Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 84: Cái gì em cũng nghe theo chị




Edit: phuong_bchii
________________
Bữa tối ăn canh thịt bò, Tiểu Trương đã nấu xong xuôi, chỉ chờ mọi người lên bàn ăn cơm.
Lúc Quý Liên Tinh xuống, mọi người đã bắt đầu ăn, còn cố ý để lại chỗ trống cho nàng, nàng vừa vặn ngồi ở bên cạnh Mạnh Tiêu.
"Mau tới ăn đi!" Mạnh Tiêu vẫy tay với Quý Liên Tinh, vỗ nhẹ cái ghế bên cạnh.
"Đến rồi đây."
Sau khi ngồi xuống, Quý Liên Tinh mới phát hiện chủ đề của các cô thế mà lại là Lưu Diệc Dương.
"Em còn tưởng rằng chỉ có em cảm thấy hắn rất thần kinh." Dụ Mộng khóe miệng nhếch lên, vừa nói chuyện vừa lắc đầu.
Hứa Thư Hạ cũng là vẻ mặt không chịu nổi, "Hơn nữa mấy ngày hôm trước hắn còn là dáng vẻ chúa cứu thế, tận tình khuyên bảo chị và Vệ Nhiên chia tay, nói hai người phụ nữ cả đời cũng không có khả năng."
"Trời ạ! Cũng quá có tố chất bệnh thần kinh đi!" Mạnh Tiêu đột nhiên nhớ ra điều gì đó, hỏi Quý Liên Tinh: "Sáng nay hắn nói gì với em?"
"Giáo dục em chứ gì." Quý Liên Tinh không nói sâu, bây giờ nhớ tới Lưu Diệc Dương liền có cảm giác ghê tởm.
Vệ Nhiên bỗng dưng nói một câu: "Mọi người có biết có đàn ông ghét đồng tính không? Thật ra không khác lắm chính là tình huống của hắn, mọi người sau này vẫn nên tránh xa hắn một chút, càng xa càng tốt, đặc biệt là Tiểu Quý, trước kia hai người còn là bạn hợp tác."
Quý Liên Tinh gật đầu, tỏ vẻ cũng không muốn liên quan đến hắn, "Wechat các thứ đã xóa rồi."
Lúc Quý Liên Tinh nói chuyện, Mạnh Tiêu thỉnh thoảng muốn nhìn nàng một cái, trong mắt chứa đầy ánh sáng. Lại bởi vì hai người ngồi cùng một chỗ, khoảng cách giữa cô ấy và Quý Liên Tinh gần, có thể thấy rõ khuôn mặt gầy gò của Quý Liên Tinh, ánh sáng ấm áp chiếu lên gương mặt nàng, mạ một tầng ánh sáng, đến lông tơ nhỏ trên mặt nàng, Mạnh Tiêu sửng sốt vài giây, đột nhiên cảm thấy thật sự rất thích.
"Ăn cơm đi! Không nói chuyện đàn ông tầm thường nữa!"
Mạnh Tiêu gắp thịt bò nhúng vào bát Quý Liên Tinh, cười nói: "Em gầy quá, ăn nhiều một chút đi."
"À à, chị cũng ăn nhiều vào."
"Được ~" Mạnh Tiêu lại gắp một miếng thịt bò vào bát mình," Chúng ta cùng ăn ~"
Mọi người đều đang tám chuyện, không ai để một chi tiết hết sức bình thường như vậy ở trong lòng. Quý Liên Tinh lại càng không cần phải nói, nàng đã cảm thấy hôm nay nồi canh thịt bò ngon, một bữa cơm ăn đến no căng bụng, mọi người cũng rất vui vẻ.
"Buổi tối em có rảnh không?" Mạnh Tiêu hỏi nàng.
"Hả?" Quý Liên Tinh nhìn đồng hồ, 8 giờ 40 phút, "Tạm thời còn không có việc gì, sao vậy?"
"Không phải em mở quán bar sao, hay là dẫn chị đi dạo một chút?"
Cô ấy nói là "chị", mà không phải "bọn chị", Quý Liên Tinh nhìn những người khác, mọi người hình như đều rất mệt mỏi, không có ý muốn tiếp tục vui vẻ. Mà sức lực bản thân Quý Liên Tinh còn tốt, muốn đi quán bar ngồi một chút cũng không phải không thể.
