Tuy rằng tên có bím tóc nhìn qua không nhận ra người đàn ông trước mặt là ai, nhưng dù là cách ăn mặc hay khí thế của người này đều làm anh ta cảm thấy khẩn trương.
Đây là một loại cảm giác không thể kháng cự.
Tên bím tóc nuốt cổ họng khô khốc, nhìn cái túi nữ mình cầm trong tay, lại nhìn về phía Lương Kim Nhược mặt mày tươi tắn.
"Tôi đang kiếm khách, 5 tệ, nếu không ngồi thì thôi!"
Anh ta không phải chỉ là muốn trêu chọc mỹ nữ thôi à, sao nhìn trẻ như vậy, đã thành gái có chồng rồi.
Hơn nữa người chồng nhìn là biết không đơn giản!
Tên bím tóc suy nghĩ nửa ngày mới nghĩ ra cái cớ kiếm khách, cảm thấy thật thông minh, chuyển sang hướng khác liền leo lên xe máy chạy mất.
Chạy đến tận cửa đồn cảnh sát mới dừng lại vuốt mồ hôi lạnh.
Rõ ràng người ta chỉ là liếc mình một cái mà thôi, anh ta lại cảm thấy giống như chui ra từ nước đá, tuyết rơi tháng sáu vậy.
Ai mà biết người như vậy cũng sẽ tới đồn cảnh sát!
Tiếng gầm rú đi xa.
Nhưng những người hóng hớt xung quanh lại không rời đi, ngay cả một đôi vợ chồng già cũng vui vẻ nghe ngóng, dù sao thì người đẹp như vậy cũng không thường gặp.
Lương Kim Nhược bị sốc bởi câu "kiếm khách" kia.
Làm gì sợ đến mức đó, Chu Sơ Hành lại không phải kẻ ăn thịt người.
"Đi thôi." Ánh mắt Chu Sơ Hành lại nhìn về phía cô.
Lương Kim Nhược giả bộ bình tĩnh, đi theo phía sau anh lên xe, âm thanh náo động bên ngoài bị ngăn cách, mới hỏi: "Sao lại là anh?"
Người đàn ông ngồi bên cạnh cô, hương gỗ thoang thoảng trong không khí tụ lại lần nữa.
Chu Sơ Hành nghiêng mặt nhìn cô, "Anh cũng muốn biết sao em lại tới chỗ này."
"Còn không phải tại Lương Thanh Lộ báo cảnh sát." Nhắc với việc này, dòng suy nghĩ của Lương Kim Nhược bị cắt ngang: "Cô ta tự mình đánh mình, đổ lỗi cho em."
Cô chưa từng gặp được chuyện ngu ngốc như vậy.
Chu Sơ Hành chau mày.
Lương Kim Nhược thật sự cạn lời, lập tức tìm sự tán đồng: "Anh cũng cảm thấy hành động này của cô ta không thông minh đúng không?"
"Không phải."
"......?"
Lương Kim Nhược nghi ngờ nhìn sang, không lẽ còn muốn bênh vực Lương Thanh Lộ?
Đối diện với đôi mắt trong vắt của cô, chân mày Chu Sơ Hành giãn ra, nhẹ nhàng nói: "Anh đang suy nghĩ, luật sư làm việc chậm chạp quá."
Trái tim Lương Kim Nhược lại đập dồn dập.
Sao lại cảm thấy Chu Sơ Hành hôm qua và Chu Sơ Hành hôm nay đều có chút khác với lúc trước......
Tuỳ tiện nói một câu đều nghe rất êm tai.
Đương nhiên, lời âu yếm bằng tiếng Ý hôm qua vẫn là kỳ lạ nhất.
Lương Kim Nhược lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Tô Ninh Dung: [Không phải mình đã kêu cậu tới đón mình rồi sao, sao cậu lại để anh ấy tới?]
Tô Ninh Dung trả lời cũng không chậm: [Hai người đều kết hôn rồi, anh ta đến đón cậu không phải là chuyện đương nhiên sao, hơn nữa những nơi như đồn cảnh sát như thế này, anh ta đi phù hợp hơn.]
Tô Ninh Dung: [Lỡ như có người đánh cậu, anh ta còn có thể giúp cậu đánh người!]
