Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 123: Phiên ngoại 2:Bí mật




Edit: phuong_bchii
________________
Phiên ngoại 2
"Có thể làm bạn."
Ngoài miệng cô rõ ràng nói có thể, nhưng biểu cảm trên mặt vẫn rất nhạt nhẽo.
Vì thế Quý Liên Tinh càng tò mò, cô cười rộ lên trông như thế nào?
"Nếu là bạn rồi, em đưa chị về nhà nhé?"
Giang Thự lại nhìn chiếc xe kia, lắc đầu, "Em mau trở về trường đi, nhà của tôi không xa, tự mình trở về được."
"Không được, em muốn tiễn chị, ngộ nhỡ lại gặp phải cái loại biến thái như ban ngày thì làm sao?" Lần này Quý Liên Tinh không cho cô cơ hội từ chối, một tay nắm lấy cổ tay Giang Thự, kéo cô đi đến xe.
Lòng bàn tay của nàng vừa ấm vừa trơn, da thịt chạm vào trong nháy mắt đó, tô tô l ngứa l ngứa cảm giác chảy qua toàn thân Giang Thự, cô theo bản năng muốn né tránh, nhưng cuối cùng vẫn là không có, về phần tại sao không buông, có thể là bởi vì......
Cô không khỏi lại nhìn Quý Liên Tinh thêm lần nữa.
Cảm giác bắt tay với nàng còn tốt hơn so với tưởng tượng.
Xe cách đó không tính là xa, hai người qua đường, đến cửa xe Quý Liên Tinh buông tay ra, thuần thục mở cửa ghế lái phụ.
"Đàn chị, chị ngồi ghế phụ lái nhé?"
Nếu đã đến cửa xe mà từ chối nữa thì có chút không phúc hậu.
Giang Thự cũng không lề mề, ủy thân ngồi lên xe của nàng, gầm xe này rất thấp, không giống với xe hơi bình thường, hơn nữa chân cô dài, cho nên còn không thích ứng được với độ cao này.
Động cơ xe khởi động, theo động cơ hơi run vài cái.
"Đàn chị, nhà chị ở đâu?"
"Tống gia tam viện."
"À à, được."
Đó là nơi nào? Quý Liên Tinh là người địa phương chưa từng nghe qua, nhưng nàng vẫn gõ hướng dẫn, nhìn một chút lộ trình không phải rất xa, cũng chỉ 2, 3 km.
Ban đêm gió mát, người trên đường rất ít, ngay cả xe cũng chỉ có ít ỏi vài chiếc.
Lái xe chậm rãi, Quý Liên Tinh cố ý giảm tốc độ xe, lộ trình không dài, chỉ có thể dùng cách như vậy kéo dài thời gian ở chung với Giang Thự.
Vừa lái, còn không quên tìm chủ đề:
"Đàn chị thường làm thêm ở cửa hàng tiện lợi đó lúc nào vậy?"
"Thứ hai, thứ tư, thứ sáu."
"A a ~ vậy thứ bảy em có thể hẹn chị không?"
Thứ bảy chính là ngày mai.
Giang Thự tựa đầu vào cửa sổ xe, có chút ngây người, thật lâu mới nói: "Cuộc sống nghiệp dư của tôi rất đơn điệu, em hẹn tôi có thể tôi cũng không biết chơi cái gì."
Cô rất bận, thời gian rảnh rỗi rất ít, phần lớn thời gian thần kinh đều ở vào trạng thái căng thẳng.
Thời gian rảnh rỗi của các sinh viên đại học rất nhiều, nhưng Giang Thự thì không, cô bận rộn luận văn tốt nghiệp nghiên cứu sinh, cũng bận rộn kiếm tiền, thời gian căn bản không chen ra được, hơn nữa vận khí không tốt còn gặp phải một giáo sư khó tính.
"Chị thường làm gì vào cuối tuần?"
"Làm thêm, dạy thêm cho người khác."
