Bạch Mạn Điệp vừa đẩy cửa phòng ra, đã thấy ai bóng
người quỷ dị đang ngồi ở trong phòng. Vừa thấy các nàng, Bạch Mạn Điệp lập tức
rùng mình. Nhớ tới thủ pháp giết người tàn nhẫn của các nàng, Bạch Mạn Điệp vô
cùng hoảng sợ.
“Đại tỷ, tiểu muội đã giúp tỷ báo thù.” Thủy Tịch Linh
lạnh lùng nói, cũng không biết là nói cho ai nghe.
Bạch Mạn Điệp uống một ngụm trà, “Đa tạ… Nhưng mà… Các
muội có phải đã quá tàn nhẫn không?” Phương thức giết người quả nhiên tàn nhẫn.
“Đáng đời.” Thủy Tịch Linh lạnh như băng phun ra hai
chữ.
“Đại tỷ, ai bảo hắn khi dễ tỷ? Đã lợi cho hắn lắm
rồi.” Diệp Lăng Tương cũng hừ lạnh, tưa hồ như các nàng bất quá chỉ bóp chết
một con kiến mà thôi. Giết nhiều người như vậy, nhìn các nàng xem, cả một hạt
bụi cũng không bị dính, Bạch Mạn Điệp thật sự bội phục. Không hổ là Thiên Diện
Tu La cùng Độc Nương Tử, đáng tiếc, Vô Ảnh La Sát này bây giờ chỉ là đồ giả.
Bạch Mạn Điệp ngây cả người, “Ách, nhưng mà… cũng
không nhất thiết làm vậy a.” Trực tiếp giết không được sao, đâu cần ra tay tàn
nhẫn như vậy.
Diệp Lăng Tương khẽ liếc mắt ra ngoài cửa sổ, “Đại tỷ
từng nói, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân mình.” Kỳ thực lời
này cũng rất có đạo lý.
Bạch Mạn Điệp bất đắc dĩ lách đầu, “Hừ, ta bây giờ mới
phát hiện người trong giang hồ dường như rất ghét chúng ta.”
Thủy Tịch Linh thản nhiên nói, “Đại tỷ, võ lâm bát đại
thế gia tróc nã ba tỷ muội chúng ta, đại tỷ lại chính là kẻ bị triều đình truy
nã.” Nàng tiện đà cười nhạt, “Bọn chúng cả đời cũng đừng mong bắt được chúng
ta.” Tróc nã các nàng lâu như vậy, cả cái bóng cũng không chạm được. Nói đến
tróc nã, Thủy đại cô nương bắt đầu nhớ tới Phương gia đáng ghét kia. Nói thế
nào cũng là thế gia danh môn vọng tộc, sao lại nhỏ mọn như vậy chứ? Nhất là cái
tên Phương Chấn Hiên kia, nhớ tới hắn liền thấy đáng ghét.
Nàng vân đạm phong khinh nói sang chính sự, “Không nói
cái này nữa, Tịch Linh, tại sao muội giải độc lại cần nghìn lượng hoàng kim
chứ?” Bạch Mạn Điệp nghĩ Thủy Tịch Linh làm như vậy hẳn là có nguyên nhân.
“Đại tỷ, muội vẫn nhớ rất rõ, năm ấy muội được sáu
tuổi, song thân vì cảm nhiễm phong hàn, bởi vì không có tiền chữa trị, muội
phải trơ mắt nhìn họ dần dần chết đi. Khi ấy, muội chạy đi đến hiệu thuốc, khóc
lóc nức nở cầu xin đại phu, hắn chỉ nói với muội một câu, “Ta không phải thánh
hiền.” Nếu lúc đó không có đại tỷ cứu muội, e rằng muội cũng đã sớm chết. Chỉ
là phong hàn cộng thêm vài đồng thuốc men nhưng đại phu đó cũng không chịu bố
thí. Muội giải được kỳ độc trong thiên hạ, yêu cầu hoàng kim nghìn lượng thì có
gì là sai.” Trong giọng nói của Thủy Tịch Linh vẫn như cũ không có chút độ ấm.
Người không phải cỏ cây, ai lại có thể vô tình? Nàng cũng không phải là kẻ trời
sinh vô tình. Bởi vì có người thấy chết không cứu, cha mẹ nàng đồng thời chết
đi, nàng hiểu được cái gì gọi là thói đời. Nàng vĩnh viễn cũng sẽ không quên,
lúc đó nàng từng bi thảm thế nào. Vậy mà những người xung quanh không ai chịu
nói giúp nàng, tựa hồ như nếu có tiền thì cứu được người đã là chuyện thiên
kinh địa nghĩa. Cái gì lương y như từ mẫu, nàng không thèm tin những thứ đó.
