Đông Phương Vũ biết bản thân mình sai rồi, nếu nói hắn vô phương chấp nhận được nàng cùng nam nhân khác cười cười nói nói, thì Bạch Mạn Điệp càng không thể chấp nhận được hắn có tới “chín thị thiếp”. Theo lời khai của Lâm Thúy Uyển, từ ngày đầu tiên Bạch Mạn Điệp tới Thẩm Phương Viện, đã có mấy người tới tìm nàng gây khó dễ. Lấy tính tình Bạch Mạn Điệp ra xét, nàng dễ dàng chịu đựng lâu như vậy, quả là kì tích.
Sau ba lần bảy lượt cân nhắc, hắn nghe theo kiến nghị của quản gia, đi mua một đôi hoa tai tới cửa xin lỗi.
“Phu nhân đâu?” Nàng không có ở Thẩm Phương Viện, không biết đã đi đâu.
Nguyệt Nhi cúi đầu, ấp a ấp úng một lúc lâu, kiên trì nói, “Phu nhân đi rồi.”
“Đi?” Đông Phương Vũ hoảng hốt, “Đi đâu mới được?” Nàng không cho hắn một cơ hội xin lỗi sao?
Nguyệt Nhi cúi đầu, sợ hãi đáp, “Không biết.”
Hắn kích động nắm lấy vạt áo của Nguyệt Nhi, bộ dạng y như muốn ăn thịt người, “Đi khi nào?”
“Mới sáng sớm phu nhân đã thu dọn một bao quần áo lớn, đi đã được hai canh giờ rồi.”
“Sao không nói sớm.”
Diệu Nhi tiến một bước, “Phu nhân căn dặn là không được nói.”
Thiên Cơ các? Trong đầu hắn hiện lên những lời nàng đã nói hôm qua. Nàng nói muốn ở lại Thiên Cơ các, hắn phải sớm nghĩ ra, tính nàng chính là nói được làm được.
Đông Phương Vũ buông Nguyệt Nhi ra, nổi trận lôi đình xuất môn, chuẩn bị đem đào thê trở về, nhân tiện giáo huấn Quân Tùy Phong một trận. Tên kia vừa gặp mĩ nữ là đầu óc choáng váng, Bạch Mạn Điệp cùng hắn ở một chỗ, hắn trăm vạn phần lo lắng.
Khi Đông Phương Vũ chạy tới Thiên Cơ các, Quân Tùy Phong đang cùng Bạch Mạn Điệp đàm đạo vài sự kiện trên giang hồ. Bạch Mạn Điệp đối với hoàn cảnh của mình cái gì cũng không biết, chỉ có thể trong lúc nói chuyện phiếm mà thu được chút tin tức. Dù sao Quân Tùy Phong cũng không phải người thường, là lão đại của tổ chức tình báo lớn nhất Kim Long vương triều, nắm toàn bộ tin tức.
Nhìn thấy Đông Phương Vũ sách diện tái mét đang tiêu sái tiến vào, Bạch Mạn Điệp lười nhác liếc hắn một cái, “Sao ngươi lại tới đây?” Đi bồi chín tiểu lão bà của ngươi ấy.
Quân Tùy Phong vội trốn phía sau Bạch Mạn Điệp, dùng giọng vô tội giải thích, “Lão đại, huynh nghe đệ giải thích, đệ đối với tẩu tử tuyệt đối không có ý tưởng không an phận, đệ chỉ bồi đại tẩu nói chuyện phiếm mà thôi.” Xem sách mặc đại ca thế này, tuyệt đối là điềm báo huynh ấy sắp phát hỏa, lạy trời phù hộ Quân Tùy Phong hắn sống qua được hôm nay.
Bạch Mạn Điệp túm lấy y phục của Quân Tùy Phong, kéo hắn từ sau lưng bước ra, tiện tay xoay một vòng, “Ngươi đúng là không có tiền đồ mà, hắn có phải dã thú đâu, lại làm ngươi sợ ra bộ dáng như vậy? Cùng lắm thì đánh một trận thôi chứ gì, ta đặt mười hai lượng bạc ra cược chúng ta sẽ thắng.”
Quân Tùy Phong cười hách hách, “Ta tăng tiền cược được chứ? Ta đặt một trăm lượng, lão đại thua.”
