Tân Nương Khó Làm

Chương 19: Tiếp tục quyến rũ




Chuyển ngữ: Mic
Ngọc Chi đề xuất với Văn Chiêu Lăng để Quý Lễ đến Văn gia làm tiên sinh dạy học không bao lâu thì Văn Chiêu Lăng thật sự đi tìm Văn phu nhân bàn bạc chuyện này. Ngọc Chi ít nhiều rảnh rỗi, nên chạy tới thư phòng trong viện tìm sách đọc.
Ngày trước khi ở Minh Nguyệt am, cha nàng Đổng viên ngoại cũng đặc biệt muốn mời tiên sinh đến dạy nàng biết chữ, tiếc là trụ trì sư thái không cho nam nhân vào am nên dứt khoát tự mình chỉ dạy nàng. Sau này Quý Lễ đến định cư ở hậu sơn, nàng liền chạy tới cùng hắn đọc sách học chữ, hai năm trước Quý Lễ đậu tú tài, sau này trên cơ bản là hắn dạy nàng. Cho nên trên phương diện này, hẳn Quý Lễ được xem như sư phụ của nàng.
Trong thư phòng rất sạch sẽ, nhìn ra được Văn Chiêu Lăng thường xuyên đến đây. Căn phòng trống trải, phóng mắt nhìn là một dãy kệ sách ngay hàng thẳng lối, trên đó xếp đủ loại thư tịch, Ngọc Chi vừa thấy đã thích. Ở Văn gia, một đại trạch viện to lớn như vậy quả thực khá nhàm chán, cũng chỉ có có thể giết thời gian bằng cách đọc sách.
Mấy dãy giá sách kia xem ra quả thật rất nhiều, Ngọc Chi không có tinh lực tìm từng quyển một, dứt khoát chạy tới bên bàn sách của Văn Chiêu Lăng tìm quyển sách chàng từng đọc qua. Bàn sách trong phòng của họ cũng có sách, có điều nàng đọc hết rồi, cũng cảm thấy khá thú vị, hẳn là ở đây cũng thế.
Đáng tiếc tình hình thực tế lại khiến nàng thất vọng. Bàn sách ở đây toàn đặt mấy quyển thư tịch nghiên cứu khô khan vô vị, đọc một tí đã khiến người ta mơ màng muốn ngủ. Nàng vứt qua một bên, quay đầu trông thấy một chiếc tủ phía sau bàn sách nên hiếu kỳ đi tới, định mở ra xem thử bên trong liệu có phải có sách hay gì không. Ngoài tủ có khóa, nhưng không khóa lại, nhẹ kéo một cái liền mở. Cửa tủ mở ra, bên trong đích thực chứa đầy thư tịch, có điều thoạt nhìn rất giống quyển sổ, không biết viết gì mà lại nhiều đến thế.
Ngọc Chi nhất thời hiếu kỳ, tiện tay rút một quyển ra xem, trang bìa không ghi gì, lật ra chỉ thấy chi chít các khoản, liệt kê rõ ràng, giống như hạng mục sổ sách.  Nàng lại tỷ mỉ lật hai trang, thầm thấy kỳ lạ. Đây lẽ nào là sổ sách? Chẳng lẽ là thu chi của Văn gia? Chả trách khóa lại trong tủ này.
Ngọc Chi không chút hiếu kỳ muốn tìm tòi nghiên cứu xem Văn gia có bao nhiêu tiền, lại đem quyển sổ đặt trở về, đóng cửa tủ lại, còn không quên khóa chắc chắn. Vừa quay đầu thì giật mình nhảy dựng, thì ra Văn Chiêu Lăng không biết đã đứng phía sau nàng từ khi nào, đang nhìn nàng.
Ngọc Chi vỗ vỗ ngực, “Hù chết ta rồi, sao chàng không chút tiếng động nào vậy?”
Văn Chiêu Lăng lại gần hai bước, mỉm cười với nàng, “Vừa rồi nàng xem gì vậy?”
“Không có gì, muốn tìm hai quyển sách hay hay cũng không tìm được, thực sự thất vọng quá.”
“Thì ra là vậy.” Văn Chiêu Lăng kéo nàng đến trước một giá sách, “Ở đây đều là thư tịch viết về các kỳ văn dị sự, sách ta đặt trên bàn trong phòng toàn bộ đều lấy từ đây, nàng xem hết rồi?”
