Chạy được nửa ngày đường, chân Bạch Mạn Điệp cảm thấy
rất khó chịu, nếu không phải nơi này hàn lãnh, vết thương nàng đã chuyển biến
xấu rồi. Nhớ tới kẻ đả thương nàng, trong lòng cực kì tức giận, thật sự hối hận
ban đầu đã thả chúng đi.
Bây giờ, họ đang ở một trà lâu ven đường thưởng trà,
Song Song nhu nhược vẫn ở bên người Đông Phương Vũ, làm Bạch Mạn Điệp nộ khí
xung thiên.
“Công tử, dùng trà.” Thanh âm nàng mềm mại đáng yêu,
đủ để cho bất kì loại nam nhân nào cũng mềm lòng. Bạch Mạn Điệp thật sự muốn
đánh chết nàng ta, đồ hồ ly tinh.
“Cảm tạ.” Đông Phương Vũ tiếp nhận chén trà, mỉ mỉ
ngửi xong, mới yên tâm uống hết. Gương mặt hắn, đang đối diện với gương mặt vô
cùng giận dữ của Bạch Mạn Điệp. Hắn khẽ lách đầu, khóe môi mỉm cười như có như
không. Nàng không phải từng khuyên hắn đi thanh lâu sao? Mới đem theo một vị cô
nương bên người thì đã chịu không được? Nha đầu kia đúng là khẩu thị tâm phi,
một ngày nào đó muôn nàng nói thật lòng. Nếu đã có người tự động dâng tới cửa,
chi bằng nhất tiễn hạ song điêu.
“Song Song, ta cũng muốn.” Bạch Mạn Điệp có chút không
vui.
Song Song mỉm cười ngọt ngào, châm trà cho Bạch Mạn
Điệp, “Phu nhân, dùng trà.” Hứ, nếu không phải vì đạt được mục đích, nàng không
xứng cho nàng ta hầu hạ.
Bạch Mạn Điệp diện vô biểu tình, dùng tay tiếp nhận,
Song Song dùng tay áo rộng thùng thình để che khuất tầm mắt của mọi người, tay
lệch hướng, toàn bộ nước trà nóng hổi đổ ngược lại trên người. Song Song sợ hãi
kêu lên, chật vật ngã xuống đất, ngón tay bị bỏng hiện lên một màu đỏ rực.
“Ai da, Song Song muội muội, ngươi làm sao vậy?” Bạch
Mạn Điệp thương tiếc nâng nàng ta dậy, đem tay nàng kéo lên khóe môi, chậm rãi
thổi thổi.
Hừ, ngu gì ngu á vậy, mới đây đã động thủ rồi sao?
Loại mặt hàng như nàng, còn muốn diễn kịch? Tới gánh hát học vài năm nữa đi.
Song Song vội rút tay về, khổ sở cắn môi, “Không sao
đâu, tại nô tỳ á ngu ngốc.”
Bạch Mạn Điệp lại đem tay nàng kéo về, nhẹ nhàng vuốt
ve, “Sao ngươi lại làm như vậy, để ngươi đi theo chúng ta, thật sự là khổ á
mà.” Nàng thật muốn dùng sức mà chà, hay nhất là chà xuống mấy tầng da.
Song Song lần nữa bất kể thương tích rút tay về, lùi
về bên người Đông Phương Vũ, “Phu nhân, nô tỳ không dám.”
Đông Phương Vũ xem các nàng biểu diễn, cũng không nói
gì, khóe môi hơi cong lên. Song Song hành động quá kém, Bạch Mạn Điệp hết lần
này đến lần khác đều hành động á khéo. Tiểu nữ nhân nàng không dễ chọc, vô
luận là đấu thế nào, thiệt thòi chỉ có thể là Song Song.
Bạch Mạn Điệp khập khiễng tiêu sái đến bên cạnh Song
Song, còn hắn thì ung dung xem trò. Kéo tay phải Song Song ra, mở lòng bàn tay,
để toàn bộ tay nàng đều lộ ra ngoài, “Đại ca, ngươi xem, tay nàng sưng á, có
thuốc hay không vậy?” Trong lòng nàng bồi thêm một câu, mở to hai mắt, nhìn cho
kĩ đi.
