Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 27: Thoát ra




Edit: Nukaly
Ánh sáng trắng chiếu rọi, lông mày cau chặt của Lưu Nhược Tuyết dần dần giãn ra.
"Nghỉ ngơi một chút là không sao nữa rồi.” Ngô Tĩnh thay bạn nói cám ơn.
Nam sinh gầy yếu thẹn thùng mỉm cười, còn chưa kịp khách khí đã thấy một người bên cạnh nôn nóng hét lên: “Hết mana rồi!"
Vừa dứt lời, lồng phòng hộ đã tan nát. Ba thợ săn bị băng trùy bắn trúng, tay chân đều bị thương, dáng vẻ chật vật.
Thảm nhất là có một người bị đánh trúng bụng, máu chảy ào ào, muốn dừng mà không ngừng được.
Nam sinh gầy yếu cả kinh, lập tức nói: “Tớ sang đây.”
Nói xong vội vã rời khỏi.
Ngô Tĩnh mím môi, trong lòng mơ hồ xuất hiện một dự cảm không hay.
Thế nhưng chuyện đi sâu vào trong này là do mọi người cùng nhau bỏ phiếu biểu quyết mới đưa ra quyết định.
Lại nói, nếu bọn họ còn ở lại lối vào thì có thể còn sống sao?
Ai biết được bao giờ công hội thợ săn mới phát hiện ra cánh cửa này chứ. Nói không chừng lúc viện quân chạy tới bọn họ đã sớm đông chết rồi.
Ở lại lối vào sẽ chết, đi sau vào bên trong cũng chết! Kể từ giờ khắc mới bị cuốn vào phó đó, kết cục của bọn họ đã được quyết định.
Ngô Tĩnh ôm Lưu Nhược Tuyết trốn ở một góc, đột nhiên đặc biệt nhớ cha mẹ.
Bọn họ thua rồi sao?
Chàng chai đeo kính đã tiêu hao hết ma lực, ngồi sụp xuống đất, khắp khuôn mặt đều là bất đắc dĩ.
Mặc dù đây là phó bản cấp B nhưng cửa ải thứ nhất có thể khó được tới mức nào chứ.
Dựa theo kế hoạch của anh ta, người bình thường có thể kiềm chế một số lượng ma vật, những người khác sẽ tập trung công kích số còn lại. Có thể sẽ khó khăn, nhưng thật sự sẽ hi vọng thắng lợi.
Ai ngờ, sau khi bắt đầu chiến đấu, đám người bình thường lại đem toàn bộ hi vọng ký thác vào các thợ săn. Chỉ có hai, ba người có dũng khí phản kháng, gia nhập chiến đấu.
Những người còn lại vừa thấy đám ma vật băng đã chạy mất dạng. Không giúp được gì không nói, còn làm rối loạn nhịp điệu tấn công.
Các thợ săn có cố gắng chống đỡ, cũng chỉ có thể miễn cưỡng duy trì không thất bại ngay lập tức mà thôi.
"Không nghĩ tới, chỉ huy người bình thường còn khó hơn chuyện chỉ huy 30 thợ săn cấp C khiêu chiến phó bản cấp B.” Chàng chai đeo kính cười khổ: “Sớm biết sẽ tin nhắn thì thà cứ chờ chết ở lối vào là được rồi."
Bây giờ bây giờ đã bị ma vật vây quanh, chẳng những phải chết mà còn có thể sẽ chết rất thống khổ.
Nghĩ đến đây, chàng chai đeo kính tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Một tiếng "Oanh" lớn vang lên, chàng chai đeo kính lại cảm nhận được chút ấm áp trong cơn giá lạnh.
Sau khi mở mắt ra, anh ta như thế có một người đang ngăn trước hai mươi con ma vật băng, xung quanh người kia còn có mấy con rắn lửa vờn quanh, đang hăng hái lao lên trước.
Nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc kia, chàng chai đeo kính thất thanh la lên: “Thợ săn cấp S Ellen?!"
Ngọn lửa bùng lên và bao quanh đám quái băng, hơi nước bốc lên khiến đám quái biến mất trong nháy mắt.