Bạch Mạn Điệp tới gần Quân Tùy Phong, nghiêm túc đề nghị, “Không thì ngươi mở một sòng cá cược, hai chúng ta cùng lão đại ngươi đánh một trận? Tốt xấu gì chúng ta đều là ba kẻ nổi danh, người quan tâm nhất định rất nhiều. Lão đại ngươi lợi hại như vậy, người cược cho hắn chách chắn không ít. Cộng thêm chúng ta phao tin đồn, nói rằng chúng ta hai người đều bị thương. Đến lúc đó cứ toàn lực ứng phó, sử dụng quỷ kế, đánh bại lão đại ngươi, chúng ta một trận kiếm lời?”
“Chủ ý này rất hay, nhưng đánh chỗ nào là thích hợp?” Quân Tùy Phong đương nhiên chú ý thấy sách mặt tái mét của lão đại, như một ngọn núi lửa tùy thời có thể phun trào ra bất cứ lúc nào. Thường ngày hắn đối với lão đại nhất ý nghe theo, nhưng hiện giờ có đại tẩu làm chỗ dựa, thoải mái chỉnh hắn quả là không có thiên lý.
“Không bằng chọn Thiên Cơ các được không? Dù sao sản nghiệp của cái trấn này đều là của ngươi với lão đại, để người của các ngươi kiếm chút tiền. Nhìn đi, ta có ý tưởng kinh thương như vậy, ngươi không mời ta làm Thanh Long đường chủ, chính là tổn thất lớn nhất của ngươi.”
“Làm Huyền Vũ đường chủ được hay không?”
“Ngươi bảo ta làm cục trưởng cục bảo an kiêm luôn chức quản gia hả? Thôi đi, ta không thèm.”
“Cục bảo an? Là cái gì vậy? Đại tẩu, tẩu đang nói cái gì kì quái quá vậy, có phải lên cơn sốt rồi không? Ta bắt mạch giùm cho.”
”Không có…”
“Đủ rồi…” Đông Phương Vũ không nén nổi cơn giận, cắt đứt đối thoại của hai người. Hai vị này thật rất không nể mặt, đem hắn xem như không khí, bình thường Quân Tùy Phong đối với hắn nói gì nghe nấy, giờ đang bị Bạch Mạn Điệp dạy hư. Hắn vẫn lo lắng Quân Tùy Phong có ý đồ bất chính với Bạch Mạn Điệp, xem ra bây giờ hẳn là nên lo lắng Quân Tùy Phong bị Bạch Mạn Điệp dạy hư thì đúng hơn.
Bạch Mạn Điệp lườm hắn một cái, “Ngươi tên gì? Thực sự là đồ vô lý.” Còn tưởng rằng sau sự kiện vách núi đen lần đó, quan hệ giữa hai người sẽ sớm được cải thiện, không ngờ rằng lại trở về y như trước.
“Tùy Phong ngươi lui xuống trước, ta có vài lời muốn nói với Tiểu Điệp.” Là do hắn sai trước, thái độ của nàng đương nhiên là kiên quyết ngang ngạnh rồi.
Quân Tùy Phong ném cho Bạch Mạn Điệp ánh mắt ‘Đại tẩu tự mình bảo trọng’ rồi nhanh chóng biến mất, tuy rằng ở cạnh đại tẩu cũng được, nhưng mà ở cạnh lãnh mỹ nhân kia vẫn tốt hơn.
Bạch Mạn Điệp khoanh tay trước ngực, tuyên bố không chào đón hắn, “Ngươi tới đây làm gì?”
Đông Phương Vũ đem hộp hoa tai ra đưa cho nàng. “Cái này cho nàng.”
Bạch Mạn Điệp do dự, không trực tiếp nhận lấy, “Gì đây?”
Đông Phương Vũ chưa từng tặng quà cho nữ hài tử, càng chưa từng dỗ ngọt ai, nói như ra lệnh, “Cầm.”
Bạch Mạn Điệp càng thêm giận dỗi, “Không nhận.” Nghe ngữ khí của hắn, dường như là không nhận không được.