“Không có.” Đông Phương Vũ liếc sơ a bàn tay trắng
nõn của Song Song, lập tức hiểu ra dụng ý của nàng. Nha đầu kia nghĩ hắn
ngốc lắm sao? Vấn đề đơn giản như vậy còn cần nàng nhắc nhở? Nàng nghĩ hắn sống
trên đời bao nhiêu năm lại như kẻ ngốc?
Song Song lập tức rút tay về, “Tạ ơn phu nhân, nô tỳ
không sao.”
“Song Song, ngươi không cần phải xưng nô tì, ta cũng
không xem ngươi là nha hoàn.” Nha hoàn thân phận lớn như vậy, nàng không muốn
nhận.
“Tạ ơn phu nhân.” Song Song nhanh chóng sướt mướt,
“Đại ơn đại đức của phu nhân, Song Song thật sự không sao trả nổi.”
Trong lòng Bạch Mạn Điệp cười nhạt, tuy rằng hành động
sai, nhưng hiệu ả của nước mắt thì không sai. Thảo nào nàng ta có can đảm đến
trước mặt nàng múa rìu a mắt thợ, dựa vào tư sách này, nước mắt này, đủ để
toàn bộ nam nhân trong thiên hạ mất đi phòng bị. Đáng tiếc nàng không phải nam
nhân, mà là một nữ nhân đáng sợ.
Sau sự kiện nước trà kia, Bạch Mạn Điệp hoàn toàn
khẳng định Song Song kia tuyệt đối muốn đối phó nàng, mà mục tiêu là Đông
Phương Vũ. Thậm chí nàng là ai, trong lòng Bạch Mạn Điệp đã nắm chách. Song
Song ơi Song Song, bản cô nương gần đây rảnh rỗi đến chảy nước mắt, cùng ngươi
đùa một chút vậy. Hừ, xem ngươi có khả năng đùa ra cái gì.
Bạch Mạn Điệp cười như có thể nắm toàn bộ trong tay,
“Kỳ thực ngươi không cần báo đáp ta cái gì, ta cho ngươi bạc chỉ là muốn giúp
đỡ ngươi.” Bạch Mạn Điệp lại đùa đùa, “Nếu như ngươi muốn giúp ta, thì cách hắn
xa một chút, ta vậy mà rất chú ý tới hắn nha, ngươi không muốn trở thành tình
địch của ta chứ?” Bạch Mạn Điệp trong giọng nói tràn ngập chua xót. Nàng sớm
muốn hành hạ Song Song, lại không muốn lộ ra sơ hở, chỉ có thể cố nén. Nếu Song
Song không biết suy nghĩ như vậy, nàng dứt khoát ngụy trang mình thành nữ nhân
bị đố kị làm cho mờ mắt, như ý nguyện của nàng ta.
“Vâng vâng, nô tỳ không dám.” Song Song khúm núm trả
lời, nhưng mắt lại liếc về phía Đông Phương Vũ. Len lén nhìn hắn một cái, khuôn
mặt nhỏ nhắn hoàn toàn đỏ ửng. ay đầu, vừa lúc đối diện với ánh mắt Bạch Mạn
Điệp, nàng sợ đến lui về sau một bước, lạnh run, cúi đầu không dám nói lời nào.
A, nhập màn nhanh thật, có tiềm năng phát triển nha.
Nếu Song Song đã nhập màn, đương nhiên nàng cũng phải nhập.
Bạch Mạn Điệp giận tái mặt, lạnh lùng nói, “Ngươi nhìn
cái gì?”
“Có sao?” Song Song nhanh chóng phủ nhận.
Bạch Mạn Điệp lạnh lùng liếc, “Đi, ra ngoài đi, bây
giờ cưỡi cùng một con ngựa với ta.”
“Phu nhân, chân của ngài…”
“Sao? Ta không phải là tàn phế, cho ngươi cơ hội câu
dẫn lão công ta à. Ngươi có đi hay không, không đi một mình ở lại chỗ này được
chứ?” Bạch Mạn Điệp đi tới tháo dây trói trên cây của Trục Nhật.
