Tan Làm Đến Văn Phòng Của Tôi

Chương 94: Hình như chị rất vội




Edit: phuong_bchii
________________
Rửa chén xong, hai người ra ngoài tản bộ, thuận tiện đến cửa hàng thú cưng đón Tinh Tinh về nhà.
Trên cơ bản Giang Thự ra ngoài đều gửi nuôi mèo ở cửa hàng kia, khoảng cách không xa, đi bộ hơn mười phút là có thể tới.
Hai người sánh vai dạo bước, hai bên đường phố bóng cây loang lổ, đèn đường kéo dài bóng dáng lẫn nhau, theo bước chân dưới chân, bóng dáng thỉnh thoảng va chạm thỉnh thoảng tách ra, Quý Liên Tinh cứ như vậy nhìn chằm chằm mặt đất ngẩn người, giống như đang xem một bộ phim thuộc về nàng và Giang Thự.
"Cảm giác mùa hè sắp qua rồi." Giang Thự nói.
Quý Liên Tinh gật đầu, "Cuối tháng tám, đầu thu khai giảng tháng chín cũng sắp tới rồi, sao thế?"
"Chị nhớ chúng ta quen biết nhau khoảng thời gian này, hẳn là cuối tháng tám?"
Cho đến hôm nay Giang Thự còn nhớ rõ buổi tối hôm đó, cô gái mặc quần jean, áo thun bơ, mặt trang điểm khói xông vào trong lòng cô, thân thể gầy yếu lại có ánh mắt quật cường, cho nên gọi nàng là Nhím Nhỏ, vừa gọi chính là ba năm.
"Chị cũng nhớ quá rõ ràng đi."
Giang Thự cười mà không nói, cô không chỉ nhớ rõ là cuối tháng tám, còn nhớ rõ cụ thể là ngày nào, bởi vì hôm đó là sinh nhật Quý Liên Tinh, Giang Thự đương nhiên nhớ rất rõ.
Hai người đi dọc theo đường phố, không tiếp tục chủ đề này nữa. Sau khi ăn xong tiêu cơm luôn mang theo một chút cảm giác nhàn nhã, đặc biệt là khi thực hiện cùng người mình thích, một chuyện thưa thớt bình thường cũng có vẻ lãng mạn.
Giang Thự và Quý Liên Tinh đều rất hưởng thụ thời khắc như vậy, cứ như vậy đi hơn mười phút, rốt cuộc đến cửa hàng thú cưng kia, đón Tinh Tinh trở về, con mèo trắng này rất ngoan, vào một khắc Quý Liên Tinh ôm nó meo meo kêu hai tiếng liền bất động, có lẽ không thích động còn có một nguyên nhân chính là quá béo, tròn vo, không khác gì Chuột Nhỏ.
"Tại sao chị đặt tên cho nó là Tinh Tinh?" Quý Liên Tinh biết rõ khả năng đó, nhưng vẫn hỏi.
Đáp án của Giang Thự lại không giống như trong tưởng tượng của nàng: "Bởi vì chị ôm nó ngủ mỗi ngày, cho nên gọi nó là Tinh Tinh."
Rõ ràng một câu nói rất bình thường, rồi lại bí mật mang theo ý tứ khác, vốn Quý Liên Tinh chỉ thuận miệng hỏi, không ngờ nhận được câu trả lời như vậy, trong nháy mắt liền ngượng ngùng.
Tinh Tinh trong lòng liếm liếm miệng, lộ ra cái lưỡi nhỏ màu hồng nhạt, vẻ mặt lười biếng, ghé vào trong lòng Quý Liên Tinh híp mắt, tương đối thích.
"Nên giảm cân cho nó, hơi nặng rồi." Quý Liên Tinh ôm một đoạn đường, cảm giác tay hơi mỏi.
"Đúng, lúc trước quá cưng chiều nó, mỗi ngày vui chơi giải trí cũng không vận động." Giang Thự giơ tay, nhéo mặt Tinh Tinh một cái, vẻ mặt dày thịt.
Hai người còn muốn nói Tinh Tinh thêm vài câu, một giây sau một hạt mưa rơi vào trên tay Giang Thự, không hề phòng bị.
"Trời mưa?"
Vừa dứt lời, lạch cạch lạch cạch hai giọt nước lại nhỏ xuống, là mưa không sai. Mưa mùa hè chính là như vậy, biến ảo thất thường, không có quy luật gì.
"Phải nhanh chóng về nhà, lát nữa lại ướt như chuột lột." Cách khu chung cư chỉ mấy trăm mét, đón xe không thích hợp, không bằng đi bộ.
