Sửu tức phụ (1) dù sao cũng phải bái kiến cha mẹ
chồng, tiếp tục lên đường mấy ngày, rốt cuộc cũng đến Phương gia. Tuy rằng Bạch
Mạn Điệp chỉ là tức phụ giả, nhưng thủy chung cũng phải gặp cha mẹ chồng. Cũng
vì cái hiệp nghị không may kia, nàng thực sự đúng là xui xẻo.
(1) Sửu tức phụ:
sửu: xấu, tức phụ: con dâu.
Vạn Kiếm sơn trang khí thế hùng vĩ, nguy nga tráng lệ,
cảnh vật khí thế kia, có thể đè chết một con người. Bạch Mạn Điệp tự nhận là
hiểu đời, nhưng đứng trước cửa lớn Phương gia, cũng hút phải vài ngụm khí lạnh.
Xe ngựa mới vừa dừng lại, lập tức có người chạy đến chào hỏi, một câu rồi lại
một câu. Bạch Mạn Điệp nỗ lực giả trang làm thục nữ, từng bước tiến vào. Phương
Chấn Hiên vô cùng không biết điều một tay ôm lấy thắt lưng nàng, bỏ mặc đám
người hầu, trực tiếp bước vào. Mọi người thấy đại thiếu gia vô cùng thân thiết
ôm nữ nhân như vậy, tất cả đều trừng to hai mắt.
Vừa vào phòng khách, lập tức có một vị phu nhân khuôn
mặt xinh đẹp ra chào đón, “Chấn Hiên, con đã về?”
Hắn đáp ứng một tiếng, nhưng không trả lời, ôm lấy
Bạch Mạn Điệp vào trong, động tác vô cùng thân thiết.
Vừa vào tới phòng khách, nàng còn chưa thấy rõ cảnh
vật trước mắt, đã bị một bàn tay to ấn xuống mặt đất, đầu gối đập xuống đất một
cái thật đau.
Phương Chấn Hiên không nhìn nàng, tự nói, “Hài nhi
thỉnh an cha.”
“Ách…” Bạch Mạn Điệp nhìn Phương Chấn Hiên, miễn cưỡng
nói, “Bạch Ngâm bái kiến bá phụ.” Có lộn hay không, cứ như vậy mà mang nàng về
bái kiến cha mẹ?
“Vị này chính là…” Nam tử đang ngồi trên cao đường chỉ
tay vào Bạch Mạn Điệp, nhìn Phương Chấn Hiên bằng ánh mắt thăm dò.
Cho đến lúc này, Bạch Mạn Điệp mới có thể quan sát rõ
Phương phụ Phương Kình trong truyền thuyết. Phương lão gia khoảng chừng trên
dưới 50 tuổi, vẻ mặt cương nghị, bên trong ống áo bên trái trống rỗng. Đôi mắt
lão đầu này vô cùng lợi hại, nhìn nàng không có chút ôn hòa nào. Bạch Mạn Điệp
mạnh mẽ làm ra dáng tươi cười, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Bạch Mạn Điệp mỉm cười, ánh mắt vô cùng thuần khiết,
“Tiểu nữ tử Bạch Ngâm bái kiến bá phụ.” Giở vờ thuần khiết chính là sở trường
của nàng. Nàng cùng họ Phương kia chỉ là quan hệ hợp tác, không muốn cùng
Phương gia có bất cứ quan hệ gì với Phương gia, tiếp tục dùng tên giả.
Phương Chấn Hiên liếc mắt nhìn nàng một cái, rồi lại
nhìn Phương lão gia, “Cha, Bạch cô nương chính là hôn thê của ta.” Hắn nói xong
vô cùng lãnh đạm, quan hệ phụ tử xem ra vô cùng bế tách.
“Vị hôn thê?” Phương lão gia nheo mắt, nhìn Bạch Mạn
Điệp từ trên tới dưới, từ đầu tới chân, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào. Nàng
trong lòng trực tiếp nói thầm, rõ ràng là giả, lại phải diễn trò giống y như
thật.