“Vâng, phu nhân.” Song Song điềm đạm đáng yêu liếc mắt
nhìn Đông Phương Vũ, đi tới bên cạnh Bạch Mạn Điệp.
“Tới đây, chờ ta đỡ ngươi à.” Bạch Mạn Điệp lúc này
biến thành người xấu triệt để. Nếu nha đầu kia mới đây đã bắt đầu chơi tới tâm
nhãn, nàng làm sao có thể thua kém đây.
“Vâng.” Nàng đi tới bên cạnh Trục Nhật, sợ hãi nhìn
Bạch Mạn Điệp liếc mắt, “Phu nhân, ta… ta sợ.”
Bạch Mạn Điệp lạnh lùng khiển trách, “Nha đầu vô
dụng.”
“Phu nhân, nô tỳ lại gây phiền phức cho ngài.” Song
Song cúi đầu, tiếp tục cắn môi.
“Để nàng đi với ta.” Đông Phương Vũ lạnh lùng xen vào.
“Tốt, nhuyễn ngọc ôn hương của ngươi, ôm cho đã đi.”
Bạch Mạn Điệp hừ lạnh, nhảy lên ngựa, không thèm để ý tới bọn họ.
Thật không biết gì cả, hắn lo lắng dụng ý của Song
Song là gây bất lợi với nàng, mới muốn ở gần canh chừng Song Song, vậy mà Tiểu
Điệp đối với hắn chẳng chút nào cảm kích, “Công tử, ngài rất thích phu nhân ư?”
Song Song hiếu kì hỏi Đông Phương Vũ, giọng điệu ai oán như một tiểu tức phụ.
Ai không biết còn tưởng nàng cùng Đông Phương Vũ có gì với nhau, giữa chừng bị
Bạch Mạn Điệp ra tay cướp đoạt địa vị của nàng.
“Rất thích.” Sao lại hỏi hắn chuyện này, mục đích của
nàng thật ra là gì? Vô luận nàng ta có mục đích gì, cũng không thể để nàng ta
xúc phạm tới Tiểu Điệp.
Song Song yết ớt thở dài, “Phu nhân thực sự rất tốt
số.” Nữ nhân kia thật sự á tốt số mà, có thể khiến hai nam nhân xuất sách như
vậy ái mộ nàng ta, nàng thực không cam lòng.
“Ngươi cũng sẽ có người mình thích.”
“Kỳ thực ta…” Ban đầu Song Song chỉ là nắm lấy y phục
nhưng sau đó lại mãnh liệt ôm lấy thắt lưng hắn. “Công tử, ta thích ngài, ngay
từ lần đầu tiên gặp ngài ta đã thích ngài rồi. Để ta đi theo ngài nha, cho dù
làm tiểu thiếp, không danh không phận gì cũng được.” Chỉ cần cướp được người
Bạch Ngâm yêu thương nhất, nàng nguyện ý trả giá tất cả.
Kì ái, Song Song rốt cuộc có mục đích gì? Cư nhiên
lại tỏ ra tốt với hắn?
Đông Phương Vũ nhíu mày, kéo tay nàng ra, “Đừng làm
vậy, ta chỉ muốn một mình nàng ấy.” Đối với một nữ nhân có ý đồ, hắn không có
hảo cảm.
Hai hàng thanh lệ chậm rãi rơi xuống, “Công tử, ngài
thực sự không muốn ta sao? Cho dù không danh không phận, ta vẫn nguyện ý mà.”
“Đừng lãng phí nước mắt của ngươi.” Hắn hơi cảm thấy
không vui.
“Ta…” Song Song lần thứ hai ôm lấy hắn, “Công tử, cầu
xin ngài, để ta theo ngài đi.” Lần này nàng càng ôm chặt hơn.
“Buông ra.” Hắn nắm lấy tay nàng nhẹ nhàng đẩy ra, hắn
đẩy như vậy, thân thể Song Song như lá rụng trong gió mùa thu, lập tức rớt
xuống.
“Công tử.” Nàng thét chói tai.
Theo bản năng, tay Đông Phương Vũ tiếp được nàng, vững
vàng ôm lấy.
