Tàn Bạo Khốc Nương Tử

Chương 19: Bị thương




Bọn họ lại xuất phát, ngày hôm sau vô cùng gấp rút lên đường. Vốn tưởng đi theo Sáo Ngọc Công Tử sẽ rất kích thích, sự thật chứng minh chẳng có trò gì vui. Đều nói Sáo Ngọc Công Tử tinh thông trộm đạo, nhưng ngoại trừ tối đó thấy hắn ra ngoài, những lúc khác đều thấy hắn an tĩnh nằm trong phòng ngủ. Nàng vẫn muốn tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Sáo Ngọc Công Tử, đáng tiếc là chưa có cơ hội. Thôi được, không xem thì không xem. Nàng nên có dự định của bản thân mình, có thể, đã đến lúc phải rời khỏi hắn. Nàng còn có chuyện cần làm, cứ theo hắn như vậy cũng không phải là biện pháp.
Truy Nguyệt trên đường chạy rất nhanh, đột nhiên từ ven đường toát ra một đám người, khoảng chừng trên dưới 40 tên, chặn đường cản lối. Sáo Ngọc Công Tử siết chặt dây cương, Truy Nguyệt nhất thời bật lên, khiến hai người họ suýt chút ngã xuống.
“Các hạ là Sáo Ngọc Công Tử?” Một tên đi đầu bước ra hỏi. Mỗi người đều cầm trong tay binh khí, bộ dạng hung thần ác sát, vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi. Bọn họ đồng hành với nhau sáu ngày, trò vui rốt cuộc cũng tới rồi sao?
“Phải.” Hắn diện vô biểu tình trả lời.
“Để lại đầu của ngươi.” Sáo Ngọc Công Tử chính là tội phạm số một bị phát lệnh truy nã, giá trị năm vạn lượng hoàng kim. Chỉ cần bắt được hắn, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý cả đời.
“Dựa vào cái gì?” Sáo Ngọc Công Tử không hề chớp mắt, kẻ muốn bắt rất nhiều, loại người này, hắn không để vào mắt. Cứ nhìn tên đi đầu đó đi, tự mình nhìn lại xem bản thân lợi hại tới mức nào.
“Bằng cái này được chứ?” Hắn dương dương tự đách giương đại đao trong tay lên.
“Hứ.” Bạch Mạn Điệp khinh miệt nhìn bọn họ, hừ lạnh một tiếng. Vừa nhìn đã biết chính là cường đạo rồi, cư nhiên dám có ý muốn đánh Sáo Ngọc Công Tử, đúng là tự tìm đường chết.
“Ôi, còn có một tiểu mỹ nhân nữa a.” Trong đó có một kẻ đôi mắt sáng trưng nhìn chằm chằm nàng. Nàng bị một trận buồn nôn, muốn móc hai mắt hắn ra cho rồi.
“Vậy sao? Sáo Ngọc Công Tử còn mang theo mỹ nhân bên người a.”
“Chỉ cần giết hắn, tiền bạc, mỹ nhân tất cả đều có đủ.” Nói xong chảy nước miếng.
“Ha ha, các huynh đệ, vụ làm ăn này chúng ta lời rồi.”
“Đại ca, mỹ nhân này có thể…”
“Ta dùng qua rồi sẽ thưởng cho các ngươi.”
“Muốn chết.” Sáo Ngọc Công Tử trầm thấp mắng một tiếng, ôm lấy Bạch Mạn Điệp, vọt tới trong đám người. Có thể vũ nhục hắn, nhưng không được vũ nhục nữ nhân của hắn.
Rất nhiều cường đạo đã không ngờ hắn lại ra tay nhanh như vậy, căn bản không kịp có cơ hội đánh trả. Sáo ngọc trong tay hắn hóa thành một cái bóng, cái bóng xẹt đến đâu, chỉ nghe thấy tiếng khóc thét cùng mùi vị của máu. Bạch Mạn Điệp bị ôm vào lòng, âm thầm vận nội công giảm bớt trọng lượng.
Trên cánh tay Bạch Mạn Điệp đột nhiên mát lạnh, ngay sau đó là một trận đau đớn bỏng rát truyền đến. Nàng hối hận bản thân mình tại sao không đề phòng, Sáo Ngọc Công Tử cho dù có lợi hại, cũng không thể trong lúc đối mặt với bốn năm mươi người mà đồng loạt chú ý đến cả hai. Nàng cư nhiên cảm giác được xung quanh có người. Tựa hồ có người dùng ám khí bắn vào thanh đao của tên cường đạo đang nhắm vào nàng. Là ảo giác chăng? Nàng không biết sử dụng võ công, chỉ có thể theo bản năng phản ứng. Thế nhưng nội lực của nàng vẫn còn, chỉ cần là thứ gì đó, nàng hoàn toàn có thể dùng tiêu chuẩn của một cao thủ để cảm giác.