"Có thể, người pha chế rượu của bọn em pha rất ngon."
Vì thế sau bữa tối, mọi người ai về nhà nấy, Quý Liên Tinh dẫn Mạnh Tiêu đi đến quán bar.
Hai người dọc theo con đường lát đá đi về hướng cây cầu, trên con đường lát đá có rất nhiều cát đá nhỏ, giẫm ở dưới chân phát ra âm thanh nhỏ vụn.
"Ừm, trên người em thơm quá." Mạnh Tiêu đột nhiên nói, cô ấy lại ngửi ngửi không khí, cười nói: "Em thường dùng nước hoa gì?"
"Em sao?" Quý Liên Tinh bị hỏi đến thấy khó hiểu, "Em rất ít xịt nước hoa, trước kia lúc đi làm sẽ dùng một chút."
Mạnh Tiêu gật gật đầu, cô ấy rất thích loại mùi này, hương thơm thanh ngọt, có lẽ là mùi hương trên người Quý Liên Tinh.
Hai người cùng nhau đi qua cây cầu kia, dưới cầu là dòng nước xiết, có thể nghe được tiếng nước sông ào ào, bóng đêm sâu đậm, đối diện trong quán bar truyền ra ca dao du dương...
Tiến vào bar Thanh, bên trong rải rác ngồi một ít khách hàng, cuộc sống về đêm của người trẻ tuổi vừa mới bắt đầu, Quý Liên Tinh dẫn Mạnh Tiêu đến quầy bar ngồi xuống, nói: "Muốn uống cái gì tùy tiện gọi."
Mạnh Tiêu không chút suy nghĩ liền nói: "Một ly trà đá Long Island."
Cô ấy thế mà cũng thích uống trà đá Long Island, Giang Thự cũng thích, Quý Liên Tinh phát hiện hai người này thật sự nên làm quen, có phải là chị em thất lạc nhiều năm hay không.
Quý Liên Tinh nói với bartender: "Tôi muốn một ly nước trái cây."
Mạnh Tiêu ném tới ánh mắt kinh ngạc, trong mắt như thể đang nói chị uống trà đá Long Island chẳng lẽ em uống cái này?
"Tửu lượng của em không tốt, cho nên vẫn là không uống rượu." Giang Thự không ở bên cạnh, Quý Liên Tinh lo lắng cho mình, ngỗ nhỡ uống say thì biết làm sao.
"À ~ được~" Mạnh Tiêu nhịn không được lại nhìn Quý Liên Tinh thêm một cái, trong ánh mắt có tán thưởng, cô ấy thích người uống rượu có độ, con gái càng nên biết trường hợp nào có thể uống trường hợp nào không thể uống, cuối cùng còn không quên nói một câu: "Thật ra em có thể tin tưởng chị, bé đàn em."
"Ha ha ha, cũng đừng gọi em là bé đàn em nữa, đã không còn nhỏ rồi." Quý Liên Tinh ngồi ở trên ghế cao, vuốt tóc bên tai, lộ ra khuyên tai trên tai, hai chân của nàng tùy ý đáp, cả người trông lười biếng tùy hứng, giống như là một con mèo hoang chạy trốn.
Bartender đẩy nước ép đến trước mặt nàng, cắm ống hút. Quý Liên Tinh nhận lấy ly, một tay cầm ống hút, thử một ngụm.
Mạnh Tiêu len lén nhìn nàng, ánh mắt bất giác dừng ở trên môi nàng, hồng phấn sáng bóng, ở một khắc nước trái cây vào cổ họng kia, lại thấy cổ họng nàng trượt một chút, tuy rằng không nghe được âm thanh, nhưng Mạnh Tiêu đã tự động tưởng tượng một tiếng "ừng ực".
Quả thực muốn chết.
Cô nương này quá mê người.
Có thể là do ánh sáng quá tối, thế cho nên Mạnh Tiêu cũng cảm thấy mình có chút nóng, cô ấy cởi nút áo sơ mi thứ hai, xương quai xanh bên trong như ẩn như hiện.
Bartender đẩy trà đá Long Island của cô ấy tới, Mạnh Tiêu nhận lấy lập tức uống một ngụm, mùi rượu trộn lẫn với đá, dỡ xuống vài phần nóng nảy.
"Chị nhớ em hát rất hay?"
"Cũng tạm thôi."
"Có hứng thú hát một bài không?" Mạnh Tiêu chỉ chỉ trên sân khấu hát.