Bạch Mạn Điệp ở phía trước bị tiếng thét chói tai của
nàng đả động, vô tình ay đầu lại, đã thấy một cảnh không nên thấy. Song Song
đang ở trong lòng Đông Phương Vũ, tay Đông Phương Vũ lại hoàn toàn ở trên thắt
lưng của nàng. Song Song khuôn mặt đỏ bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn mang theo vẻ ngượng
ngùng nói không nên lời. Chỉ cần là người bình thường, đều biết bọn họ xảy ra
chuyện gì.
Vị trí đó là thuộc về nàng, dựa vào cái gì lại để cho
nữ nhân kia? Đông Phương Vũ đầu heo kia, nàng rõ ràng đã ám chỉ Song Song có ý
đồ, vậy mà còn ôm nàng, muốn chết hả?
Dù biết rõ tất cả đều do nữ nhân kia an bày, đều do nữ
nhân kia cố ý, nhưng nàng cũng không nén được cơn giận.
Được rồi, Song Song không phải muốn thấy bộ dáng đố kị
của nàng sao? Muốn nhân cơ hội gây xích mích sao? Vậy cho nàng xem.
Bạch Mạn Điệp giục ngựa tới trước mặt bọn họ, châm
chọc nói, “Thật vui sướng nha.” Một dáng dấp đố phụ tiêu chuẩn.
“Không phải phu nhân, công tử chỉ cứu ta.” Song Song
nhanh chóng lách đầu phủ nhận.
Nàng nhìn bọn họ, liếc mắt, “À, vậy ngươi bây giờ còn
ở trong lòng hắn là sao?”
Đông Phương Vũ buông Song Song ra, “Không phải như
nàng tưởng tượng, Song Song suýt chút rơi xuống.” Tuy rằng biết nàng chỉ đóng
kịch.
“Ừ, ngươi thích thế nào thì làm thế ấy, ta không xen
vào.” Bạch Mạn Điệp giận đến nỗi nộ khí xung thiên.
Khuôn mặt giấu trong chiếc mặt nạ, lộ ra một nụ cười
nhàn nhạt.
Nàng đối với hắn là có tình, hơn nữa còn sâu đậm hơn
so với tưởng tượng của hắn.
Siêu chậm hiểu Bạch Mạn Điệp tiểu thư, nàng rốt cuộc
cũng học được an tâm ta, Nàng rốt cuộc biết ta đối với nàng quan trọng, không
muốn đem ta đẩy mạnh vào lòng nữ nhân khác.
Càng về đêm, tiết trời càng lạnh. Song Song ngồi ở
trên ghế, khuôn mặt lạnh như băng.
Hai tay nàng siết lại thành nắm, chăm chú tính toán.
Bạch Ngâm, ngươi đoạt nam nhân ta yêu thương nhất, ta
cũng muốn đoạt người ngươi yêu thương nhất. Ta không có được tình yêu, ngươi
cũng đừng hòng.
Ngươi khiến ta thống khổ, ta cũng muốn ngươi thống
khổ.
Từ trên người, nàng đem ra một bình sứ, chậm rãi nắm
chặt, mâu ang phát lạnh, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt.
Đúng vậy, đây mới là khuôn mặt thật của nàng. Mục đích
của nàng rất đơn giản, chính là cướp đi Đông Phương Vũ.
Ngày từ lần đầu nhìn thấy Phương Chấn Hiên, nàng đã vô
cùng thích hắn. Nàng là võ lâm đệ nhất mĩ nữ, người ái mộ nàng nhiều không kể
xiết, nhưng trong lòng nàng cũng chỉ có hắn. Nàng biết hắn không thích hơn, hơn
phân nữa là bởi mối an hệ giữa nàng với cô cô. Nàng không màng danh tiết, ở
lại Phương gia, ngây thơ tưởng rằng, một ngày nào đó hắn sẽ yêu nàng. Khi Bạch
Ngâm xuất hiện, không chỉ đoạt mất Phương Chấn Hiên, mà còn trong ba chiêu đánh
bại nàng. Trên người nàng có một chút vết tích, nàng không còn là võ lâm đệ
nhất mĩ nữ. Bị Bạch Ngâm ba chiêu đánh bại, nàng không còn là nữ nhân tuổi trẻ
có võ công cao nhất. Tất cả của nàng, đều bị hủy trong tay Bạch Ngâm. Nàng
đường đường là đại tiểu thư của Huyền Vũ sơn trang, lại thua kém một nữ ma đầu,
nàng không cam tâm.
