Bởi vì thân phận bọn họ là phu thê, Phương gia đương
nhiên chỉ sắp đặt cho bọn họ một phòng. Đông Phương Vũ vẫn như cũ ngủ trên
trường kỷ, Bạch Mạn Điệp ngủ trên giường. Không biết tại sao, nàng đột nhiên
thấy cái giường này rất khó chịu, bất luận thế nào cũng ngủ không được. Nàng
không biết mình đang suy nghĩ cái gì, nói chung là một đống lớn loạn thất bát
nhao, từ cổ đại nghĩ tới hiện đại, từ bạn học nghĩ tới hai vị muội muội. Nàng
rốt cuộc nên đi đâu? Cái thời không quái dị này có thể dung chứa nàng? Một đêm
này, nàng lại mất ngủ.
Cùng ở dưới một bầu trời, người ngủ không được đương
nhiên cũng không chỉ mỗi mình nàng. Đêm đã khuya, Phương Chấn Hiên vẫn bồi hồi
đứng ở thư phòng, đây là lần đầu tiên hắn vì một nữ nhân mà mất ngủ.
Tại sao nàng lại là thê tử của người khác? Tại sao
nàng lại ghét hắn như vậy? Chỉ tiếc biết nhau quá muộn a. Có thể, ngay lúc bọn
họ gặp nhau thì đã là một sai lầm lớn.
Một nữ hài tử khả ái như nàng, sao lại là Vô Ảnh La
Sát chứ? Cũng khó trách người trong giang hồ tìm mãi vẫn không tìm ra tung tích
của Vô Ảnh La Sát, ai lại nghĩ tới, giang hồ đệ nhất nữ sát tinh cư nhiên lại
là một nữ tử như vậy. Hắn đã từng trước mặt nàng nhục mạ tam tỷ muội các nàng,
nàng nhất định hận chết hắn. Hắn không khỏi cười khổ, hắn đích xác đã quá tự đề
cao mình, cũng quá đánh giá thấp người khác. Phải nói mỗi người trong Phương
gia bọn họ đều tự đề cao mình, hạ thấp người khác.
Sáo Ngọc Công Tử gọi nàng Tiểu Điệp, chẳng lẽ trong
tên nàng có một chữ Điệp sao? A, nàng từng nói qua mình tên Bạch Mạn Điệp, chỉ
là sau đó lại đổi giọng, nàng ngay cả tên thật của mình cũng không muốn nói hắn
biết.
Hắn ra khỏi phòng, chẳng biết thế nào, cư nhiên lại
tới phòng khách. Trước mắt Bạch Mạn Điệp gần trong gang tấc, nhưng không thấy
được nàng.
Phu thê họ ngày mai đã lên đường rồi, sau này có còn
cơ hội gặp nhau nữa hay không? Hắn đứng trước cửa, giơ tay muốn gõ cửa nhưng
rồi lại buông xuống. Rốt cuộc hắn có muốn gặp nàng hay không, đêm đã khuya nói
vậy nàng đã ngủ rồi? Dù sao nàng cũng không phải có một mình, nàng còn có
trượng phu. Nửa đêm canh ba gọi nàng ra ngoài, có phải không tiện cho lắm?
Bạch Mạn Điệp xoay người, chuẩn bị nhắm mắt ngủ. Đột
nhiên nghe được một trận tiếng bước chân, nàng mở mắt, ngừng thở.
Đông Phương Vũ đã tỉnh lại trước một bước, đột nhiên
mở cửa, sáo ngọc đã đặt trên cổ người vừa đi tới.
Phương Chấn Hiên cười khổ, “Công tử quả nhiên hảo võ
công.” Hắn căn bản không nghe được bất cứ dấu hiệu gì thì đã bị chế phục.
Đông Phương Vũ thu hồi vũ khí, “Là ngươi? Có chuyện gì?”
Nửa đêm canh ba thì có chuyện gì tốt, hay nhất là đừng có chủ ý với lão bà của
hắn.
“Ta muốn gặp Bạch cô nương.” Nàng căn bản không gọi
Bạch Ngâm, tự nhiên không thể gọi Ngâm Ngâm được, hơn nữa, nàng đã là thê tử
của người ta, không thể gọi khuê danh của nàng.