Ngọc Chi ngạc nhiên, “Thì ra những sách đó là do chàng cố ý để à.”
Văn Chiêu Lăng gật đầu, “Ta biết nàng thường ngày buồn chán, nên tìm vài quyển sách để nàng giết thời gian mà thôi.”
Ngọc Chi nhìn chàng cảm kích, “Chàng thật sự quá chu đáo.”
Văn Chiêu Lăng nắm tay nàng, “Đối với nương tử sao có thể không chu đáo chứ.”
Ngọc Chi hơi xấu hổ, nhưng khóe môi lại hàm chứa ý cười.
Tìm được hai quyển sách, hai người vừa định ra cửa thì Văn Chiêu Lăng lại đột nhiên lên tiếng: “Chuyện nàng nói mời Quý Lễ đến Văn gia làm tiên sinh dạy học ta đã bàn bạc xong với mẫu thân rồi.”
“Hửm? Người nói thế nào?”
“Mẫu thân nói xem bản thân hắn có nguyện ý hay không, người không ý kiến gì, có điều người này là do nàng giới thiệu, nên nàng phải phụ trách.”
Ngọc Chi dừng bước, “Ta phụ trách? Phụ trách việc gì?”
Văn Chiêu Lăng khẽ cười trấn an nàng, “Mẫu thân cũng chỉ nói vậy, nàng không cần bận lòng, người trước giờ vẫn luôn thận trọng cẩn thận, tạm thời nàng nghe cho biết là được.”
Ngọc Chi mỉm cười, “Ta đích thực cũng chỉ nghe cho biết.”
Văn Chiêu Lăng nhìn nàng đi về phía trước, ý cười bên khóe môi từ từ mất đi, nhớ tới vừa rồi nàng lật xem mấy quyển sổ kia, thần sắc trong mắt khó đoán.
Ngọc Chi quay lại chính phòng liền lập tức gọi nhũ nương, bảo bà mang theo chút lễ vật đến hậu sơn Minh Nguyệt am hỏi thăm Ngô bá mẫu, thuận tiện gửi lời nhắn đến Quý Lễ, hỏi hắn có muốn đến Văn gia làm tiên sinh dạy học cho A Cần không. Nhũ nương nghe phân phó lập tức đi làm, Ngọc Chi ôm hai quyển sách vào phòng, Văn Chiêu Lăng cũng đi theo.
Ngọc Chi tựa vào nhuyễn tháp ở gian ngoài, chăm chú đọc sách, hoàn toàn không chú ý đến chàng. Nhưng Văn Chiêu Lăng lại nhớ tới việc vừa rồi nàng xem quyển sổ kia, cũng không biết nàng xem được bao nhiêu, là chàng bất cẩn, vậy mà lại quên khóa tủ. Chàng tiến lại gần Ngọc Chi hai bước, tựa sát gần nàng, “Ngọc Chi, mới rồi nàng có xem mấy quyển sổ kia, nàng xem hiểu không?”
“Hả?” Ngọc Chi vừa ngước mắt lên đã chạm phải đôi đồng tử sâu hút của chàng, mặt liền trở nên hơi nóng, “Quyển sổ đó ư, lật lật thấy ghi rất nhiều, có điều cụ thể thì ta cũng không để ý.”
Văn Chiêu Lăng thở phào, lùi lại một bước, trong lòng đắn đo liệu có nên đem chuyện quyển sổ nói với nàng hay không. Chàng cụp mắt, xoay lưng về phía Ngọc Chi trầm tư. Mặc dù hiện giờ Ngọc Chi đã gả cho chàng, nhưng nếu nói mức độ gần gũi thì vẫn còn xa cách, giữa hai người họ ngoại trừ có chút thân mật trên da thịt thì quan hệ thậm chí còn không bì được với Quý Lễ kia. Văn Chiêu Lăng nghĩ tới đây thì khóe môi nhếch lên ý cười, bước ra đóng cửa rồi trở lại bên cạnh Ngọc Chi.
Ngọc Chi cảm giác được bóng dáng chàng nên ngước lên nhìn chàng, “Chàng sao vậy? Sao cứ cảm thấy hôm nay chàng kỳ kỳ thế nào ấy?”