Từ khi bị Bạch Ngâm đả thương, nàng mỗi ngày đều trốn
trong phòng không dám gặp ai. Tinh thần sa sút, tưởng chừng chết đi.
Tin tức Phương Chấn Hiên đính hôn với Vân Băng Tâm
truyền đến, nàng biết giấc mộng của mình đã tan theo mây khói, toàn bộ những
chuyện ấy đều do một tay Bạch Ngâm tạo thành. Nếu không có Bạch Ngâm, nàng sẽ
không mất đi nam nhân nàng yêu thương nhất, sẽ không phải mất mặt, trên người
cũng không có vết thương xấu xí. Nàng hận lắm, nàng không cam tâm, nàng muốn
trả thù, muốn giết chết Bạch Ngâm.
Nhờ hết lòng chữa trị, vết tích trên người nàng cũng
mất đi. Nàng mang theo một đám cao thủ Huyền Vũ sơn trang, chuẩn bị giết Bạch
Ngâm báo thù. Ngày đó, nàng trà trộn vào trong đám nam nhân, trên đường phục
kích Bạch Ngâm, đáng tiếc là thất bại. Tuy rằng bắn lén được một mũi tên, thế
nhưng nàng ta vẫn bình an vô sự.
Trải a chuyện ám sát ngày đó, Song Song, không, phải
là Đỗ Thanh Sương. Đỗ Thanh Sương biết Sáo Ngọc công tử rất thiện lương, mà
Bạch Ngâm lại là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt. Một kế hoạch độc ác,
từ từ nảy sinh trong lòng.
Bạch Ngâm tâm cao khí ngạo, nếu có ngày biết trượng
phu phản bội mình, tuyệt đối cả đời cũng không tha thứ cho hắn. Nàng ta sẽ hận
hắn cả đời, thậm chí là đau khổ cả đời. Giết nàng ta thì á dễ dãi với nàng ta
rồi, nàng muốn nàng ta vĩnh viễn đau khổ. Nếu Đỗ Thanh Sương nàng rơi xuống địa
ngục, cũng phải kéo Bạch Ngâm theo cùng.
Nàng diễn màn bán mình chôn cha, mượn cơ hội đi theo
bên cạnh họ. Lại lợi dụng sự thiện lương của Sáo Ngọc công tử, khiến hắn sinh
tâm bất mãn đối với Bạch Ngâm, từ từ ly gián bọn họ. Chờ hai người nảy sinh
hiềm khích, nàng nhân cơ hội đó nhảy vào.
Hôm a nàng dùng nước trà tự tổn thương mình, vốn
tưởng rằng Bạch Ngâm sẽ mắng nàng phá hoại, nàng nhân cơ hội đó hướng Sáo Ngọc
công tử ra vẻ tội nghiệp, tranh thủ cảm tình của Sáo Ngọc công tử, Song Song
muốn hắn đối với Bạch Ngâm sinh tâm bất mãn. Cũng không biết do Bạch Ngâm á
ngốc hay đã nhìn thấu kế hoạch của nàng, cư nhiên không có phản ứng gì.
Tuy rằng kế hoạch nước trà thất bại, nhưng lại thành
công khiến cho Bạch Ngâm đố kị, nàng đã đạt được mục đích.
Nữ nhân ngu ngốc kia, tuyệt đối không thoát khỏi tay
nàng.
–
“Sao, cảm giác được ôm mĩ nhân không tệ chứ? Nhất là
mĩ nhân vừa dịu dàng vừa xinh đẹp như vậy.” Bạch Mạn Điệp mười phần giống như
đố phụ.
“Nàng ta gặp chuyện.”
Bạch Mạn Điệp cười nhạt, “Vậy thì sao? Không phải ôm
rất thoải mái à?”