Quý Liên Tinh: "Ồ, không có ngày nào rảnh sao?"
"Ngẫu nhiên thôi." Giang Thự xoa xoa mi tâm, nhắm mắt lại, có chút mệt mỏi.
Cô đã đi làm một ngày, vốn là công việc rất khô khan, buổi chiều còn gặp phải người đàn ông đáng khinh, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Vài câu lẻ tẻ, cô không nói gì nữa, Quý Liên Tinh còn muốn nói chuyện với cô, kết quả liếc mắt nhìn, thế mà đã ngủ thiếp đi rồi.
Đã mệt mỏi đến tình trạng này sao?
Bỗng dưng có chút đau lòng, trước đó, Quý Liên Tinh chưa từng gặp cô, mà chuyện về cô, đều là buổi chiều hôm nay nghe bạn học nói.
Từ trong miệng bọn họ hiểu được, cô là nghiên cứu sinh đại học N, quái gở, cho tới bây giờ đều là đi một mình. Bởi vì tướng mạo xuất chúng cho nên người theo đuổi cô không ít, nhưng cô chưa bao giờ phản ứng.
Có lẽ chính bởi vì như vậy, Quý Liên Tinh không hiểu sao bị cô hấp dẫn, mặc dù cô làm cho người ta có cảm giác cự tuyệt ngàn dặm, nhưng có lẽ cũng không phải là người thật sự lạnh lùng, Quý Liên Tinh có loại cảm giác này.
Tất cả những điều này nếu nhất định phải giải thích, đó đại khái là trên người mỗi người đều sẽ có một loại hấp dẫn, hấp dẫn người đến từ cùng một tần số.
Ít nhất Quý Liên Tinh cảm thấy như vậy, nhìn thấy Giang Thự một giây kia liền cảm nhận được một loại từ trường, cảm giác mãnh liệt.
Nếu không nàng cũng sẽ không đến tìm cô.
Xe rất nhanh liền chạy đến Tống gia tam viện, trông có vẻ là khu chung cư cũ, phòng ở có chút lâu năm.
Giang Thự còn đang ngủ, Quý Liên Tinh không muốn quấy rầy cô, vì vậy dừng xe ở ven đường.
Trong xe im ắng, chỉ có tiếng điều hòa thổi gió.
Quý Liên Tinh tĩnh tâm lắng nghe, thỉnh thoảng trong gió có thể bắt được tiếng hô hấp thuộc về Giang Thự, một tiếng đè nặng một tiếng, có lúc ngắn ngủi có lúc dài dòng.
Lại nhìn bộ dạng cô ngủ, tướng ngủ điềm tĩnh, nếu tới gần một chút, gần như có thể thấy rõ lúc cô nhắm mắt căn căn lông mi rõ ràng.
Cô thật xinh đẹp, Quý Liên Tinh không nhịn được cảm thán.
Đại khái là nội tâm sai khiến, Quý Liên Tinh thoáng cúi đầu, tới gần Giang Thự, càng cẩn thận quan sát từng tấc da thịt trên mặt cô.
Trắng nõn láng mịn, tỉ mỉ đến lông tơ nhỏ, khi cảm thấy một người đáng yêu, mỗi một bộ phận trên người cô đều sẽ đáng yêu theo.
Ánh mắt dời xuống, dừng ở trên môi cô, môi no đủ trơn bóng, giống như thoa son môi, trông rất mềm mại. Nếu như có thể cắn một cái, hẳn là nụ hôn rất đẹp.
Ý nghĩ này vừa xẹt qua đầu Quý Liên Tinh, ngay cả chính nàng cũng hoảng sợ, nàng lập tức kéo ra khoảng cách, đối với suy nghĩ này của mình cảm thấy khó hiểu.
Có chút khác thường, không nên nghĩ như vậy mới đúng.
Một lát sau, Giang Thự tỉnh lại, Quý Liên Tinh đang ngồi ở ghế lái cầm điện thoại trả lời tin nhắn.