Văn Chiêu Lăng đưa tay rút thư tịch trong tay nàng, cúi đến sát gần nàng, “Ngọc Chi, chúng ta thành thân lâu vậy rồi, nhưng vẫn hữu danh vô phận, nàng có ý kiến gì không?”
Ngọc Chi ngạc nhiên nhìn chàng, một hồi rất rất lâu mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ bừng ấp úng nói: “Ta, ta có thể có ý kiến gì chứ, dù sao…………lời mẫu thân thì không dám làm trái.”
Văn Chiêu Lăng duỗi hai cánh tay ôm ngang lấy nàng, trực tiếp ôm nàng đi vào gian trong. Lúc xuyên qua bình phong thì Ngọc Chi bắt đầu hoảng hốt, bàn tay níu áo chàng, lắp ba lắp bắp hỏi: “Chàng, chàng định làm gì?”
Văn Chiêu Lăng cụp mắt khẽ cười với nàng, “Nàng nói xem?”
Ngọc Chi vùng vẫy muốn từ trên người chàng nhảy xuống, “Đừng, bây giờ đang là ban ngày.”
Văn Chiêu Lăng bực bội mỉm cười, “Có liên quan ư?”
“…………….” Trong lòng Ngọc Chi kinh ngạc vô cùng. Cái người nàng vẫn cho rằng hết mực dịu dàng, thậm chí là nhẫn nhịn quá đáng, hiện giờ lại đột nhiên trở nên có chút cường thế. Còn nữa, chàng vẫn luôn yếu ớt, sao mình giãy giụa như vậy mà chàng vẫn có thể ôm vững chãi đến thế?
Khi Văn Chiêu Lăng đặt nàng lên giường thì hơi dừng lại, Ngọc Chi nhân lúc đó liền lập tức ngồi dậy, tay níu cổ áo sợ hãi nhìn chàng, “Chuyện kia, Bá Ngọc, hiện giờ thật sự đang là ban ngày mà.”
Văn Chiêu Lăng có hơi buồn cười, “Vậy theo ý nàng thì buổi tối có thể?”
Âm thanh chàng dịu dàng ngọt ngào như rót mật, Ngọc Chi chỉ cảm thấy giọng nói ấy cuốn hút vô cùng, bất giác nuốt nước bọt. Dáng vẻ này trong mắt Văn Chiêu Lăng lại thành ra bức họa dụ hoặc người ta. Chàng ngồi xuống mép giường, nghiêng mặt đi không nhìn Ngọc Chi, cố ý đăm chiêu ủ dột hỏi nàng: “Như vậy, phải thế nào mới tốt?”
“Hả? Gì cơ?” Ngọc Chi không hiểu.
Văn Chiêu Lăng thở dài, “Nàng và ta là phu thê, nhưng so ra người bên ngoài còn hiểu rõ hơn, chuyện này phải thế nào mới tốt?”
Ngọc Chi nghe thấy lời xấu hổ này thì chỉ đành đổi đề tài: “À, chàng…….chàng đoán xem Quý Lễ có đồng ý đến không?”
Nét mặt Văn Chiêu Lăng ngập ngừng, quay đầu nhìn nàng, “Nàng hi vọng hắn đến?”
Ngọc Chi suy nghĩ, gật đầu, “Bất luận thế nào, chuyện này đối với huynh ấy có lợi, cuộc sống của huynh ấy và Ngô bá mẫu có thể trôi qua thoải mái hơn một chút.”
Văn Chiêu Lăng chợt quay người đè lên nàng, mặt dán vào mặt nàng, nhìn nàng chăm chăm, “Sao ta lại cảm thấy khó chịu vậy chứ?”
“Hả? Chàng khó chịu chỗ nào?” Ngọc Chi vùng vẫy đẩy chàng.
Tay Văn Chiêu Lăng di chuyển trên người nàng đến vị trí thắt lưng, nhẹ nhàng kéo đai lưng nàng, “Chỗ nào cũng không thoải mái.”
Ngọc Chi hoảng hốt, vội kéo tay chàng, “Bá, Bá Ngọc, rốt cuộc chàng sao vậy?”
Văn Chiêu Lăng cười mị hoặc, “Không sao, chỉ muốn nàng trở thành thê tử chân chính của ta, sau này hoạn nạn có nhau.”