Đông Phương Vũ bất đắc dĩ thở dài, “Nàng biết nàng ấy
cố tình gây chuyện, cố ý buộc ta ôm nàng ấy mà.” Bất á hắn thích bộ dạng đố
kị của nàng, tượng trưng trong lòng nàng có hắn.
Bạch Mạn Điệp cố tình giả ngu, “Á? Phải không? Ngươi
không thấy sao? Ta cố ý đổ trà vào người nàng ấy, ta rất độc ác, không muốn nói
gì sao?”
“Ta nghĩ nàng hiểu rõ mục đích của nàng ta rồi.” Mục
đích của nàng tuyệt đối là ly gián tình cảm của bọn họ.
“Ngươi khi nào biết nàng ta khả nghi?” Nghĩ kĩ lại,
Đông Phương Vũ cũng có điểm bất thường, tỷ như đáp ứng cùng nàng ta cưỡi chung
một con ngựa. Hắn căn bản là muốn canh chừng nàng ta, không cho nàng ta có cơ
hội tổn thương Bạch Mạn Điệp. Lúc đó thế nào lại không nghi ngờ, thực sự là
ngốc.
“Lúc đưa vàng cho nàng ta.”
Bạch Mạn Điệp nhíu mi, “Á? Tại sao?”
“Ta nhìn thấy tay nàng ta.” Tay nàng ta nhẵn nhụi non
mềm, tuyệt đối là tay của tiểu thư khuê các, lòng bàn tay có vết chai, nhưng
không phải do làm việc nặng nhọc lưu lại, mà do vũ khí tạo thành. Nếu đoán
không sai, nàng chách là dùng roi. Hắn chỉ liếc mắt một cái, đã biết Song Song
có ý đồ. Vào nam ra bắc lâu như vậy, cũng không phải dễ dàng bị nữ sách mê
hoặc. Bạch Mạn Điệp cố ý cho hắn xem tay của nàng, cũng là mục đích này.
“Song Song thực sự ngu ngốc, tay nàng nhẵn nhụi như
vậy, lại còn nói trước đây làm việc đồng áng. Hơn nữa nàng nói năng bất phàm,
nhìn thế nào đều là tiểu thư khuê các, diễn kịch cũng không cần thiếu chuyên
nghiệp như vậy.” Diễn một tuồng kịch lộ ra cả tá sơ hở, cũng chỉ có nàng. Bạch
Mạn Điệp thậm chí hoài nghi, nàng ta có đúng là làm ra nhiều sơ hở như vậy để
nàng nghi hoặc. Nàng làm sao nghĩ tới, đó chỉ là một tiểu thư khuê các thất
thường, bởi nhất thời vui vẻ, bày ra một hồi âm mưu, đối với bọn họ mà nói, chỉ
như một trò hề.
“Còn nàng khi nào biết?” Nàng hẳn đã sớm biết rồi.
Bạch Mạn Điệp cười, “Nàng nói chưa được mấy câu thì ta
đã phát hiện ra rồi, xưng hô của nàng khiến ta nghi hoặc.” Tuy rằng phi thường
phi thường hoài nghi, cũng không xác định, đến khi cứu nàng mới thực sự chách
chắn.
“Nàng rất thông minh.” Hắn thành tâm tán thưởng, thập
phần cam tâm tình nguyện có một thê tử thông minh như vậy.
Bạch Mạn Điệp le lưỡi, “Cũng vậy, ngươi cũng rất thông
minh. Ta còn tưởng rằng ngươi ngu ngốc bị nữ sách mê hoặc, sau đó thấy nàng
thiết kế á nhiều màn kịch, đã khiến ta thấy nàng là một xú nữ nhân. Nếu như
ta chỉ trích hành vi thất lễ của nàng, ngươi sẽ theo ta đại náo, không cho phép
ta tổn thương nàng, sau đó gặp đại nạn như nàng mong muốn.” Mấy nội dung trong
phim truyền hình đều không phải như vậy mà sao? May mà nam nhân của nàng thông
minh hơn người.
“Ta không tin trên đời này có á nhiều sự trùng hợp.”