Đông Phương Vũ cùng Bạch Mạn Điệp không ai chịu nhường ai, nhét mạnh vào tay nàng, “Muốn hay không tùy nàng, đem ném đi cũng được.” Nói xong lập tức xoay người đi, Ban đầu hắn muốn đàng hoàng xin lỗi Bạch Mạn Điệp, nhưng trước thái độ kịch liệt của nàng, bản tính trời sinh cao ngạo không cho phép hắn nói năng nhỏ nhẹ.
Đi tới cửa, hắn đột nhiên dừng lại, “Chín nữ nhân kia ta căn bản không hề quen biết, là do Lý thúc tự ý lưu lại, ta vừa để các nàng đi cả rồi. Lâm Thúy Uyển đã thừa nhận chuyện hại nàng, ta cũng đã giao nàng ta cho quan phủ xử lí.” Tiện tay căn dặn Lý thúc cùng Lâm gia đối nghịch, tới khi nào họ Lâm kia tán gia bại sản thì thôi.
“A…” Bạch Mạn Điệp muốn gọi hắn lại, nhưng hắn đã đi rồi.
Nói như vậy, không phải hắn có chín tiểu lão bà? Hắn là tin tưởng nàng cùng Đoạn Tiêu không có gì nên mới thẩm vấn Lâm Thúy Uyển? Loại nam nhân như hắn, muốn hắn nói một câu xin lỗi chẳng khác nào muốn lấy mạng hắn. Hai người tính tình như nhau, cuối cùng phải có người chịu nhường bước trước, bằng không sẽ càng lúc càng khó cứu vãn.
Bạch Mạn Điệp cầm lễ vật trên tay, cười y như mèo ăn vụn cá.
“Vật gì vậy a.” Nàng nhỏ giọng nói thầm, mở hộp ra.
Thấy cái gì đó trong hộp, nàng nhịn không được kinh hô. Hắn tặng lễ vật cho nữ hài tử? Chuyện này thực sự mới nha.
Trong hộp là một đôi hoa tai tử sách (màu tím) hồ điệp, loại này bày bán đầy đường. Bạch Mạn Điệp đặt chúng ở trên tay, nhất thời thấy chúng rất quan trọng…
Bạch Mạn Điệp nắm lấy vòng tay, vội vàng đuổi theo, thuận tiện hô to, “Quân Tùy Phong, đem đồ của ta đóng gói trở về, ta đi trước.”
Bạch Mạn Điệp ngay đại môn Thiên Cơ các đuổi kịp Đông Phương Vũ, nàng chạy đến trước mặt hắn, vươn tay cản đường. “Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?” Xin lỗi? Giải thích?
Đông Phương Vũ ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi giương lên. “Nàng muốn ta nói cái gì?” Nữ nhân này xem ra cũng không ngốc lắm, còn biết đuổi theo.
“Ách, ngươi tặng quà cho ta… chẳng lẽ không có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”
“Ta…” Hắn lảng tránh ánh mắt của nàng, “Nàng nghĩ thế nào thì như thế đó.”
Bạch Mạn Điệp le lưỡi, “Quỷ hẹp hòi, tặng quà cho ta cư nhiên lại tặng thứ dễ kiếm thế này, đầu đường cuối đường chỗ nào mua cũng được.” Thế nhưng nàng thích, hai mươi hai năm qua, đây là lần đầu tiên có nam nhân tặng quà cho nàng.
Nàng đưa hoa tai ra trước mắt lách lư, nhỏ giọng nói thầm, “Kỳ thực ta tưởng là nhất chi ngọc sai, hay dương chi bạch ngọc gì đó.”
Đông Phương Vũ không nói gì, chỉ cười cười.
Nàng vỗ vỗ vai Đông Phương Vũ, “Được rồi, thấy ngươi có lòng như vậy, ta tha thứ cho ngươi, giờ ta quyết định theo ngươi về nhà.”
“Đi thôi.” Hắn không nói nhiều, nhưng tự nhiên cứ nắm lấy tay nàng. Bạch Mạn Điệp thấp giọng cười, không hề cự tuyệt.
Trên đường trở về, không ai nói với nhau câu nào cả, hưởng thụ giây phút yên tĩnh này. Cho đến khi… có một con bồ câu bay tới, vỗ cánh đáp trên vai Bạch Mạn Điệp.
Nàng mở thư ra, vô lực rên rỉ, “Chết rồi, xảy ra chuyện lớn rồi.”