Tô Ninh Dung: [Không phải trước đó cậu sai bảo anh ta vui vẻ lắm sao, à, mình hiểu rồi, mình không nên sai bảo! Cậu ghen tị!]
Mấy câu liền chiếm hết màn hình.
Lương Kim Nhược gõ chữ gửi đi: [Ban ngày ban mặt đừng nói lung tung.]
Có gì đáng ghen tị đâu chứ.
Cô chỉ là vừa mới đi tra lời âu yếm lộ liễu tối hôm qua, trong lúc nhất thời chưa tỉnh lại khỏi không khí ái muội kia.
Nhưng mà, Chu Sơ Hành nói lời âu yếm cũng không chột dạ, cô chột dạ làm gì.
Lương Kim Nhược điều chỉnh suy nghĩ, ấn tắt màn hình, ho nhẹ một cái, hỏi: "Anh từ công ty chạy tới sao?"
Chu Sơ Hành không để ý ừ một tiếng.
"Vậy chẳng phải sẽ trì hoãn công việc của anh, không ảnh hưởng nhiều tới anh chứ?" Câu này của Lương Kim Nhược là thật lòng.
Người đàn ông bên cạnh còn tính là có kiên nhẫn, "Sẽ không."
Lương Kim Nhược chu đáo nói: "Anh đưa em tới bên đường là được."
Chu Sơ Hành nhướng mày, "Ven đường?"
Lương Kim Nhược cảm thấy mắt anh như đang viết một câu "Cô công chúa như em thế mà cũng biết quan tâm người khác lại còn biết tự gọi xe".
Thái độ dịu dàng của cô lập tức biến mất.
"Bỏ đi, vậy đưa tới Lương Thị, thiếu một bước cũng không được."
Chu Sơ Hành dời mắt đi chỗ khác.
"Em quan tâm anh anh còn không muốn, xem ra anh không có may mắn này." Lương Kim Nhược lộ vẻ công chúa cạn lời.
Quả nhiên công chúa phải có cái giá của công chúa.
Có người đã chuẩn bị tốt phục vụ công chúa rồi.
Nghe thế, Chu Sơ Hành chậm rãi nhìn qua, cười như không cười: "Em quan tâm anh hay quan tâm vô số 2 tỷ?"
Xe vừa lúc chạy tới Lương thị, Lương Kim Nhược xuống xe.
Vốn định đi luôn, nhưng cô tạm thời đổi ý, cười cười khom lưng, ở ngoài cửa sổ xe nhìn anh, mặt tươi như hoa.
"Đương nhiên là 2 tỷ!"
-
Nói xong mấy câu này, Lương Kim Nhược không thèm quay đầu mà đi mất.
Nghe tiếng giày cao gót tí tách đi xa, Chu Sơ Hành liền quay đầu gửi tin nhắn cho Tô Thừa: [Đi liên hệ Lamborghini.]
Tô đặc trợ đang cùng những người ở phòng thư ký nói chuyện, làm việc riêng thì nhận được tin nhắn.
Mới đi làm có một tiếng đồng hồ, Chu tổng liền vội vàng rời khỏi công ty, vừa nhìn liền biết xảy ra chuyện gì lớn, bọn họ đều tới nghe ngóng.
Tô đặc trợ nhìn như là nói hơn nửa tiếng, nhưng thật ra một chữ cũng chưa lộ ra.
Nguyên nhân chủ yếu do anh ta chỉ biết là đi đồn cảnh sát.
Tô đặc trợ lập tức nhớ tới năm ngoái mình cùng với bên kia nói chuyện, cẩn thận trả lời: [Ngài muốn lấy xe sớm?]
Anh ta biết một ít về kiểu xe ông chủ thích dùng, đơn giản là tính năng tốt và không nổi bật, cho nên đổi đi chiếc Maybach lúc trước.
Chiếc xe hiện tại đang dùng là trông bình thường nhất.
Chu Sơ Hành: [Trong vòng 3 ngày.]
Thấy được mấy chữ này, Tô đặc trợ liền hiểu.
Đã đến lúc tặng cho tổng tài phu nhân!
Ông chủ đi đến đồn cảnh sát một chuyến liền muốn lấy xe, vậy là ngài ấy đi đón Lương tổng?
Trong vòng 3 ngày, thời gian thật sự có chút gấp, Tô đặc trợ "chậc" một tiếng, đang định đi tra, lại nhận được tin nhắn mới.