Ý tứ của hắn đã á rõ ràng, cho dù hắn không biết Song Song có ý đồ, nhưng nếu
như Song Song thiết kế hãm hại, hắn sẽ không ngu ngốc tin tưởng.
Bạch Mạn Điệp miễn cưỡng lấy chén trà nóng nắm trong
lòng bàn tay sưởi ấm, thời tiết gì lạnh á a, “Nếu người trong thiên hạ đều
thông minh như ngươi, cũng sẽ không có lắm hiểu lầm.”
“Lí do an trọng nhất là ta tin tưởng nàng.” Hắn tin
tưởng nàng, kì thực nàng rất đơn thuần, rất thiện lương, người không phạm nàng,
nàng cũng không tùy tiện mạo phạm người khác. Nhưng nếu mạo phạm nàng, nàng
đương nhiên đòi lại gấp đôi. Nếu như nàng lộ ra miêu trảo công kích đối phương,
nhất định là đối phương đã chọc tới nàng. Một người bản tính thiện lương xem
nha hoàn như muội muội, hắn không có lí do gì không tin tưởng. Huống chi nàng
lại là nữ tử hắn yêu nhất.
Bạch Mạn Điệp nhìn Đông Phương Vũ cười cười, “Sao lại
tin tưởng ta?” Tin tưởng, trên cơ sở tình lữ phu thê, hắn miễn cưỡng đạt yêu
cầu.
“Nàng là thê tử của ta, vô luận phát sinh chuyện gì,
ta đều chọn tin tưởng nàng.”
“Nể tình mấy lời này của ngươi, ta không tính toán
nữa. Ngươi đoán, nàng ấy rốt cuộc là ai? Theo chúng ta có mục đích gì?”
“Mục tiêu của nàng ấy là ta sao?” Dù sao nàng ấy lúc
nào cũng ấn lấy hắn không tha.
Bạch Mạn Điệp lời nói sách bén, “Ta đoán, nhằm vào ta,
nhưng mục tiêu là ngươi.” Nàng có đôi khi dễ xúc động một chút, nhưng không
đồng nghĩa là nàng không có đầu óc.
“A? Sao lại nói vậy?” Đông Phương Vũ nhíu mi, hắn tựa hồ
cũng có cảm giác như vậy.
Bạch Mạn Điệp không cười nữa, hạ giọng, “Có muốn thử
xem không?” Nữ nhân Song Song ngu ngốc kia dù có chút bản lĩnh, nhưng muốn nắm
được nhược điểm của nàng rất dễ.
Đông Phương Vũ nghiêm túc tán thành, “Nàng ta đúng là
một người thiếu kiên nhẫn, có thể thử xem.”
Nàng cười khinh miệt nói, “Hay ngay bây giờ đi? Mới
theo chúng ta có mấy ngày đã giở trò rồi, ả thực á ngây thơ. Nàng thấy
chúng ta lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy đều ngu chách. Nếu nàng tin tưởng
như vậy, thiếu kiên nhẫn như vậy, chúng ta bồi nàng chơi đùa một chút, nhưng…
Muốn chơi thế nào? Nàng có phải có ý đồ câu dẫn ngươi không?”
“Nàng ta biểu lộ rồi, còn ôm ta không buông.” Việc này
nên sớm cung khai, ngày sau nếu bị lão bà đại nhân phát hiện, hắn tự biết hậu
ả.
Bạch Mạn Điệp trêu chọc, “A? Trăm phần trăm xác định
là muốn câu dẫn ngươi rồi. Nếu không phải ta đoán được lai lịch của nàng, còn
tưởng là món nợ phong lưu trước đây của ngươi.”
“Rốt cuộc nàng ta là ai?”
Nàng ngẩng đầu kì ái liếc nhìn Đông Phương Vũ,
“Trong lòng ngươi phải hiểu chứ? Màn kịch nước trà khôi hài đó của nàng, đã bại
lộ thân phận rồi.”
“Ý nàng là…” Đông Phương Vũ tay nhúng vào nước, trên
bàn viết ra bốn chữ, ánh mắt nghi hoặc nhìn nàng.