“Xin lỗi, chuyết kinh đã ngủ rồi.” Mỗi lần nghĩ
tới tiểu tử này cũng lão bà có chút quan hệ, hắn thấy vô cùng khó chịu. Nửa đêm
canh ba còn gọi lão bà ra ngoài, có ý đồ gì đây? Hắn cố ý nhân mạnh hai chữ
“chuyết kinh”, để tên kia biết Tiểu Điệp là lão bà của hắn.
“Huynh đừng hiểu lầm, ta cùng tôn phu nhân chỉ là bằng
hữu thông thường, hai vị sắp đi rồi, nên ta muốn tìm tôn phu nhân nói chuyện.”
Hắn cùng Bạch Mạn Điệp còn chưa nói chuyện qua.
“Nửa đêm canh ba, cô nam quả nữ thật sự không tiện,
thỉnh trở về.” Tiểu tử này, còn muốn mơ tưởng tới đại tẩu sao?
Phương Chấn Hiên thất vọng thở dài một tiếng, “Đã làm
phiền.” Duyên phận của bọn họ lúc trước thật sự bạc đến thế sao? Ngay đến nói
chuyện cũng không có cơ hội?
“Khoan đã.” Bạch Mạn Điệp đứng sau lưng Đông Phương Vũ
rốt cuộc cũng mở lời. Nàng vừa đứng dậy đã nghe được câu quan trọng nhất.
Đông Phương Vũ khẽ liếc mắt nhìn nàng, “Nàng còn chưa
ngủ?” Kỳ quái, sao hắn lại không nghe được tiếng bước chân của nàng, nàng đứng
đằng sau hắn lúc nào?
Bạch Mạn Điệp tay chống trên khuông cửa, trưng cầu ý
kiến của Đông Phương Vũ, “Ngủ không được, để ta cùng Phương công tử nói chuyện
đi.” Dù sao bọn họ cũng là quan hệ phu thê.
Phương Chấn Hiên mừng rỡ, “Tiểu Điệp…” Nàng đồng ý nói
chuyện với hắn.
Đông Phương Vũ nghiêm túc nói với tiểu biểu đệ của
hắn, “Phương công tử, thỉnh gọi nàng phu nhân.” Nói rõ thêm một lần nữa, Bạch
Mạn Điệp là danh hoa có chủ, đừng mơ tưởng đến người đã thành thân.
Phương Chấn Hiên có chút xấu hổ, “Thất lễ.”
Bạch Mạn Điệp đẩy Đông Phương Vũ một cái, “Đi vào
trước, ta cùng hắn nói chuyện.”
Đông Phương Vũ lo lắng liếc mắt nhìn Phương Chấn Hiên,
xoay người vào trong. Tiểu Điệp là lão bà của hắn, nhưng đêm hôm khuya khoắt
lại cùng một nam nhân khác nói chuyện phiếm, hơn nữa lại là nam nhân có ý đồ
với nàng, hắn thật sự rất khó tiếp thu. Hắn muốn Tiểu Điệp chỉ thuộc về một
mình hắn, trong lòng chỉ có thể có hắn. Hắn chưa bao giờ biết ý niệm sở hữu
trong lòng mình lại mạnh như vậy, cho đến gặp được Tiểu Điệp, hắn mới biết yêu
một người là tư vị như thế nào.
Bạch Mạn Điệp cùng Phương Chấn Hiên đi vào trong sân,
ngồi xuống trên ghế đá. Hai người trầm mặc hồi lâu, không ai biết nên mở miệng
thế nào.
“Không ngờ nàng lại là…” Rốt cuộc cũng là Phương Chấn
Hiên mở miệng trước.
Bạch Mạn Điệp cười cười, “Có nhiều chuyện không thể
suy xét từ mặt ngoài của nó.” Vô Ảnh La Sát bởi vì không tìm được quán ăn mà
đói đến chết khiếp, những lời này nói ra, có ai tin được?
Phương Chấn Hiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cười đến
thê lương, “Đúng vậy, mọi việc không thể suy xét từ mặt ngoài của nó. Đến lúc
gặp nàng, ta mới biết mình quá tự phụ rồi.”