Nghe được động tĩnh, nhìn Giang Thự một cái, "Chị tỉnh rồi à?"
"Xin lỗi." Giang Thự đứng thẳng dậy, cô vén tóc mái ra sau tai, lộ ra cả khuôn mặt, "Hơi mệt, thế mà lại ngủ thiếp đi."
"Ừ, không saoì, cũng không ngủ bao lâu." Quý Liên Tinh tỏ vẻ hiểu, còn nói: "Chị phải nghỉ ngơi nhiều vào."
Giang Thự đã mở cửa xe, một chân bước ra ngoài, "Ừ, tôi về trước."
"Có thể kết bạn Wechat không? Em không quấy rầy chị đâu." Quý Liên Tinh nói xong di động đã đưa ra, mặt trên là giao diện kết bạn.
Giang Thự sửng sốt một chút nhưng không từ chối.
Hai người kết bạn xong cô mới chính thức rời đi, bên trong xe, Quý Liên Tinh nhìn chằm chằm bóng lưng cô rời đi, chiếc bóng thon dài bị đèn đường kéo dài, vừa nhìn như vậy, xuyên thấu qua quần áo mỏng manh, ngay cả hình dáng xương bả vai cũng có thể thấy rõ.
Cô thật sự quá gầy, nên ăn nhiều một chút.
"Đàn chị!" Quý Liên Tinh vẫn gọi cô lại.
Bước chân Giang Thự dừng lại, xoay người nhìn Quý Liên Tinh.
"Ngủ ngon nha ~"
Biểu cảm căng thẳng của Giang Thự cuối cùng cũng hơi thả lỏng, ngữ khí cũng dịu xuống, "Ừ, bye bye ~"
Bóng đêm dần dần dày đặc, Quý Liên Tinh lái xe đến trường học, cửa sổ xe mở một nửa, gió bên ngoài thổi vào, vù vù vù thổi loạn tóc của nàng.
Bị gió thổi qua, cả người tỉnh táo hơn rất nhiều.
Nhưng trong đầu nàng vẫn là Giang Thự, có thể nói trong đầu đều là Giang Thự, không biết cô rốt cuộc có ma lực gì.
Ong ong ——
Điện thoại di động rung lên, người gọi đến là Lý Hướng Ngạn, anh là bạn nối khố của Quý Liên Tinh, là "chị em" từ nhỏ đến lớn.
Quý Liên Tinh bấm máy nghe.
"Alo, đang làm gì vậy?" Giọng Lý Hướng Ngạn rất có từ tính, lúc nói giọng điệu phập phồng rất lớn, làm cho người ta có cảm giác nhiệt tình.
"Lái xe."
"Giờ này? Không ở trường đợi lái xe làm gì?"
"Vừa đưa một đàn chị về nhà."
"Đàn chị? Đàn chị nào?"
"Lý Hướng Ngạn, anh có thể đừng nhiều chuyện như vậy được không?"
Bên này Quý Liên Tinh dứt khoát cúp điện thoại, vừa mới cúp, một cuộc điện thoại khác lại gọi tới, vừa nhìn điện thoại hiện "Quý Ý Thông".
Nàng không nhận, đây là ba cô, một thương nhân giàu có.
Tuy rằng ông đối xử với Quý Liên Tinh cũng không tệ, nhưng Quý Liên Tinh chính là rất chán ghét ông, nếu như nhất định phải nói ra lý do, có lẽ chính là bởi vì cuộc sống riêng tư của ông quá không đứng đắn.
Một đường lái xe thẳng trở lại trường học, chỗ ở của Quý Liên Tinh là một phòng đơn trong chung cư của giáo viên, về phần một học sinh như nàng tại sao có thể ở ký túc xá giáo viên, là bởi vì nàng có một người cô dạy ở trường, cô của nàng không thích ở trường học, ký túc xá để đó cũng không dùng, nên cho Quý Liên Tinh vào ở.