Vì cái hiệp nghị xui xẻo kia, Bạch Mạn Điệp vẫn phải
duy trì tác phong tốt đẹp, tiếp nhận ánh mắt “tẩy lễ” của Phương Kình.
Vị phu nhân có khuôn mặt xinh đẹp ban nãy cũng tiến
vào, ngồi trên ghế chủ thượng, đánh giá Bạch Mạn Điệp.
Phương Chấn Hiên tùy tiện liếc vị phu nhân kia một
cái, sau đó lặp tức xoay mặt đi. Di, vậy ra quan hệ mẫu tử cũng thập phần bất
hảo đó nha.
Quỳ trên mặt đất chỉ ba phút đồng hồ mà cứ ngỡ là ba
năm. Nàng tiếp nhận hết mọi ánh mắt quỷ dị xung quanh đang nhìn mình, tim đập
càng lúc càng lợi hại. Trong lòng nàng đem tên họ Phương kia ra mắng ít nhất
cũng ba trăm lần, tại sao lại muốn đưa nàng vào đại sảnh, trực tiếp mang vào
hậu đường có phải tốt hơn không.
Phương Kình ôn hòa nâng Bạch Mạn Điệp dậy, cười nói,
“Bạch cô nương, nhà cô ở đâu?” Con dâu mình nhà ở đâu hắn có quyền biết chứ?
Bạch Mạn Điệp mỉm cười, “Tiểu nữ tử không cha không
mẹ, phiêu bạt khắp nơi, bốn bể là nhà.”
Vị phu nhân có khuôn mặt xinh đẹp kia “À” một tiếng,
ánh mắt khó chịu liếc qua nàng mấy lần. Bạch Mạn Điệp không phải kẻ ngu ngốc,
tuyệt đối có thể nhìn ra Phương phu nhân không thích nàng, thậm chí còn khinh
thường nàng.
Phương Chấn Hiên lạnh lùng nhìn Phương phu nhân, “Nhị
nương, Ngâm Ngâm là vị hôn thê của ta, không phải vị hôn thê của bà.” Hắn cố ý
nhấn mạnh hai chữ “nhị nương”. Chậc chậc, nhị nương, thì ra không phải mẹ con
ruột.
Phương phu nhân nhíu mi, “Chọn tới chọn lui, rốt cuộc
lại chọn người này?” Hơi quá đáng nha, rõ ràng chính là khinh thường nàng mà.
Bạch Mạn Điệp nhu nhược cười, “Ngâm Ngâm bái kiến phu
nhân.” Má ơi, Bạch Mạn Điệp thật muốn đánh nữ nhân này một trận quá. Đuôi cũng
muốn vểnh lên tới tận trời rồi, bà tưởng bà là ai a.
Phương phu nhân thần sách lơ đãng nói, “Chấn Hiên,
Thanh Sương biết con muốn trở về, xin đợi đã lâu.”
“Chờ ta làm gì?” Phương Chấn Hiên sách mặt khó coi,
“Trong lòng ta chỉ có Ngâm Ngâm.”
“Chấn Hiên…”
“Được rồi.” Phương Kình lạnh mắt xem trò, rốt cuộc
cũng nói ra.
Bạch Mạn Điệp cười cười, “Bá phụ, ngài đừng tức giận
kẻo hại thân thể.” Nói xong liền dâng đến một chung trà, đơn thuần nháy mắt mấy
cái. Phương Kình thở dài, đôi mắt lạnh lùng đảo qua ba người, chậm rãi tiếp
nhận.
Tiểu nữ tử này tuy không phải khuynh quốc khuynh
thành, nhưng cũng có chút thanh tú. Đôi mắt vô cùng thuần khiết, hẳn là một nữ
tử tốt.