Ngọc Chi đè lại bàn tay không an phận của chàng, hổn hển trả lời: “Hiện giờ ta cũng hoạn nạn có nhau với chàng mà.” Bàn tay Văn Chiêu Lăng bị nàng kiềm chế vẫn như cũ thi thoảng vuốt ve eo nàng, khiến nàng nhột đến muốn cười.
“Nhưng chỉ khi nàng thành người của ta, ta mới tin nàng thật sự có thể cùng chung hoạn nạn với ta.”
Ngọc Chi bị câu “người của ta” kia cả kinh đến mức suýt nữa nhảy dựng, nhưng Văn Chiêu Lăng vẫn đè trên người nàng khiến nàng không cử động được. Nàng vùng vẫy không xong, từ trong đôi mắt chứa ý cười trêu ghẹo của chàng thấy mặt mình đỏ đến độ sắp rỉ ra nước.
Tâm tư Văn Chiêu Lăng khẽ động, cúi đầu vừa áp lại gần nàng thì bên ngoài chợt truyền tới tiếng gọi to của một người: “Đại ca, huynh có trong đó không?”
Ngọc Chi sửng sốt, “Thúc thúc sao lại tới?”
Văn Chiêu Lăng bất đắc dĩ thở dài, “Tới không đúng lúc.”
Nhưng Ngọc Chi lại thở phào, “Ta nói bây giờ là ban ngày, chàng cứ nhất định muốn…”
Văn Chiêu Lăng quay đầu khẽ cười với nàng, “Có lý, vậy chờ tới tối?”
Ngọc Chi che mũi, “Ta từng nói chàng đừng quyến rũ ta nữa, sao chàng lại nữa rồi…”
Văn Chiêu Lăng buồn cười nhìn nàng, đứng dậy chỉnh lại y phục, bước ra ngoài. Ngọc Chi cũng vội vàng chỉnh sửa lại quần áo rồi đi theo.
Trong chính phòng chỉ thấy Văn Chiêu Dã xoa hai tay đi tới đi lui, dường như có phần gấp gáp, thấy Văn Chiêu Lăng và Ngọc Chi bước ra thì nhanh chóng lao tới, kéo tay Văn Chiêu Lăng, “Đại ca, lần này huynh phải giúp ta, trong nhà này ta chờ không được nữa rồi.”
Văn Chiêu Lăng kinh ngạc, “Chuyện gì?”
Ngọc Chi cảm thấy chàng hiện giờ dường như đã trở về là Văn Chiêu Lăng mà nàng gặp lần đầu tiên. Nhưng như vậy thì người mới rồi trong phòng là ai? Chung quy không thể nói không phải là chàng nhỉ?
Văn Chiêu Dã ở một bên giải thích với Văn Chiêu Lăng: “Huynh cũng biết trong viện kia của ta dạo gần đây xảy ra nhiều chuyện, hết sức ồn ào, ta thật sự không đợi được nữa, A Vinh cả ngày cãi nhau với ta, hiện giờ ta chỉ muốn ra ngoài tránh đi, cho nên……….đại ca, chắc huynh hiểu ý ta chứ nhỉ?”
Văn Chiêu Lăng còn chưa nói thì Ngọc Chi đã phản ứng tiếp lời: “ý của thúc thúc là mượn tiền? Nếu vậy thật sự không biết xấu hổ, sức khỏe đại ca thúc không tốt thúc cũng biết, tiền để bồi bổ sức khỏe của chàng tóm lại cũng không thể nào đưa cho thúc bỏ trốn chứ nhỉ?”
Nét mặt Văn Chiêu Dã cứng đờ, cười ngượng ngùng với nàng, Đại tẩu nghiêm trọng quá rồi, ta chỉ ra ngoài hai ngày, cũng không phải là không về, tiền đương nhiên cũng sẽ trả lại.”
Ngọc Chi nhìn Văn Chiêu Lăng, chàng không có biểu cảm gì, trái lại đang nhìn nàng, dường như rất trông đợi biểu hiện của nàng, nên nàng cũng dứt khoát đã làm là làm cho tới cùng. “Thúc thúc, không phải không cho thúc mượn, nhưng thúc cũng không phải mượn tiền lần đầu, tục ngữ có câu “Có vay có trả, vay tiếp không khó”. Tới bây giờ Bá Ngọc có chi mà không có thu, thúc bảo ai lại an tâm cho thúc mượn tiền? Hơn nữa thúc lén lút chạy ra ngoài như thế, sợ là mẫu thân cũng không biết, tới lúc đó nếu như bắt đầu truy cứu, chúng ta cũng không tránh khỏi liên quan. Ngoài ra,” Ngọc Chi cố ý kê liều thuốc mạnh: “Vạn nhất thúc lại muốn ở bên ngoài gây họa gì thì sao?”