Ca hát hình như cũng không có gì, nhưng trong đầu Quý Liên Tinh hiện ra dáng vẻ của Giang Thự, không biết vì sao, luôn cảm thấy nếu Giang Thự muốn nàng hát, nàng đương nhiên sẵn lòng, nhưng Mạnh Tiêu......
Giữa bạn bè yêu cầu hát một bài có quá đáng không? Suy nghĩ một lút, hình như cũng không quá đáng.
Nàng nhìn về phía Mạnh Tiêu, Mạnh Tiêu cũng tỏ vẻ chờ mong.
"Chị muốn nghe cái gì?"
"Tùy ý. Em hát gì chị nghe nấy."
"Chị đang uống trà đá Long Island, vậy em hát một bài 《Đáng tiếc tôi là chòm sao Bảo Bình》 đi."
Mạnh Tiêu gật đầu, ý cười càng sâu: "Chị thật đúng là chòm sao Bảo Bình."
Quý Liên Tinh cũng không để lại dấu vết gì, đi tới sân khấu bên kia, cùng ca sĩ nói vài câu, đối phương vui vẻ nhường chỗ ngồi.
Nàng cầm lấy đàn ghi ta, gảy dây đàn ghi ta, đã sớm điều chỉnh âm thanh, nàng thổi micro, hát lên bài hát kinh điển này......
"Thì ra người trân trọng em như vậy......"
Nàng hát ra câu đầu tiên, khách trong tiệm liền liếc mắt nhìn, Quý Liên Tinh cũng nhìn về phía vị khách kia, khóe môi hơi nhếch lên, cười với cô gái kia, đối phương hơi ngơ ngẩn, lại đỏ mặt gật đầu một cái.
Mạnh Tiêu dừng động tác trên tay, nhìn về phía Quý Liên Tinh, nàng chính là sự tồn tại như phát sáng trong bóng tối, bất luận ở đâu cũng đều chói mắt.
Lúc học đại học cũng là như thế, khi đó Quý Liên Tinh ăn mặc đơn giản nhất, không mặc hàng hiệu, trên người đều là một số quần áo hàng ngày, cũng rất ít trang điểm, nhưng hết lần này tới lần khác lại được nhiều người theo đuổi.
Có lẽ là trên người nàng tự mang khí chất không cần quá nhiều tân trang, mê người, cũng thần bí, có lẽ chỉ có chính nàng không biết nàng có bao nhiêu mê người.
Mà giờ phút này, tiếng hát của Quý Liên Tinh hát đến trong lòng Mạnh Tiêu, tiếng hát của nàng càng lúc càng êm tai, lại hát bài hát 《Đáng tiếc tôi là chòm sao Bảo Bình》 ra một loại cảm giác khác:
"Nếu như trở về không có thuốc giảm đau, lấy ra trà đá Long Island đổi cho em nửa giấc ngủ ngon......"
Mạnh Tiêu uống một ngụm trà đá Long Island trong tay, cảm thấy ngay cả hương vị cũng thay đổi, trở nên nồng đậm hơn, vòng tới trong lòng, một loại cảm giác rung động chậm rãi tản ra......
Quý Liên Tinh ngược lại không tiếp xúc ánh mắt với Mạnh Tiêu, phần lớn thời gian đều tập trung tự hát, một bài hát rất nhanh đã hát xong.
Mạnh Tiêu vỗ tay cho nàng, trong mắt tràn đầy kinh diễm.
"Hát hay lắm."
"Cũng tạm." Quý Liên Tinh ngồi lại chỗ ngồi, nhấp một ngụm nước trái cây, màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, là tin nhắn Giang Thự gửi tới, cô hỏi Quý Liên Tinh đang làm gì.
Quý Liên Tinh chụp một tấm ảnh, nội dung ảnh là một ly nước trái cây và một ly trà đá Long Island, nói là dẫn Mạnh Tiêu đến quán bar ngồi một chút.
Bên kia điện thoại hiển thị đang nhập......
Nhập vào nửa ngày cái gì cũng không có gửi tới.
????
Quý Liên Tinh nhét điện thoại vào túi, nước trái cây còn thừa một nửa, nàng uống mạnh một ngụm, nói với Mạnh Tiêu: "Đàn chị, lần sau chúng ta lại đến nhé, em đột nhiên nhớ ra có chút việc gấp, phải về nhà trọ một chuyến."