[Nói với bộ phận pháp lý, làm không được thì rời khỏi công ty.]
Tô đặc trợ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bộ phận pháp lý dạo này có chuyện gì sao? Không ai dám đắc tội Tập đoàn Trung Thế, cho nên bộ phận pháp lý có khi rảnh rỗi hơn bọn họ nhiều.
Anh ta nhanh chóng liên hệ giám đốc bộ phận pháp lý, luật sư Trần vừa nghe thấy, còn căng thẳng hơn anh ta: "Có thể là vụ việc nhà họ Lương..."
Tô đặc trợ suy nghĩ: "Phu nhân hình như hôm nay đến đồn cảnh sát."
Luật sư Trần ngớ ra: [Tôi biết rồi.]
-
Nhờ vào cuộc đối thoại với Chu Sơ Hành trong xe, Lương Kim Nhược mới biết được hình tượng của cô trong lòng Chu Sơ Hành là như vậy.
Tuy rằng hiện tại Trung Thế cũng có một phần của cô.
Mẫn Ưu mới vừa cầm tài liệu, thấy cấp trên xinh đẹp mặt lạnh như băng liền để ý mấy lần, cũng quan tâm hỏi: "Lương tổng, cô không sao chứ?"
"Không sao, bị muỗi cắn thôi."
Nghe giọng điệu nghiến răng của cô, có vẻ con muỗi này cắn đau lắm.
Lĩnh hội được hàm ý sâu sắc trong đó, Mẫn Ưu mặt đỏ lên, không nhịn được nhìn về phía cổ và xương quai xanh của bà chủ.
Không có gì hết.
Con muỗi này tâm cơ quá!
Lương Kim Nhược vẫn chưa biết thư ký của mình đã hiểu lầm, bước vào văn phòng dưới ánh mắt ái muội của cô ấy.
"Đây là tư liệu bên Trung Thế gửi đến." Mẫn Ưu đặt xuống một chồng văn kiện thật dày, "Ngài cần mau chóng xem hết."
Vừa nhắc đến công việc, tâm trạng Lương Kim Nhược liền trở nên vui vẻ.
"Rất nhanh." Mắt cô cong cong.
Tuy rằng Chu Sơ Hành nói chuyện không dễ nghe, nhưng việc anh làm đều là việc tốt, kế hoạch Thiên Tuỵ ra đời rất hợp ý cô.
Hoàn thành hạng mục này, những người trong ngoài Lương Thị chưa tin tưởng và nghe theo cô sẽ không còn gì để nói, cô có thể đại triển quyền cước(*).
(*)大展拳脚 - đại triển quyền cước: không bị bó buộc, tự do làm việc.
Còn về việc của Lương Thanh Lộ, cô căn bản không quan tâm.
Mà hiện tại Lương Thanh Lộ đã bị Phương Lan Như đưa về nhà. Bình thường bà ta rất dịu dàng, bây giờ biểu cảm lạnh băng.
Lên lầu hai, bà ta đột nhiên quay đầu lại.
"Mẹ không phải đã bảo con đừng làm loạn rồi sao, sao không chịu nghe lời mẹ mà lại tự ý làm việc?
Lúc Phương Lan Như nhận được điện thoại của đồn cảnh sát, tim bà liền đập lộp bộp.
Hôm qua con gái nói không nhịn được, đòi báo cảnh sát, bà dỗ dành xong còn tưởng rằng nó đổi ý rồi, không ngờ vẫn làm thật.
Bức ảnh xét nghiệm vết thương đó, chỉ cần là người có đầu óc đều có thể nhìn ra được.
Lương Lập Thân không nhìn ra chỉ là vì ông ta không hiểu được mấy chuyện giữa phụ nữ với nhau.
Nhân cơ hội này bôi đen Lương Kim Nhược, hạ thấp hình tượng của cô, là có khả năng, nhưng cầm cái này đi đồn cảnh sát sẽ thành chuyện cười.
Lương Thanh Lộ cắn môi, không nói câu nào.
Cuối cùng cô ta không nhịn được nói: "Cô ta dựa vào cái gì mà đắc ý như vậy chứ!"
"Con vậy mà còn ở đây nghĩ về việc này." Phương Lan Như lạnh lùng nói: "Con có biết là hạng mục Thiên Tuỵ hiện tại đã do cô ta phụ trách rồi hay không?"
