chút, món ăn lên ngay đây.
- Lúc nãy có chút thất lễ, mong cô nương bỏ qua cho ta _ người đi theo Tề Dịch lên tiếng.
- Không sao, ta không quan tâm
- Haha...
Cả 4 người họ đang dùng bữa thì nghe ngừng tiếng bàn tán từ những người "buôn dưa" bàn bên.
- Này các ngươi biết gì chưa?
- Gì thế?
- Sắp tới trong hoàng cung có tổ chức yến tiệc, nghe nói tam vương gia Mặc Tề Dịch cũng sẽ tham gia.
- Cái gì?
- Gia thế hắn rất cao quý nhưng nghe nói hắn là một kẻ máu lạnh, giết người không nhắm mắt, nên bây giờ vẫn chưa có mối hôm sự nào
- Phải đó, nghe nói hoàng thượng đã nhiều lần thúc giục nhưng mà vẫn vô dụng
- Haizzz, dù muốn cũng chẳng ai dám gả cho hắn đâu
- Phải đó phải đó.
Năm 20 tuổi Mặc Tề Dịch nhận lệnh đem quân dẹp giặc ngoại xâm, trên chiến trường chàng bất chấp xông pha không màn tính mạng, giết quân thù không nương tay, nhờ mưu trí là thế lực mạnh mà đoàn quân Tề Dịch lãnh đạo đã chiến thắng vẻ vang. Cùng lúc đó Nhị Thái tử lại ở lại trong cung không chịu xuất chinh với lý do bị nhiễm phong hàn nặng nhưng khi nghe đệ đệ mình chiến thắng trở về hắn lại hoan hỉ khỏe mạnh ra nghênh đón. Do trong lúc chiến đấu quyết liệt mac hai chân của Tề Dịch bị thương không thể đứng lên được, mặt chàng cũng có vết bỏng vì ngã ngựa vào đám lửa đang cháy. Hy sinh là thế, nhưng khi trở về mọi người lại đồn thổi rằng chàng là kẻ tàn bạo, giết người không chớp mắt, tay nhuốm đầy máu, luôn tránh xa và sợ hãi chàng. Nghe thấy cuộc trò chuyện của những người khách kia Y Nhi tỏ vẻ bực dọc mà nói thành lời
- Sao mấy người đó lại có thể nói như vậy chứ, tam vương gia rõ ràng là vì cứu nước mới phải mang tiếng xấu, nếu không vì thế thì sao họ có thể ngồi đây ăn thịt uống trà được.
- Để tâm làm gì những kẻ nông cạn, muội bực dọc như thế là vì thích vị vương gia đó sao?
- K..không phải, muội làm sao dám trèo cao chứ
- Vậy à? _ cô nhìn Y Nhi cười nham hiểm
- M..muội...muội thích vị cận vệ của tam vương...muội nghe nói huynh ấy cũng là một nhân tài anh dũng trên chiến trường. Muội...rất ngưỡng mộ...
- Chắc người đó cũng không có tiếng tốt nhỉ?
- V..vâng, mọi người đều nghĩ là huynh ấy rất hung tàn
- Vậy sao cô vẫn thích? _ A Vệ đứng bên cạnh nghe thấy thì dò hỏi.
- B..bởi vì ta tin huynh ấy không như lời đồn, giết người thì sao, cũng vì đất nước mà thôi, đáng ra phải được ngợi ca mới đúng.
- Vậy cô gặp hắn chưa?.
||||| Truyện đề cử: Mưa Bụi Thượng Hải |||||
- Ta là nô thì thấp hèn, làm gì có cơ hội gặp
- Không gặp mà vẫn ái mộ
- Thì có sao, giấu trong lòng có khi cũng tốt
- Không tốt _ không để Y Nhi nói hết cô đã ngắt lời
- Nếu không nói ra thì hắn sẽ kết hôn đấy, muội vẫn nên nói rõ.
- Tiểu thư không nghĩ huynh ấy xấu sao?
- Một vị là vương gia tận tình với nước, một vị là bậc trung thành với chủ, sao lại xấu?
- Cô nương nghĩ vậy? _ Tề Dịch đầy nghi vấn hỏi.
- Phải, ta thấy bình thường thôi mà.