“Phu nhân.” Bạch Mạn Điệp rót thêm một chung trà đưa
tới cho Phương phu nhân. Phương phu nhân hai tay đặt trên đầu gối, ngoảnh mặt
sang một bên, Bạch Mạn Điệp vẫn như cũ mỉm cười, đơn thuần nháy nháy mắt.
Phương Chấn Hiên ôm lấy thắt lưng Bạch Mạn Điệp, thản
nhiên nói, “Cha, ta đưa Ngâm Ngâm vào trong nghỉ ngơi trước.” Nói xong không
giải thích nhiều kéo Bạch Mạn Điệp đứng lên, xoay người bước vào nội đường.
Đối với bộ dạng của họ Phương, nàng vẫn thập phần phản
cảm. Nếu như không phải có mặt trưởng bối ở đây, phỏng chừng nàng đã một quyền
đánh hắn.
“Bạch cô nương dừng bước.” Phương Kình buông chén trà
xuống, thần thái lãnh tĩnh xen mồm.
Bạch Mạn Điệp nhìn Phương Chấn hiên, hắn buông nàng
ra, hơi gật đầu, ý bảo nàng qua đó. Bạch Mạn Điệp nhu thuận tiêu sái bước tới,
hơi hạ thấp người, “Bá phụ.” Nàng sống trên đời nhiều năm như vậy, đây là lần
đầu tiên phải phép thế này, giao dịch này khó làm quá.
“Bạch cô nương.” Phương Kình ngẩng đầu nhìn nàng, sách
mặt vẫn không hề thay đổi, “Bạch cô nương, cô nương quen biết nhi tử bao lâu
rồi?”
Nàng thuận miệng nói, “Ba tháng.” Nếu không phải vì
tìm được cái tên chết tiệt kia, nàng cũng không muốn ủy khuất làm ra vẻ thế này.
“Mới ba tháng.” Phương phu nhân nét mặt vẫn tỏ vẻ
khinh thường, “Thanh Sương nhà ta biết hắn mấy chục năm.” Ý tứ của Phương phu
nhân, Bạch Mạn Điệp hiểu rất rõ ràng.
Miệng nàng vẽ ra một nụ cười đầy châm chọc, nhưng trên
mặt vẫn giữ vẻ khiêm tốn, “Phu nhân, người đa tâm rồi.” Bạch Mạn Điệp cũng
không đơn giản như vậy, “đa tâm” ý nói tức là nói cái gì Thanh Sương đó không
có cơ hội đâu, đừng suy nghĩ quá nhiều.
“Đa tâm?” Phương phu nhân nhíu mi. Vị nữ tử Bạch Ngâm
trước mặt này, xem ra còn kém rất xa chất nữ Thanh Sương của nàng, sao nàng lại
có thể không đa tâm chứ?
Nàng cung kính trả lời, “Đúng vậy, phu nhân.” Tuy rằng
không biết cái gì là tiểu thư khuê các, nhưng cũng học qua mấy phần lễ nghi.
“Phương phu nhân, người xác thực quá đa tâm rồi.”
Phương Chấn Hiên đi tới, ôm lấy vai Bạch Mạn Điệp, “Ta và Thanh Sương chỉ là
bằng hữu, huống chi bây giờ ta đã có Ngâm Ngâm.”
Phương Kình mãnh liệt đứng lên, lạnh mặt nghiêm nghị,
“Bạch cô nương, cô nương đi theo ta.” “Mẫu tử” bọn họ không hợp nhau, bình
thường bọn họ ở trước mặt trình diễn những trò như vậy, đối với việc này,
Phương lão gia cũng chỉ có thể thở dài. Ai bảo hắn ngày trước có nợ phong lưu,
đáng đời xúi quẩy. Vị Bạch cô nương này tuy nói là vị hôn thê của nhi tử, nhưng
thủy chung vẫn không phải người một nhà. Trước mặt “người ngoài” diễn trò cãi
nhau như vậy, quả thật là thất lễ.