Lương Thanh Lộ ngạc nhiên trừng mắt: "Không thể nào!"
"Trộm gà không được còn mất nắm thóc, câu này đúng là dùng để chỉ con mà." Phương Lan Như vừa tức vừa phiền. "Sao tôi lại có đứa con ngốc như vậy chứ! Bây giờ làm sao giải quyết chuyện này đây."
Liên tục bị mắng một hồi, Lương Thanh Lộ cuối cùng không nhịn được:
"Ít ra cũng tốt hơn so với đứa con trai bạch nhãn lang(*) của bà!"
(*)白眼狼 - bạch nhãn lang: sói mắt trắng, chỉ những kẻ vong ân bội nghĩa
"Mày—" Phương Lan Như tức đến mức không nói nên lời, liền nhìn Lương Thanh Lộ xoay người đi vào phòng, khóa cửa lại.
Phương Lan Như đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận việc Lương Tứ đứng về phía Thẩm Hướng Hoan và Lương Kim Nhược, không chịu công nhận bà.
Tuy rằng bà luôn an ủi bản thân rằng khi nó lớn lên sẽ hiểu chuyện, nhưng trong lòng bà luôn có bóng ma, chỉ sợ đối với Lương Tứ, bà vĩnh viễn không bằng Thẩm Hướng Hoan và Lương Kim Nhược.
Phương Lan Như đập đập cửa: "Ra đây!"
Lương Thanh Lộ không ra ngoài. Người hầu nơm nớp lo sợ đứng ở cầu thang: "Bà chủ, vị luật sư ngày hôm qua lại đến, còn có cả cảnh sát."
Phương Lan Như cảm thấy trước mắt mọi thứ trở nên tối tăm.
Tới nhanh như vậy sao.
-
Vào buổi chiều, Lương Kim Nhược nhận được một phần văn kiện.
Phía trên có chữ ký của Lương Thanh Lộ, cũng có con dấu, còn có nhiều thứ khác. Nhưng ánh mắt Lương Kim Nhược cuối cùng vẫn là dừng lại ở con số 1 kia.
Từ lúc về nước đến giờ, nói ngắn cũng không ngắn, nói dài cũng không dài.
Nhưng cô chưa từng nghĩ đến có thể dễ dàng như vậy có được cổ phần của Lương Thanh Lộ, hoàn toàn đuổi cô ta ra khỏi Lương thị.
Chỉ cần không vào được Lương thị, bọn Phương Lan Như liền giống như châu chấu sau thu, cùng lắm chỉ có thể nhảy thêm hai cái.
Ngón tay Lương Kim Nhược lướt qua tờ văn kiện trơn nhẵn.
Không biết từ khi nào, những thứ vốn là của cô, ngay cả cái công ty này cũng thế, bây giờ lại phải tốn công sức để lấy về.
Đôi mắt điềm tĩnh của cô bỗng nhiên trở nên sâu thẳm.
Những thứ cô muốn không chỉ có nhiêu đây, hai mẹ con Phương Lan Như và Lương Thanh Lộ chỉ là hòn đá chắn trên con đường này mà thôi.
Bây giờ đá chặn đường đã được dọn đi, cô có thể đi về phía điểm cuối rồi.
Một ngày nào đó, công ty này sẽ hoàn toàn thuộc về cô.
Lương Kim Nhược thở ra một hơi, cô còn trẻ, có rất nhiều thời gian,
Trong lúc suy tư những điều này, cô nghĩ tới nghĩ lui, gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành.
[Chu tổng, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi?]
Giúp cô việc lớn như vậy, một bữa cơm dưới ánh nến vẫn là có thể.
Lương Kim Nhược thậm chí đã đặt bàn xong, kết quả đến tận chạng vạng tin nhắn của cô vẫn chưa được trả lời, giống như đá chìm đáy biển.
Không trả lời tin nhắn?
Không lẽ lời nói lúc sáng của cô làm anh giận rồi?
Lòng dạ người đàn ông này cũng quá hẹp hò rồi!
Tuy rằng lúc Lương Kim Nhược mười mấy tuổi cũng có nói Chu Sơ Hành lòng dạ hẹp hòi, nhưng lần này cô vẫn đánh giá anh như lần đầu tiên.
So không lại 2 tỷ không phải rất bình thường sao?