Chỉ có Thủy Tịch Linh tự mình hiểu rõ, nàng cũng không
phải kẻ tham tiền, chỉ là nàng hận thế gian này, muốn tìm một chút cảm giác
thoải mái. Năm đó đại phu kia đã nói cái gì, nàng vĩnh viễn nhớ rõ, “Ta cũng
không thánh hiền”, Thủy tiểu thư nàng cũng không phải thánh hiền. Kẻ khác cứu
người có thể lấy tiền công, nàng cũng có thể. Đại phu bởi vì bệnh nhân không có
tiền thì không trị, dường như là việc thiên kinh địa nghĩa, nhưng nàng không
chịu thay người khác giải độc không công lại bị xem là độc ác, trên đời này còn
thiên lý hay không?
Bạch Mạn Điệp thở dài, “Tịch Linh, Vạn Kiếm sơn trang
Phương gia muốn bắt muội.” Tự nàng nên cẩn thận kẻo bị bắt kìa.
Nghe xong lý do của Thủy Tịch Linh, Bạch Mạn Điệp bắt
đầu đồng cảm với nàng. Bạch Mạn Điệp thậm chí còn nghĩ, nếu bản thân mình cũng
trải qua chuyện giống như Thủy đại cô nương, e rằng cũng sẽ lập ra quy củ này.
Diệp Lăng Tương hừ nhẹ một tiếng, “Ai lại không muốn
bắt ba tỷ muội chúng ta, chỉ sợ là không có năng lực đó.” Cho dù có, cũng rất
khó bắt được các nàng. Ba người các nàng đều là sói đội lớp cừu, trà trộn trong
đoàn người tuyệt đối không ai có thể tìm ra. Nhất là Bạch Mạn Điệp và Diệp Lăng
Tương, nhìn qua chỉ là những con thỏ trắng nhỏ ôn hòa.
Thủy Tịch Linh hung ác nói, “Đại tỷ yên tâm, ai tự ý
xông vào Linh Các đều phải chết.” Nàng đã giết hơn n đồng chí tự tìm đường chết
rồi.
Bạch Mạn Điệp khoát khoát tay, “Ta không muốn bàn luận
vấn đề này nữa, các muội biết mấy ngày nay ta ở cùng một chỗ với ai không?”
“Phương Chấn Hiên.” Thủy Tịch Linh vẻ mặt tỏ ý khó
chịu, nàng thật đúng là khinh thường Phương Chấn Hiên. Cái tên nam nhân kia, tự
tìm chỗ chết xông vào Linh Các đúng hai lần. Nàng cũng không muốn cùng Phương
gia đối nghịch, bằng không hắn có tám cái mạng cũng không đủ chết. Thủy Tịch
Linh tuy rằng băng lãnh cuồng ngạo, nhưng cũng biết cái gì gọi là khôn khéo.
“Đúng vậy, ta đồng ý giả mạo vị hôn thê của hắn. Có lẽ
ngày mai chúng ta sẽ lên đường, các muội có tính toán gì không?” Nàng nghiêm
túc hỏi.
“Tùy đại tỷ sai khiến.” Thủy Tịch Linh lúc nào cũng
nghe lời vậy sao?
“Không có gì sai khiến hết, ta chỉ muốn biết dùng bồ
câu đưa tin thế nào, làm sao liên lạc được với các muội. Ý ta chính là chúng ta
phải tạm thời chia tay, cần gì thì tiếp tục liên hệ.” Cùng hai người này ở chung
một chỗ thực sự không an toàn lắm.
Diệp Lăng Tương cười cười, “Muội cũng nên trở về rồi,
Tiểu Sai giả dạng muội lâu như vậy, cũng làm khó Tiểu Sai quá, không biết đại
ca có tìm Tiểu Sai gây phiền phức hay không.”
“Mỗi người có một mùi vị khác nhau, bồ câu đưa thư
chúng ta nuôi có thể nghe thấy mùi vị trên người. Bất cứ con bồ câu nào ở Điệp
Trúc đều có thể tìm được chúng ta.” Thủy Tịch Linh gật đầu, nhìn thẳng vào
nàng, “Nếu đại tỷ bình an vô sự, chúng ta cũng nên đi.” Ngửi được mùi vị trên
người? Bạch Mạn Điệp tặc lưỡi, thực sự là lợi hại quá nha, không biết các nàng
đã huấn luyện thế nào. Bồ câu trong phim truyền hình, tùy tiện phóng một cái là
dù biết hay không cũng có thể tìm được chủ nhân hay chỗ được chỉ định, quả
nhiên là gạt người ta mà.