Bạch Mạn Điệp gật đầu, “Không sai, mỹ nhân kế cũng đã
dùng tới rồi. Thật đáng tiếc, nhìn thế nào cũng là mỹ nhân ngu ngốc không hiểu
chuyện. Nếu bọn họ tìm một hoa khôi hay gì đó, sợ rằng chúng ta lúc đó thật sự
sẽ có hiểu lầm.”
“Nếu nàng ta thiếu kiên nhẫn như vậy, mau chóng xem
thử mục đích của nàng, tránh đêm dài lắm mộng. Nàng hiện tại đang thụ thương,
ta không yên tâm.” Thương tích của nàng không phải hoàn toàn khỏi hẳn, động tay
động chân rất không tiện.
“Ngươi an tâm ta như vậy, ta chết được sao? Được
rồi, nếu nàng ta nóng lòng như vậy, chúng ta sớm động thủ, ngay bây giờ được
không?”
“Nàng muốn sao?”
”Mục đích của nàng là muốn câu dẫn ngươi, ta chính là
chướng ngại vật, nếu như ta không có ở đây, nàng hẳn sẽ có hành động.” Bạch Mạn
Điệp tự tiếu phi tiếu nhìn hắn.
“Chách chắn như vậy?” Hắn mỉm cười, cười rất thoải
mái.
Bạch Mạn Điệp hai tay nhất án, nhún nhún hai vai,
“Tám mươi phần trăm, đánh cuộc một phen a. Nếu như mục tiêu của nàng là ta,
cũng sẽ có hành động, không phải sao? Thực sự đáng thương a, tìm một bình hoa
vô dụng như vậy. Làm gian tế bí mật cũng không phải chỉ có nhan sách là được,
ai… đáng thương thay chủ nhân của nàng.”
“Nếu chúng ta đoán sai, mục tiêu của nàng ta là nàng,
nàng sẽ gặp nguy hiểm.” Điều hắn lo lắng nhất, chính là nàng a.
“Ngươi nghĩ ta vô dụng lắm à, vết thương của ta không
nghiêm trọng lắm. Nếu ta có can đảm mạo hiểm, lẽ nào một chút nắm chách cũng
không có? Bạch Mạn Điệp không phải đánh một trận không nắm chách được gì.”
“Xem ra nàng đã có ý tưởng.”
“Không sai, bất á ta trước phải nhắc nhở ngươi.”
Bạch Mạn Điệp nhìn thoáng a chậu cảnh bên cạnh cửa sổ, “Bài học căn bản của
câu dẫn, chính là dùng xuân dược, lát nữa bất luận nàng ta cho ngươi cái gì
cũng đổ đi, ta không muốn đêm hôm khuya khoắt đi tìm nữ nhân giùm ngươi.” Chưa
ăn thịt heo cũng không chách là chưa từng thấy a heo chạy, xem tiểu thuyết
cùng phim truyền hình nhiều như vậy không phải á hiểu rồi sao.
“Ta đã rõ.” Nàng coi thường hắn vậy sao?
”Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu. Chẳng cần làm gì
cả, làm bộ cãi nhau là được, sau đó ta sẽ chạy đi.”
“Hiểu.” Hắn rất phối hợp.
Bạch Mạn Điệp mở cửa, cố ý hét to, làm ra bộ dáng
nghiến răng nghiến lợi, cao giọng mắng, “Đúng vậy, ngươi nói không sai, ta
không dịu dàng, không xinh đẹp, không biết gia vụ, cái gì cũng xấu, bản cô
nương không xứng với ngươi, được chưa. Ngươi đi tìm nữ hài tử nào hợp ý ngươi
đi, bản cô nương không thể phụng bồi. Bạch Mạn Điệp cố sức đạp cửa phòng, thờ
phì phì lao xuống dưới lầu.
“Hơn nửa đêm rồi còn gây lộn cái gì?” Khách nhân bắt
đầu kháng nghị.
Đèn một gian nối một gian sáng lên.
“Không để người ta ngủ à?”
“Có chuyện gì mai tính đi.”
“Còn không để người ta ngủ? Thực sự đáng ghét mà.”
Kháng nghị liên tiếp kháng nghị, Đông Phương Vũ đóng
cửa lại, từ từ chờ con mồi rơi vào bẫy.