Sau khi tan làm, Lương Kim Nhược vẫn chưa được trả lời, liền trực tiếp block anh.
Buổi tối cô vốn định về Đàn Duyệt Phủ, nhưng bây giờ lại đổi ý về Nguyệt Lan Loan, định nhìn xem tên cẩu nam nhân này giải thích như thế nào.
Không ngờ Nguyệt Lan loan một mảnh tối đen.
Không có ai.
Lương Kim Nhược nghĩ một hồi, gọi điện cho Tô đặc trợ, cũng không bắt máy, trong lòng đã đoán ra một chút, cô lại chuyển sang gọi cho vị luật sư Trần kia.
"Chu tổng của mấy người đâu?"
Luật sư Trần trả lời: "Chu tổng đi công tác rồi ạ."
Quả nhiên, Lương Kim Nhược lúc nãy liền đoán được là như vậy: "Đi công tác cũng không nói cho tôi một tiếng, vậy anh ta đi mấy ngày?"
Luật sư Trần:......
Anh ta trả lời: "Bà chủ, việc này tôi cũng không biết, phải hỏi Tô đặc trợ."
"Được rồi."
Lương Kim Nhược ngắt điện thoại, bỏ block Chu Sơ Hành.
Chắc anh không phát hiện ra đâu nhỉ?
Lương Kim Nhược chỉ chột dạ mấy phút, sau đó liền nghĩ tới một việc vui vẻ..
—— Nếu Chu Sơ Hành đi công tác, vậy cô có thể đến phòng tân hôn ở Tinh Lộc Châu vẽ tranh mà không cần kiêng nể gì cả!
—— Buổi tối cũng không ai quản cô có về ngủ hay không!
Tuy rằng không đến mức tối không về ngủ, nhưng dựa theo tốc độ của cô, rất có khả năng sẽ cố gắng hoàn thiện bức tranh kia.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Lương Kim Nhược vui vẻ hẳn lên.
Cô vô cùng dịu dàng săn sóc gửi tin nhắn cho Chu Sơ Hành: "Nếu ông xã đi công tác, vậy sau khi trở về lại cùng nhau ăn tối."
Miệng còn rất ngọt ngào.
Hy vọng Chu Sơ Hành đi ra ngoài ở lâu thêm hai ngày, kiếm thêm mấy trăm triệu cho bà xã.
Lương Kim Nhược đắc chí nằm bồn tắm hoa, vỗ vỗ mấy cánh hoa tươi, sắp xếp xong công trình vẽ tranh sơn dầu cho mấy ngày tiếp theo.
-
Lúc Chu Sơ Hành xuống máy bay, trong nước đêm đã khuya.
Tô đặc trợ đang đi theo phía sau anh, miệng không ngừng hội báo hành trình hôm nay, còn có mấy việc hợp tác thương.
Chu Sơ Hành vừa nghe vừa lấy điện thoại ra.
Hàng đầu tiên là Lương Kim Nhược.
Nhìn thoáng qua hai chữ "ông xã", ánh mắt Chu Sơ Hành hơi ngừng lại, đầu ngón tay nhấn vào, mấy tin nhắn phía trên cũng đập vào mắt.
Vô sự hiến ân cần.
Ánh mắt Chu Sơ Hành lạnh lùng.
Tô đặc trợ đi theo phía sau rốt cuộc nói xong, không thấy rõ hành động của ông chủ, nhưng anh ta cũng đoán được không ai khác ngoài Lương tổng.
Anh ta đang suy nghĩ, chợt nghe người đàn ông kia hỏi:
"Luật sư bên kia xử lý xong rồi?"
Tô đặc trợ lập tức nói: "Luật sư Trần nói có thể xong trong hôm nay."
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, ánh mắt lạnh lùng lại tiếp tục nhìn màn hình điện thoại, ánh sáng phác họa ra đường cong hoàn mỹ trên khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh trả lời Lương Kim Nhược: [Ừ.]
Tô đặc trợ nhìn biểu cảm của sếp, tuy rằng không nhìn ra được nhiều, nhưng nhiều năm đi theo anh, anh ta có thể đoán ra một ít.
Như thế này là tâm tình không tồi.
-
Lúc Chu Sơ Hành mở họp ở nước ngoài, Lương Kim Nhược đã nằm trên giường.