Sắc mặt Văn Chiêu Dã hết sức khó coi, quay đầu nhìn Văn Chiêu Lăng châm chọc nói: “Đại ca, thành thân thật tốt nhỉ, bây giờ những chuyện này của ta đều giao cho đại tẩu xử lý rồi?”
Văn Chiêu Lăng gật gật đầu, nở nụ cười ôn hòa vô hại, “Ta có dự định này, lời Ngọc Chi nói rất có lý.”
“Huynh…….”
Văn Chiêu Dã còn chưa dứt lời thì một bóng người đã hung dữ xông vào trong, kéo lấy hắn bắt đầu kêu gào: “Đúng là nực cười mà, phu thê hai người liên hợp ức hiếp người phải không? Không cho mượn tiền cũng thôi đi, cần gì lại chế nhạo người khác như vậy?”
Ngọc Chi kinh ngạc nhìn Kim thị, “Lời này của đệ muội là sao……..Không phải hi vọng thúc thúc bỏ nhà đi chứ?”
Nét mặt Kim thị cứng đờ, quay đầu hung hăng trừng Văn Chiêu Dã, lại quay qua nhìn Ngọc Chi, “Đại tẩu, khoan nói chuyện này, chỉ là lời vừa rồi của tẩu cũng thật khiến người khác chạnh lòng, Trọng Hòa và đại ca là huynh đệ ruột thịt, nhưng tẩu lại ở một bên xúi bẩy, có dụng ý gì?”
Ngọc Chi bĩu môi, “Huynh đệ ruột thịt vẫn nên tính rõ ràng chứ, huống chi hành vi trước đây của thúc thúc đích thực khiến người ta không yên tâm, hơn nữa đại ca của các vị cũng thật sự cần tiền điều dưỡng sức khỏe. Lời mới rồi của ta, nếu đã nói được đương nhiên có lý của nó, nếu như đến chỗ mẫu thân thì cũng là kết quả như vậy thôi.”
Kim thị tức đến nói không nên lời, lồng ngực không ngừng phập phồng, một lúc lâu sau mới ồn ào một câu: “Ỷ vào thân phận dâu trưởng, cô còn tưởng mình là đương gia chủ mẫu à? Nghĩ hay gớm!”
Ngọc Chi hơi sửng sốt, vỗ trán thở dài, “Thúc thúc, thúc nên trở về rồi nhỉ?”
Văn Chiêu Dã bừng tỉnh, vội kéo tay Kim thị định đi, chuyện này nếu ầm ĩ hơn thì sẽ bị mẫu thân hắn biết hắn muốn bỏ đi là toi.
Trước khi đi, Kim thị vẫn không quên hung hăng trừng mắt với nàng, Thước Nha Nhi chạy vào càm ràm: “Chuyện hay rồi, mới rồi tiếng của Nhị thiếu nãi nãi lớn đến thế, phỏng chừng lát nữa toàn bộ Văn gia đều biết tiểu thư người và nàng ấy cãi nhau.”
Ngọc Chi lại vỗ trán, “Có gì hay đâu chứ, rõ ràng ta dịu dàng hiền lương, bây giờ trong mắt người khác e rằng coi ta như cọp mẹ rồi.”
Văn Chiêu Lăng mỉm cười, “Cọp mẹ ta vẫn thích.”
Ngọc Chi quay đầu trừng chàng, mắt lườm Thước Nha Nhi đang che miệng cười khúc khích bước ra ngoài, lúc này mới thấp giọng gào một câu: “Ta từng nói chàng đừng quyến rũ ta nữa, sao chàng cứ mãi không nghe?”
Văn Chiêu Lăng vờ như chưa hề nghe thấy, chỉ cụp mắt đùa nghịch ngọc bội bên hông, thản nhiên hỏi nàng: “Ngọc Chi, nàng nói tối nay được không?”
Ngọc Chi sặc một cái, vội vàng trốn vào trong phòng, Văn Chiêu Lăng thấy nàng đóng cửa còn khóa chốt thì bất đắc dĩ cười lắc đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.