Bước chân nhanh hơn một chút, kết quả mưa càng lúc càng lớn, rơi vào trên tóc hai người, Quý Liên Tinh cởi áo khoác khoác lên cánh tay Giang Thự, tránh cho dụng cụ cố định của cô bị ướt, một tay còn phải ôm Tinh Tinh nặng trịch, có vẻ hơi chật vật.
Cũng may cách nhà cũng không quá xa, lúc hai người đến đại sảnh bên ngoài đã đổ mưa to.
"Hôm nay, thật sự là thay đổi thất thường." Quý Liên Tinh lấy khăn giấy ra, giúp Giang Thự lau nước mưa trên mặt, nhưng bởi vì vừa mới đi gấp, vẫn ướt sũng, "Mau về nhà tắm rửa."
Tắm rửa, rõ ràng là một chuyện rất bình thường, nhưng một ít hình ảnh vẫn tràn vào trong đầu Giang Thự, rất nhanh sinh ra một tia nóng nảy, theo đó hai má phiếm hồng.
Các nàng đi thang máy về nhà, Quý Liên Tinh thả Tinh Tinh trong lòng xuống, mèo con rất thông minh, phủi sạch bọt nước trên bộ lông, sau đó thong thả đi vào trong ổ mèo.
Quý Liên Tinh giúp Giang Thự thay giày, bỏ lại một câu: Vào phòng tắm chờ em.
Rất nhanh liền lên lầu lấy quần áo thay, để lại Giang Thự lòng người hoảng hốt.
Một mình tắm rửa vậy nhất định là không thực tế, để Quý Liên Tinh hỗ trợ, giúp đến mức nào?
Cầu thang lầu hai truyền đến tiếng bước chân, Giang Thự không có nhiều thời gian suy nghĩ, chỉ có thể tới phòng tắm chờ nàng trước.
Có chút luống cuống, là chờ Quý Liên Tinh đi vào, hay là cởi ra chờ nàng trước? Nhìn tay mình như thể không thực tế lắm khi cởi ra và chờ đợi nàng.
Vừa nghĩ tới đợi lát nữa cô cởi đồ, mà Quý Liên Tinh còn mặc quần áo, thì Giang Thự cực kỳ không được tự nhiên.
Cốc cốc ——
Rất nhanh vang lên tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Giọng Giang Thự có chút run rẩy, không thoải mái lắm bởi vì hơi lạnh.
Quý Liên Tinh cầm áo ngủ đi vào, thấy Giang Thự còn đứng bất động tại chỗ.
"Hửm? Chị đứng ngẩn người cái gì? Mau cởi ra đi."
"Hả, chỉ mình chị cởi thôi sao?" Giang Thự có chút không được tự nhiên.
"Thế nếu không thì sao?" Quý Liên Tinh đã xắn tay áo lên, đi vào bồn tắm xả nước cho cô.
Giang Thự cởi cúc quần, cởi quần jean xuống, lộ ra hai cái chân vừa dài vừa trắng.
"Nửa người trên chị hết cách." Cô nói với bóng lưng Quý Liên Tinh.
"Em giúp chị." Quý Liên Tinh thử nhiệt độ nước, cảm giác không thành vấn đề, xoay người chuẩn bị giúp Giang Thự.
Kết quả đôi chân dài kia tương đối quyến rũ, hấp dẫn được sự chú ý của Quý Liên Tinh, sững sờ nhìn một hồi không dời đi.
"Này!"
"Ờ, đến đây." Quý Liên Tinh đè xuống ý nghĩ trong lòng, tắm rửa thì tắm rửa, đừng nghĩ chút có không, hơn nữa tay Giang Thự hiện tại như vậy, làm những chuyện kia không quá thích hợp.
Giang Thự ngoan ngoãn đứng tại chỗ, tựa như trứng gà lột vỏ, từng tầng từng tầng.
Quý Liên Tinh chỉ liếc mắt một cái, trái tim nặng nề nhảy xuống, dáng người uyển chuyển, mỗi một tấc da thịt trơn bóng như ngọc, muốn chạm vào, lại cảm thấy không thích hợp, vẫn là trước hết để cho cô làm ấm thân thể đi.
"Mau xuống nước."
Giang Thự rất nghe lời, giơ chân lên bước vào bồn tắm, nằm trong nước, một tay khoát lên cạnh bồn tắm, tránh dính nước.
Quý Liên Tinh bưng ghế ngồi xuống, tay chạm vào trong nước, nhẹ nhàng phất phất.
"Nước ấm có thích hợp không?"