Một mình chiếm hết cả chiếc giường, cô phóng túng bản thân nằm lộn xộn, cuối cùng cũng không có ai bắt cô phải ngủ đàng hoàng.
Niềm vui đột nhiên biến mất khi nhận được điện thoại.
Là Thẩm Trì gọi đến: "Lương tổng, tình nhân của cô là ai vậy?"
"Tình nhân cái gì, cậu cho rằng tôi giống cậu sao." Lương Kim Nhược nói chuyện không hề khách khí.
Thẩm Trì cười rộ lên: "Lên cả hot search, để tôi miêu tả cho cậu nghe, tiểu công chúa Lương Thị nhiều lần lên xe cùng người đàn ông thần bí, còn có xe đưa rước."
"Trên mạng đều biết hết rồi!"
Lương Kim Nhược vừa nghe liền biết người đàn ông thần bí này là Chu Sơ Hành.
Sau khi ngắt điện thoại, cô lên Weibo xem.
Trên hot search thật sự là cô và người đàn ông thần bí, hình kèm theo là cô hai lần đi xuống từ cùng một chiếc xe, còn về người trong xe......
Cửa sổ xe không mở hết, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng.
Lương Kim Nhược không để trong lòng, tiếp tục lên kế hoạch vẽ tranh vĩ đại của mình.
Cô vốn cho rằng loại tin hot search này nhiều lắm một ngày liền đi xuống, không ngờ qua 3 ngày, hot search chẳng những không đi xuống ngược lại đi lên, còn thay đổi hướng gió.
Trên mạng mọi người đều điên lên rồi.
[Vì sao bạch phú mỹ luôn yêu tiểu tử nghèo?]
[Tôi không tin tiểu công chúa sẽ nhìn trúng một tên phượng hoàng nam(*), nhất định là hiểu lầm.]
(*)极品凤凰男 - cực phẩm phượng hoàng nam,viết tắt 凤凰男 - phượng hoàng nam: đúng như tên gọi, "山沟里飞出个金凤凰" (một con phượng hoàng vàng bay ra khỏi khe núi), dùng để chỉ những người đàn ông xuất thân nghèo khó (đặc biệt là khu vực nông thôn, hoặc đến từ các thị trấn nhỏ với nền kinh tế kém phát triển), đã vượt qua khó khăn để vào đại học, ở lại thành phố để làm việc và sinh sống sau khi tốt nghiệp.
[Liên tục hai lần, chắc là không phải đâu?]
[Không cần giúp đỡ người nghèo a...]
[Lương Kim Nhược cô tỉnh táo lại đi!]
[Đồng thoại đều là dối trá, anh ta chỉ là nhìn trúng tiền của cô thôi!]
[Ngay cả mặt cũng không dám lộ, nhất định là sợ hãi.]
[Cái khác không nói, chỉ có như vậy cũng dám đưa tiểu công chúa đi dạo phố hả]
Lương Kim Nhược không hiểu gì hết, nghiêm túc nhìn nửa ngày, cuối cùng phát hiện nguyên nhân xuất phát từ chiếc xe mới đổi này của Chu Sơ Hành.
Quá bình thường.
Trong mắt bọn họ, đương nhiên là lấy gia cảnh của cô để so sánh.
Không ít cư dân mạng còn là fan của Thẩm Hướng Hoan, cũng là fan của Lương Kim Nhược lúc nhỏ đóng phim, tự nhận là fan mẹ của cô.
Mọi người đều kêu nàng đừng đồng ý loại người theo đuổi này.
Lương Kim Nhược xem đến mức cảm thấy buồn cười, chụp hình gửi cho Chu Sơ Hành.
Bên kia hẳn là còn khuya, không trả lời cô.
Lương Kim Nhược rời giường rửa mặt, sau khi xuống lầu liền nhận được một cuộc điện thoại: "Lương tiểu thư, khi nào cô có thời gian đến lấy xe ạ?"
"Lấy xe?"
Lương Kim Nhược ngơ ngác: "Xe gì?"
Người phụ trách đầu bên kia cười nhẹ: "Cô phải đến tận nơi để xem mới được."
Bất ngờ này Lương Kim Nhược tính tới trên đầu Chu Sơ Hành, không phải là do lần trước bỏ qua công việc đi đón cô xong, ghét bỏ cô làm công việc chậm trễ, nên tiêu tiền mua xe cho cô chứ?