Trong chốc lát, Sáo Ngọc Công Tử lại ôm Bạch Mạn Điệp ngồi trên lưng ngựa, lạnh lùng nhìn cảnh tượng thê thảm trước mắt.
Đám cười đạo kia người chết kẻ bị thương, ngã trái ngã phải, vũ khí sớm đã bị quẳng sang một bên. Nhìn đám cường đạo nằm dưới mặt đất, Bạch Mạn Điệp không thể tin được những người này là do nam nhân phía sau nàng giết chết. Bất quá chỉ là một cây sáo thôi mà, cư nhiên có thể xuyên thấu cơ thể người khác, thậm chí là chặt tay, chặt đầu, đây thật sự là do một cây sáo làm ra sao? Sáo Ngọc Công Tử lấy ra một cái khăn tay, chậm rãi lau đi vết máu. Sáo ngọc trong chốc lát lại trở nên sáng loáng, chỉ còn lại mùi máu tươi thoang thoảng.
“Ngươi không phải đang bị trọng thương sao?” Một người chỉ vào hắn, kinh hồn lui người về sau. Chính bởi vì nhận được tin Sáo Ngọc Công Tử đang bị trọng thương, còn mang theo một nữ tử yếu đuối không có võ công bên mình, mấy tên cường đạo tầm thường bọn chúng mới không tự lượng sức, ý đồ giết chết Sáo Ngọc Công Tử để lãnh tiền thường của triều đình. Vì tiền bỏ mạng, không đáng a.
“Ai nói?” Hắn nhàn nhạt hỏi.
“Không biết.” Ai biết tên nam nhân đó là ai, lúc nam nhân đó nói chuyện với một người khác, vô tình nói ra Sáo Ngọc Công Tử đang bị trọng thương, còn nhắc tới chuyện đi ngang qua địa bàn của chúng.
Sáo Ngọc Công Tử bỗng dưng buông Bạch Mạn Điệp ra, tiến vào trong đám người, trong nháy mắt, đám nửa sống nửa chết kia toàn bộ biến thành người chết. Những kẻ này vừa nhìn đã biết không phải người tốt rồi, hắn chỉ vì dân trừ hại mà thôi.
“Ngươi không phải nói là không ai nhận ra ngươi sao?” Bạch Mạn Điệp cảm giác thấy phi thường không an toàn.
“Không biết, thế nhưng ta sẽ bảo vệ nàng.”
“Đa tạ.” Đùa hoài, đừng liên lụy nàng là tốt lắm rồi.
Sáo Ngọc Công Tử giương mắt, ánh mắt rơi trên vết thương của nàng, ánh mắt chốc lát trở nên lãnh liệt, “Nàng bị thương.” Tay áo nàng đã hồng một mảng lớn, máu chảy không ngừng, bị thương không nhẹ.
Nàng bởi vì đau mà hít vào một hơi, mặt cười cười nói, “Không sao cả, vết thương nhỏ thôi mà.” Không phải vết thương nhỏ đâu a, đau chết đi được.
Sáo Ngọc Công Tử lấy ra một cái bình sứ, cẩn thận rách rách dược phấn, điểm huyệt đạo cầm máu cho nàng.
“Không sao cả, rất nhanh sẽ không đau nữa.” Đây là lần đầu hắn an ủi nữ nhân, ngữ khí rất lạ. Tựa hồ là xấu hổ, còn mang theo chút hoảng loạn. Bất quá chỉ là bị thương một chút thôi mà, nhưng trong lòng hắn lại thấy khó chịu, hắn không muốn nàng bị thương.
Bạch Mạn Điệp ôn nhu cười, “Ngươi thực sự là người tốt.” Nàng từ nhỏ đánh nhau như ăn cơm bữa, số lần bị thường phỏng chừng đã vượt qua bốn con số. Nhưng những lúc đó, cha mẹ luôn vừa trách mắng vừa bôi thuốc, đưa nàng đến bệnh viện, căn bản là không an ủi nàng, cảm giác có người an ủi thật sự rất tốt.
Cái mỉm cười của Bạch Mạn Điệp đã tác động vào nơi mềm mại nhất trong ngực hắn, giọng nói cũng trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, “Ngủ một giấc, tới thị trấn phía trước rồi tìm đại phu.”
Nàng hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu nhắm mắt lại, mệt mỏi qua a, nàng buồn ngủ.
Trong bụi cỏ ven đường, có người nhìn thấy một màn này, không khỏi lộ ra nụ cười gian trá. Lão đệ à, đừng trách ta đả thương nữ nhân của ngươi. Nếu không cho nàng chịu khổ một chút, ngươi thế nào lại chịu làm theo lời ta. Ta là muốn tốt cho các người thôi, đừng trách ta.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.