"Ừ." Giang Thự thấy tóc Quý Liên Tinh hơi ẩm, hỏi nàng:" Hay là cùng nhau đi, kẻo lát nữa em lại bị cảm."
Quý Liên Tinh giả vờ trấn định, "Chờ em tắm xong cho chị đã."
Nàng kéo cánh tay Giang Thự, phất nước lên trên, sau đó tạo bọt sữa tắm, bôi lên da thịt của cô.
Cứ như vậy tiến hành rất bình thường, đầu tiên là bàn tay, sau đó là cánh tay, ngay sau đó là cổ, sau đó là xương quai xanh thẳng tắp của Giang Thự.
Tầm mắt Quý Liên Tinh trước sau tránh đi, bôi một lớp bọt lên vai và lưng Giang Thự.
Dịu dàng bôi lên lòng bàn tay Giang Thự, tiết tấu nhẹ nhàng chậm rãi.
"Ôi ——"
"Sao vậy?"
"Không."
"Có phải hơi ngứa không?"
"Ừ."
Giang Thự chỉ là đôi câu vài lời, không dám nói quá nhiều.
Đối với cô mà nói đâu chỉ là ngứa, còn là dày vò, hận không thể lập tức kết thúc.
Ngón chân cô ngâm mình trong nước cuộn tròn lại, có chút bất an, cô biết Quý Liên Tinh không có loại ý nghĩ này, cho nên cũng cực lực đè xuống loại ý nghĩ này của mình, nhưng cảm giác cơ thể là chân thật.
Quý Liên Tinh cũng nhận ra khác thường, thật ra nàng cũng không phải không có cảm giác, chỉ là đang kiềm chế hành vi của mình.
Cũng không thể ngay cả tắm rửa cũng...... chứ? Còn là dưới tình huống tay Giang Thự bị thương."
"Phần còn lại chị tự tắm?"
"Được."
Quý Liên Tinh thở phào nhẹ nhõm, thẳng lưng, nhìn xuống mặt đất.
Nàng có thể nghe thấy tiếng nước chảy, rầm rầm, mặt nước lắc lư......
Quý Liên Tinh nín thở, cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, rõ ràng không nhìn thấy gì, nhưng hình ảnh trong đầu lại đặc biệt rõ ràng.
Tưởng tượng Giang Thự nằm trong nước, theo mặt nước lắc lư, một tay khoát lên xương quai xanh, nơi đó dính vài giọt nước trong suốt, nước chậm rãi chảy xuống, theo làn da trắng nõn, rơi vào trong rãnh nông......
"Khụ."
Quý Liên Tinh ho nhẹ một tiếng, một tay dán lên mặt mình, cố gắng kéo ra khỏi ảo tưởng.
"Chị xong rồi." Giang Thự nhìn về phía Quý Liên Tinh, phát hiện mặt nàng thật sự rất đỏ, "Có phải không bật điều hoà không?"
"Bật rồi." Quý Liên Tinh vô tình ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở nơi vừa mới ảo tưởng.
Hiện thực so với ảo tưởng càng có cảm giác trùng kích, Quý Liên Tinh thiếu chút nữa không ngăn được, nhịn lại nhịn, huyệt thái dương thình thịch nhảy dựng, thật vất vả đè xuống, Giang Thự lại bắt được cánh tay của nàng.
Một cái này, Quý Liên Tinh cả người ngứa ngáy, nổi da gà.
"Cùng nhau tắm đi".
Giọng Giang Thự mềm mại, như là móng vuốt mèo con nhẹ nhàng gãi tai Quý Liên Tinh, cực kỳ hấp dẫn.
"Không được, lát nữa hai chúng ta đều bị cảm."
Giang Thự làm sao có thể buông tha, ngón tay cào lên cánh tay Quý Liên Tinh, càng ngứa hơn.
"Em là bạn gái của chị...... tắm chung cũng có sao đâu, trừ phi em coi chị là người ngoài."
Quý Liên Tinh sắp bị phá vỡ lớp phòng ngự, Giang Thự như vậy nàng căn bản không ngăn cản được, nhiều nhất vẫn có thể kiên trì mười giây.
Giang Thự liên tục bổ đao: "Chị cũng không mặc, em cũng không nhìn chị một cái, đối với em mà nói đều không có gì hấp dẫn sao......"
Quý Liên Tinh hít sâu một hơi, nghĩ thầm đừng nói nữa, còn nói tiếp như vậy nàng không xác định mình còn có thể duy trì lý trí.
"Muốn tắm cùng em khó như vậy sao......"
"Giang Thự." Quý Liên Tinh ngắt lời cô, mặt đỏ bừng, "Đừng nói nữa."