“Chấn Hiên, ước định của chúng ta trong lúc đó xóa bỏ
đi, ta không tìm Đông Phương Vũ nữa.” Nhìn biểu hiện của hắn, hiển nhiên không
biết Sáo Ngọc Công Tử tiếng tăm lừng lẫy là biểu ca của mình.
“Ngâm Ngâm, ta còn có thể gọi nàng như vậy không. Ta
nhớ nàng nói nàng là hồng nhan tri kỉ của biểu ca, thế nào lại trở thành phu
nhân của Sáo Ngọc Công Tử?” Nàng bắt cá hai tay a.
“Cái này… là đùa thôi, ta cùng tân hôn phu nhân của
Đông Phương Vũ là hảo bằng hữu, thay phu nhân hắn tìm trượng phu thôi mà.” Cái
lý do này đầy đủ chứ, Bạch Mạn Điệp luôn luôn nói dối không cần viết bản thảo.
“Thì ra là thế.” Cùng với Vô Ảnh La Sát đỉnh đỉnh đại
danh kết làm bằng hữu, biểu tẩu của hắn là thần thánh phương nào?
Bạch Mạn Điệp nói xong, lại thấy mình nói sai rồi lại
bổ thêm một câu, “Ta biết ngươi có nghi ngờ, kỳ thực Đông Phương phu nhân là
một nữ hài tử rất thuần khiết, ta cùng nàng làm bằng hữu, thế nhưng nàng không
biết thân phận của ta. Nàng vẫn cho rằng ta là nữ tử giang hồ bình thường thôi,
nàng cũng không phải người trong giang hồ, cho dù biết ta là Vô Ảnh La Sát cũng
vô dụng, nàng căn bản không biết Vô Ảnh La Sát là cái gì.” Nguy hiểm thật, lỡ
miệng rồi.
“Nàng không cần
giải thích với ta, ta biết phía sau uy danh lừng lẫy của Vô Ảnh La Sát, có rất
nhiều bất đắc dĩ.” Hắn ngẩng đầu, dừng lại ở con ngươi nàng, “Nàng vẫn muốn làm
một nữ tử bình thường, đúng không?” Người không nổi danh thì muốn nổi danh,
người nổi danh rồi thì muốn thoái ẩn, ha ha, giang hồ chính là nhàm chán như
vậy.
Bạch Mạn Điệp hé miệng, “Không sai, ta chỉ muốn làm
một nữ tử bình thường, một thân võ công dùng để tự vệ thôi, không cần giết
người.” Đem hết chuyện xấu của Bạch Mạn Điệp trước đây đổ cả lên người nàng,
nàng thật sự oan uổng quá a, nhớ năm xưa Đậu Nga (1) cũng không oan đến như
vậy.
(1) Nỗi oan của Đậu Nga: Là một vở kịch
do Quan Hán Khanh viết, kể về câu chuyện bi thảm của nàng Đậu Nga, một cô
gái trẻ. Lúc Đậu Nga còn nhỏ, mẹ Đậu Nga chết, vì cảnh nhà nghèo khó, cha nàng
bán nàng cho gia đình bà Thái làm con dâu nuôi từ bé. Sau đó, chồng nàng Đậu
Nga ốm chết, nàng và bà Thái sống dựa vào nhau, nhưng nàng bị thằng vô lại quấy
rầy, và vu cáo hãm hại nàng bỏ thuốc độc giết người. Quan lại xử án nhận hối
lộ, bức cung nàng một cách độc ác, Đậu Nga trước sau không chịu khuất phục.
Quan xử án biết Đậu Nga rất hiếu thảo, bèn tra tấn bà Thái trước mặt nàng, Đậu
Nga hiếu thảo hiền lành sợ bà Thái không chịu nổi tra tấn, đành phải oan ức
nhận tội, rút cuộc nàng bị xử tội tử hình. Nhưng, cho đến khi chết, Đậu Nga vẫn
kiên cường bất khuất, ở pháp trường nàng lên án một cách căm phẫn “Trời” và
“Đất” đại diện cho giai cấp thống trị. Nàng kêu gào: “Đất ơi, ông không phân
biệt được người tốt và người xấu, làm sao làm Đất được! Trời ơi, ông xử sai,
lẫn lộn người tốt với kẻ xấu, làm sao làm Trời được!” Trước khi chết, Đậu Nga
thề rằng, trời sẽ mưa tuyết, che phủ cho xác của nàng, địa phương sẽ gặp hạn
hán 3 năm liền. Lúc đó là tháng 6, trời mùa hè nóng nực, sau khi Đậu Nga bị
giết, trong chốc lát trời đất mù mịt, tuyết bay đầy trời; sau đó địa phương gặp
hạn hán 3 năm liền.