Về đến nhà, sau một lúc rửa mặt Quý Liên Tinh mới nằm lên giường nghỉ ngơi.
Quý Ý Thông gửi tin nhắn tới, hỏi nàng có muốn túi mới nhất không, Quý Liên Tinh qua loa cho xong, nói không cần.
Sau đó nhấn vào trang cá nhân của Giang Thự, giống như trong tưởng tượng của nàng, không có một cái gì cả.
Nàng mở hộp thoại ra, nhìn avatar Giang Thự rất lâu, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn qua:
【Đàn chị ngủ rồi sao?】
Đối phương trả lời ngay: 【Chưa.】
Tốc độ trả lời này khiến Quý Liên Tinh rất kinh ngạc.
【Ngày mai có sắp xếp gì không? Mới có một bộ phim mới, có hứng thú cùng xem không?】
Giang Thự bên này nằm ở trên giường, nhìn chằm chằm tin nhắn của nàng do dự một lát.
Thật ra ngày mai cô phải đi làm cả ngày, nếu như xin nghỉ sẽ kiếm ít đi 100 tệ.
Đối với Giang Thự hiện tại mà nói, tiền thật sự là quá quan trọng, mấy năm trước đi học mượn tiền họ hàng, nhưng gần đây người nhà kia xảy ra biến cố, cho nên cô chuẩn bị sớm một chút trả hết.
Nhưng cô nhìn dòng chữ trên màn hình, lời mời nhiệt tình của đối phương......
Có lẽ cũng nên để cho cuộc sống căng thẳng của mình thoáng phóng thích một chút, Giang Thự không trả lời ngay, mà là thoát khỏi khung chat, xin nghỉ phép với quản lý, nói là không thoải mái, đối phương rất nhanh cũng phê duyệt.
Bên này Giang Thự mới đồng ý cùng Quý Liên Tinh đi xem phim.
Lúc Quý Liên Tinh nhận được tin nhắn có loại cảm giác trung đại □□, nàng cũng không hy vọng xa vời Giang Thự có thể đồng ý nàng, kết quả thế mà lại......
Không phải những người đó nói rằng cô sẽ không bao giờ đồng ý lời mời của người khác sao? Xem ra lời đồn và hiện thực không giống nhau lắm nhỉ? Giang Thự cũng không lạnh lùng như trong tưởng tượng.
【Vậy chúng ta hẹn lúc 9 giờ tối được không?】
【Ừ.】
【Vậy đàn chị không gặp không về nha ~ ngủ ngon ^ ^】 Quý Liên Tinh gửi một cái nhãn dán chó Shiba trái tim.
Giang Thự nhìn chằm chằm màn hình thật lâu, cuối cùng tắt màn hình, không trả lời nàng nữa.
Cô ném điện thoại xuống gối, tắt đèn, tuy rằng rất buồn ngủ, nhưng hoàn toàn không ngủ được.
Trong đời thật sự có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Vốn đã không ôm bất kỳ kỳ vọng nào, là thật sự không có kỳ vọng, khác biệt lớn như vậy, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, nhưng người này lại không thể hiểu nổi bước vào trong cuộc sống của mình.
Là loại tâm huyết dâng trào của tiểu thư nhà giàu sao? Hay nàng thích kết bạn? Giang Thự vừa sợ hãi vừa căng thẳng, cô không biết biểu đạt như thế nào, tới gần hay đẩy ra, đây là một vấn đề.
Càng nghĩ tâm càng loạn, mang theo cơn buồn ngủ mãnh liệt, Giang Thự cuối cùng cũng nhắm mắt lại.
Cô rất nhanh chìm vào giấc mơ, trong mơ có bóng dáng của người kia.
Giang Thự 25 tuổi có một bí mật, cô thích bé đàn em cùng trường đã lâu, nhưng bởi vì chênh lệch quá lớn vẫn không có biểu lộ tiếng lòng.
Nhưng không ngờ, đối phương lại chủ động tìm tới cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.