Không cần lãng phí.
Lương Kim Nhược thay một bộ váy gọn gàng, đi đến điểm hẹn.
Buổi sáng 10 giờ, bên trong cửa hàng Lamborghini 4s yên ắng, tất cả nhân viên xếp theo cấp bậc, đứng thành hàng song song ở cửa.
Không có Chu Sơ Hành, chiếc xe hôm nay Lương Kim Nhược lái chính là chiếc xe bình thường đã lên hot search kia.
Cô vừa xuống xe, liền nghe thấy từ bên trong cửa hàng, mọi người tập thể khom lưng, vô cùng nghiêm chỉnh nói: "Hoan nghênh Lương tiểu thư đến lấy xe!"
"......."
Lương Kim Nhược bình tĩnh bước vào.
Người phụ trách mặt tươi cười nói: "Lương tiểu thư, xin mời đi hướng này."
Bên trong không gian xa hoa, một chiếc siêu xe màu hồng thiếu nữ an tĩnh dịu ngoan nằm trước mặt Lương Kim Nhược.
Cho dù Lương Kim Nhược không có hứng thú với xe, cô cũng cảm thấy tim mình rung động.
Màu sắc và thiết kế này, quá phù hợp sở thích của cô!
Người phụ trách nói: "Kiểu dáng này hiện tại là bản giới hạn duy nhất trên toàn thế giới, giá bán công khai là 6000 vạn, hơn nữa là được đặt làm riêng."
Lương Kim Nhược bình tĩnh trở lại: "Đặt làm màu hồng nhạt?"
Người phụ trách chớp mắt: "Đúng vậy, đây là một trong những yêu cầu."
Lương Kim Nhược lại hỏi: "Tốn bao lâu?"
Người phụ trách trả lời đúng sự thật: "Bắt đầu từ năm ngoái, mãi cho đến tháng trước, vốn dĩ nó vẫn luôn ở Pháp, tối hôm qua mới về đến đây."
Tháng trước?
Vậy không phải là thời điểm bức tranh của cô tham gia triển lãm nghệ thuật quốc tế sao?
Năm ngoái?
Thời điểm này năm ngoái, Lương Kim Nhược không nhớ rõ bản thân đang làm gì, cũng không biết tại sao anh đi Pháp lại nhớ tới đặt xe.
Hơn nữa qua một năm rồi, Chu Sơ Hành trước giờ chưa từng nói cho cô biết.
Không lẽ đàn ông nào cũng thích làm mấy việc bất ngờ này sao?
Nhưng Lương Kim Nhược đúng là thích kiểu này, không hỏi tiếp mà ngồi trên xe thử tới thử lui, rất muốn lập tức chạy ra ngoài dạo một vòng, nhất định rất ngầu.
Rất phù hợp thân phận Lương tổng của cô.
Người phụ trách rất chuyên nghiệp mà chụp giúp cô mấy tấm ảnh xinh đẹp, sau đó tươi cười cùng những nhân viên khác xem cô thử xe.
Chu Sơ Hành đi công tác không nói một lời, thế mà lại âm thầm cho cô bất ngờ lớn như vậy.
Lương Kim Nhược nhớ tới hot search trên mạng, lại đăng nhập Weibo, bây giờ bình luận hot nhất đã thay đổi thành——
[Chiếc xe nát này của tên kia cũng dám đi đón tiểu công chúa đi làm về?]
Cô cười cười, tìm ra tấm ảnh xinh đẹp chụp trong xe mới ra lò, kèm theo tin trả lời bình luận này.
Lương Kim Nhược: [Vậy đến lượt tôi đón anh ta đi làm về! (Hình ảnh)]
Cô không tiếp tục xem bình luận Weibo, mà nghĩ đến đề tài lần trước bị ngừng lại, gửi tin nhắn WeChat cho Chu Sơ Hành.
......
Ở nước ngoài xa xôi, lúc rạng sáng.
Chu Sơ Hành bị âm thanh điện thoại đánh thức, không kiên nhẫn mở mắt ra trong bóng đêm.
Cầm lấy điện thoại mở khóa, một tin nhắn mới từ Lương Kim Nhược nhảy ra.
[Xe mới công ♂ dụng mới, chân thành mời Chu tổng về nhà thể nghiệm.]