“Cho nên… nàng
luôn xuất hiện với thân phận nữ tử bình thường?” Khi vừa biết thân phận của
nàng, hắn từng hoài nghi nàng cố ý tiếp cận hắn. Thậm chí hoài nghi chuyện nàng
bị Dương Uy bắt đi có phải là một vở kịch hay không, dù sao, lấy võ công của
nàng, không có khả năng bị đánh thành như vậy. Nhưng nhớ tới nàng đơn thuần khả
ái, hắn lập tức bỏ đi ý niệm buồn cười trong đầu. Nếu như nàng thật sự có mục
đích gì thì sẽ không vì vài câu nói của phụ thân mà bất mãn bỏ đi, ngược lại
còn tìm hắn khóc lóc, kể lể. Lại càng không ở đại hội luận võ chiêu thân mà thi
thố tài năng để bị bại lộ thân phận, nàng gặp hắn chỉ là trừng hợp. Mà sự trùng
hợp này đã thay đổi số phận cả cuộc đời hắn!
“Ta vốn chính là nữ tử bình thường, tất cả những
chuyện ta làm đều vì tự vệ.” Chỉ là thủ đoạn có đôi khi quá cực đoan.
“Ta vẫn còn một vấn đề muốn hỏi nàng.” Nghĩ đến vấn đề
này, trên môi hắn lại hiện lên tiếu ý.
“Hỏi đi.”
“Võ công của nàng giỏi như vậy, tại sao… lần kia ta
gặp nàng, nàng thoạt nhìn rất chật vật.” Vô Ảnh La Sát thích nhất là trộm bảo
vật trong cung, mỗi một lần trộm cũng đã đủ cho nàng ăn sung mặc sướng cả đời,
không lý nào lại chật vật như vậy. Cho dù lúc nàng xuất môn không mang theo
bạc, cũng không đến mức rơi vào tình cảnh kia. Nàng chính là tặc đạo tặc nổi
tiếng, hơn nữa không phải đạo tặc lương thiện gì. Lấy “nhân phẩm đạo tặc”,
không có tiền xàu hoàn toàn có thể tùy tiện trộm, tuyệt đối không thể đói thành
như vậy.
Bạch Mạn Điệp cũng nhịn không được cười rộ lên, “Trên
người ta có rất nhiều tiền, nhưng ta không biết phải đi đâu mua đồ ăn. Hơn nữa
hôm đó ta vội vàng đuổi theo Đông Phương Vũ, không có chuẩn bị lương khô.”
Phương Chấn Hiên xì cười ra một tiếng, “Lấy võ công của
nàng, còn bị đói sao?” Nàng khinh công tốt như vậy, tùy tiện bắt một con vật gì
đó là có thể ăn rồi.
Bạch Mạn Điệp trợn mắt, “Võ công cũng không thể xem
như cơm ăn, đại hiệp cũng cần ăn, đừng nói chi đến yêu nữ như ta.”
Phương Chấn Hiên cố gắng kiềm chế xung động muốn cười
to của mình, “Nàng nói cũng có đạo lý.”
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Đương nhiên có đạo lý
rồi, ngươi còn chưa nói ta biết ngươi tìm ta là có việc gì?” Thực sự là một nam
nhân ngu ngốc mà.
“Không có việc gì.” Phương Chấn Hiên thần sách
ảm đạm, bỗng nhiên xoay người. Nàng đã là thê tử của người khác, lòng có hắn
thế nào nói ra miệng a? Nàng đã có thê tử của người ta, chỉ trách bọn họ gặp
nhau quá muộn. Cũng được, có vài việc nên để nó trở thành hồi ức đi.