"Được rồi." Giang Thự một tay chống đỡ, cho rằng Quý Liên Tinh muốn lau người cho cô, kết quả không ngờ Quý Liên Tinh thả nước trong bồn tắm, lại mở vòi hoa sen ra.
Ngay sau đó, nàng cũng bước vào.
Giang Thự vui mừng trong lòng, vui mừng của cô còn chưa kịp biểu đạt, môi Quý Liên Tinh liền dán tới.
Không giống như trước kia từng chút từng chút mềm mại, mà là nồng nhiệt chiếm hữu, tâm tình Quý Liên Tinh nóng rực, rõ ràng là áp lực sau khi phóng thích kết quả.
"Ưm ——"
"Câm miệng." Quý Liên Tinh chộp lấy cằm Giang Thự, "Ngoan ngoãn, kẻo không cẩn thận đụng phải tay chị."
Giọng nói của nàng hơi thấp, giống như biến thành người khác, có chút bá đạo cũng có chút hung dữ.
Hai má Giang Thự nóng bỏng, nâng eo một chút, muốn kề sát vào nàng một chút......
Không ngờ lần dán tới này lại khiến cô hoàn toàn bị vây trong tư thế bị động, cô còn không biết lúc Quý Liên Tinh nắm giữ thế chủ động lại có chủ kiến như vậy.
Sao nàng lại nghĩ đến dùng cách này?
Giang Thự cúi đầu, nhìn môi Quý Liên Tinh rơi xuống, cả người kích động nổi lên một tầng gợn sóng.
"Nhím Nhỏ......" Giang Thự nắm đầu Quý Liên Tinh, cảm thấy mình có chút mất khống chế, "Em đừng như vậy."
Quý Liên Tinh ngẩng đầu, lau miệng, đôi mắt mê ly chứa nụ cười, "Đừng làm gì? Bắt nạt chị sao?"
"Ừ."
Quý Liên Tinh cười ra tiếng, "Em không muốn bắt nạt chị, là chị bảo em bắt nạt chị."
Giang Thự quay đầu đi, có chút khó chịu, nhưng một giây sau, rất nhanh lại rơi vào trong nước, gần như sắp hít thở không thông.

Giang Thự ngồi trên thuyền, trôi nổi rất lâu.
Không biết miêu tả cảm giác này như thế nào, giống như Quý Liên Tinh kéo cô rơi xuống phía dưới, mỗi một lần rơi xuống đều mang đến một khát vọng càng sâu.
Cô thấy Quý Liên Tinh chỉ như mái chèo, vui vẻ chèo trong nước, sóng triều đi về phía trước phát ra tiếng nước rõ ràng, một trận lại một trận.
"Chị cảm thấy tốc độ này rất nhanh sao?" Nàng thế mà lại còn muốn hỏi.
Giang Thự xấu hổ trả lời, quay đầu đi chỗ khác không nói lời nào.
Vì thế Quý Liên Tinh ngừng lại.
Giang Thự đương nhiên không chịu, chỉ có thể đỏ mặt nói: "Tiếp tục đi về phía trước đi."
Tiết tấu chèo thuyền của Quý Liên Tinh không hề có quy luật, có lúc rất nhanh, có lúc lại rất chậm, có lúc mái chèo va chạm trên cỏ lau, nhẹ nhàng quét qua, trong không khí hỗn hợp mùi thơm độc đáo của thực vật trong nước đêm hè.
"Em...... sao lại đi một chút dừng một chút?" Giang Thự có chút khó xử.
"Chị đoán".
Giang Thự kéo tay Quý Liên Tinh qua, mang theo tay nàng chủ động vạch về phía trước.
"Như vậy, nhanh chóng dẫn chị qua bờ bên kia không được sao?"
Quý Liên Tinh cười ra tiếng: "Hình như chị rất vội."
Hai má Giang Thự nóng bỏng, không biết nên trả lời như thế nào.
Rất nhanh, Quý Liên Tinh kéo cô vào trong nước, tùy ý mái chèo cùng lau sậy va chạm, tốc độ đi tới so với lúc trước nhanh hơn rất nhiều.
Giang Thự ngẩng đầu, nhìn ngọn đèn mờ mịt kia, giống như thấy được ánh trăng phía chân trời.
Đôi mắt cô bắt được, bắt được một tia sáng.
Trong ánh sáng có bóng dáng Quý Liên Tinh, còn có tiếng hít thở của nàng, ngay sau đó, hòa làm một thể với tiếng nước, thế giới của cô hung hăng va chạm một cái.
Là mũi tàu đụng vào bờ cảng.
Cô đã đến điểm cuối của niềm vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.