Mạnh Tiêu đã thấy nửa cốc trà đá Long Island, cô ấy cũng không định uống hết, liền đồng ý.
"Được, vậy đi thôi!"
Hai người ở quán bar nửa tiếng, Quý Liên Tinh dẫn Mạnh Tiêu về phía nhà trọ, Mạnh Tiêu và đoàn đội của cô ấy đều ở nhà trọ, cô ấy ở chính là phòng Giang Thự đã trả lại.
Lúc đến lầu hai hai người chia tay.
"Em lên đây."
"Em vẫn luôn ở trên lầu sao?"
Quý Liên Tinh gật đầu cười cười, "Đúng vậy, lầu ba đều là của em."
"Được ~" Mạnh Tiêu có chút không nỡ, do dự một chút, còn nói: "Thêm một cái Wechat nhé? Sau này trao đổi công việc cũng tiện."
"Được." Quý Liên Tinh lấy điện thoại di động ra quét của cô ấy," Vậy em lên nhé?"
"Được, ngủ ngon ~"
"Bye bye ~" Quý Liên Tinh xoay người lên lầu, Mạnh Tiêu đứng tại chỗ, cho đến khi bóng dáng của nàng biến mất trong tầm mắt......
Đến lầu ba, Quý Liên Tinh lấy điện thoại ra xem, phát hiện Giang Thự vẫn chưa trả lời tin nhắn của nàng, vì vậy lập tức gọi.
Nàng cho rằng cú điện thoại đầu tiên sẽ không gọi được, kết quả Giang Thự nhận ngay lập tức.
"Này, sao không trả lời tin nhắn em."
"Không phải em đang uống rượu sao? Không quấy rầy em."
Ngữ khí không giống bình thường, cẩn thận nghe ra, hình như là không vui.
"Em không uống rượu, em uống nước trái cây."
"Chỉ có hai người các em?"
"Đúng vậy, những người khác hơi mệt nên về trước, Mạnh Tiêu nói chị ấy có thể sẽ tiếp nhận một quán bar của em, nên em liền dẫn chị ấy đi xem."
"......" Giang Thự trầm mặc không nói.
Quý Liên Tinh đầu xoay chuyển, giống như ý thức được cái gì, nhưng nàng cảm thấy Giang Thự không phải là người nhạy cảm như vậy mới đúng.
Bên kia Giang Thự rốt cuộc nhịn không được, "Cô ấy muốn thích em thì làm sao!!! Cô ấy là cong!!!"
Quý Liên Tinh sửng sốt một giây, cười ra tiếng: "Phụt... Thật sự cho rằng người yêu của chị là vạn người mê à, ai cũng thích sao? Cũng chỉ có chị thấy em hiếm lạ!"
"Quý Liên Tinh, chị giận, vậy mà em còn cười!" Cười cũng thôi đi, người này còn nghi ngờ mị lực của mình!
"Được được được, sau này em không một mình uống rượu với chị ấy nữa, nghe chị nghe chị." Cuối cùng còn sợ Giang Thự tức giận, lại thêm câu: "Hơn nữa em không uống rượu, chị không ở bên cạnh em em sẽ không uống! Có phải em rất ngoan không?"
Giọng Quý Liên Tinh vừa mềm vừa ngọt, cùng lúc nàng không yêu đương hoàn toàn là hai người, Giang Thự nghe xong cả người đều ngứa ngáy, ngứa ngáy đến trong lòng.
Chung quy là bạn gái của mình, lúc làm nũng tương đối mê người, Giang Thự không ngăn cản được, trong nháy mắt sập phòng:
"Vâng vâng vâng, em ngoan, em ngoan, phải ngoan cho đến khi chị tới tìm em mới thôi, có nghe không?"
"Dạ nghe ~"
"Không được tiếp xúc cơ thể với cô ấy, có nghe không?"
"Dạ nghe ~"
"Không được uống rượu một mình với cô ấy, có nghe không?"
"Dạ nghe dạ nghe!!!"
"Còn nữa ——"
"Này! Quá lắm rồi nha!!!" Quý Liên Tinh kịp thời dừng lại, khóe môi hơi nhếch lên, nhỏ giọng nói: "Đã nói thứ sáu chờ chị mà, đến lúc đó chị đến rồi, cái gì em cũng nghe theo chị ~"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.