Bạch Mạn Điệp gãi gãi đầu, không có ý tứ gì, nói,
“Điệp Trúc ở đâu?” Nàng căn bản chưa từng trở về nhà, đương nhiên không biết.
Thủy Tịch Linh có chút suy tư, “Đại tỷ mất trí nhớ
rồi, có rất nhiều việc không biết. Lưu Ly hiện đang ở nhờ tại Linh Các, muội
lập tức bảo Lưu Ly quay về hầu hạ tỷ.” Đến lúc này, Bạch Mạn Điệp mới nhớ tới
vị tiểu nha hoàn kia.
Nàng gật đầu, “Vậy cũng tốt, ta muốn về nhà cùng họ
Phương kia, muội bảo Lưu Ly đến Phương gia tìm ta.” Có người thân bên người
đúng là tốt thật.
“Đại tỷ, có cần mang Phỉ Thúy theo không?” Phỉ Thúy là
ai a? Ở đâu nhảy ra một nữ hài nữ nữa rồi, quan hệ không phải phức tạp vậy chứ.
Nhìn thấy biểu tình ngu ngốc của Bạch Mạn Điệp, Diệp
Lăng Tương nói, “Đại tỷ, nha hoàn bên cạnh tỷ tên là Lưu Ly, còn bên cạnh muội
là Tiểu Sai, bên cạnh tam muội là Phỉ Thúy. Ba nha đầu này đều là cô nhi do sư
phụ nhặt về. Trên đời này, cũng chỉ có ba nha đầu đó biết thân phận thật sự của
chúng ta.” Thì ra là thiếp thân nha hoàn a.
“Ra vậy, không cần, chỉ cần Lưu Ly là đủ rồi.” Đem
theo nhiều người như vậy phiền phức lắm.
“Đại tỷ.” Thủy Tịch Linh từ trên người lấy ra hai bình
sứ, chỉ tay vào bình sứ màu trắng, bên trái, “Đây là giải độc hoàn, có thể tạm
thời áp chế độc tính.” Sau đó lại chỉ vào bình sứ màu lam bên cạnh, “Đây là cửu
chuyển hoàn hồn đan, có thể bảo vệ tâm mạch.” Bạch Mạn Điệp mất trí nhớ, không
thể sử dụng võ công, Thủy Tịch Linh thật sự rất lo lắng. Nàng tuy rằng tính
tình lãnh đạm, nhưng thập phần coi trọng tình tỷ muội xưa nay của các nàng,
thật lòng, nàng không hy vọng Bạch Mạn Điệp phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Diệp Lăng Tương ôm quyền nói, “Đại tỷ, tiểu muội đi
trước. Nếu có ai dám khi dễ tỷ, cứ nói cho muội biết.” Nàng cũng nên đi rồi,
Diệp Lăng Tương không phải kẻ không người thân thích, nàng còn có lão mẫu phải
bảo vệ a.
“Ừ, có Lưu Ly bên cạnh ta, muội yên tâm đi. Cố gắng
chăm sóc tốt bản thân mình, đừng để bị bắt.” Bạch Mạn Điệp từ tận đáy lòng căn
dặn, tuy rằng mới “quen biết”, nhưng nàng đã sớm xem hai nữ tử trước mặt là
muội muội của mình.
“Đại tỷ, cáo từ. Nếu có chuyện cần tiểu muội giúp đỡ,
Tịch Linh có chết vạn lần cũng không chối từ.” Nàng vẫn lạnh như băng, nhưng
mỗi câu mỗi chữ đều xuất phát từ nội tâm của nàng.
Bạch Mạn Điệp mỉm cười gật đầu, “Đi thôi, Tịch Linh,
cố gắng chiếu cố tốt bản thân mình. Hiện tại có rất nhiều kẻ muốn bắt chúng ta,
chú ý an toàn.” Người nên chú ý chính là Bạch Mạn Điệp nàng mới đúng, nàng ngay
cả khả năng tự vệ cũng không có mà.
“Đại tỷ bảo trọng.”
“Đại tỷ bảo trọng.”
Vừa nói dứt lời, sớm đã là một cái bóng cũng không
thấy. Bạch Mạn Điệp cảm thán, khinh công thật là lợi hại.