“Những người không bị thương mau qua đây nhận thuốc hồi phục đút cho người bị thương uống đi!” Vân -. Ông già Noel - Lan cầm một túi nhỏ lên phái thuốc.
"Thợ săn cấp S Vân Lan?!" Chàng chai đeo kính kinh ngạc.
Dù có như thế nào anh ta cũng không thể ngờ được mình lại có ngày được cứu bởi hai vị thợ săn cấp S.
Ảnh chụp trên mạng hóa thành người sống đứng ở trước mặt, lực xung kích không thể nghi ngờ vô cùng kinh người.
Chàng chai đeo kính sững sờ rất lâu, cả nửa ngày không hồi thần lại được.
Mà lúc này, Vân Lan đã phát thuốc xong, cũng đã cứu tỉnh tất cả người bị thương nặng.
"Cô chủ, bạn của em thế nào rồi? Đã ổn chưa?” Ellen quan tâm hỏi.
Vân Lan nhìn về một chỗ, rạng rỡ nở nụ cười: “Cũng may chúng ta tới kịp, cô ấy không bị thương."
Vừa nói, cô vừa đi về một góc.
Chỉ thấy, ở cuối con đường có hai cô gái khuôn mặt sáng sủa đang rúc vào nhau.
Động tác của Ellen hơi ngừng lại, sau đó khuôn mặt hiền lành, nở nụ cười thân thiện đi theo.
Ngô Tĩnh quay đầu lại, phát hiện ân nhân đi tới thì câu nệ nói cám ơn: “Cảm ơn hai người, may mà có hai người mọi người mới được cứu.”
"Không cần khách khí." Vân Lan ngồi xổm xuống: “Tôi tới đây là để tìm cô, cứu những người khác chỉ là tiện thể."
"Tìm tôi?" Ngô Tĩnh ngây ngẩn cả người. Cô chần chờ hỏi: “Hình như… Chúng ta không quen nhau mà…”
Vân Lan: "Đã từng gặp trong mơ.”
Ngô Tĩnh: "???"
"Cụ thể như nào sau khi rời khỏi đây tớ sẽ nói cho cậu biết. Bây giờ ——” Vân Lan quay đầu phân phó: “Ellen, trong vòng ba mươi phút, em muốn nhìn thấy cổng dịch chuyển."
"Vâng." Thân hình Ellen lóe lên, biến mất không còn tăm hơi.
Ngô Tĩnh vạn phần kinh ngạc: "Anh ấy..."
Vân Lan không thèm để ý: “Tự anh ấy quét được phó bản này.”
Ngô Tĩnh: "Còn cậu..."
Vân Lan: "Tôi ở lại đây để bảo vệ cậu."
Ngô Tĩnh: "..."
Bây giờ cô nàng đã không còn biết phải nói gì nữa rồi, vẫn nên nói sau đi.
**
Hai mươi phút sau, mọi người thuận lợi qua cửa phó bản, mọi người đỡ lấy nhau bước vào cổng dịch chuyển.
Quầng sáng trắng lóe lên, sau khi trở lại trường học, những người sống sót kích động tới nước mắt lem nhem: “Cuối cùng cũng thoát rồi! Chúng ta sống rồi.”
Công hội thợ săn mới vừa tới nơi liền thấy một đám người quần áo tan nát, trên người dính không ít máu, không khỏi lần lượt dò hỏi từng người một.
"Là thợ săn Vân Lan và thợ săn Ellen đã cứu bọn tôi.” Chàng chai đeo kính chủ động tiến lên giải thích.
Trong quá trình trần thuật, anh ta còn cố ý cường điệu may mà có thợ săn Ellen mọi người mới có thể sống sót qua cửa. Nếu như không có bọn họ thì tất cả mọi người nhất định đều phải chết không nghi ngờ.
Người phụ trách lại hỏi thêm mấy người, kết quả các câu trả lời nhận được đều giống nhau. Anh ta gật đầu: “Cảm ơn mọi người đã phối hợp, tôi hiểu rồi.”
Chàng chai đeo kính trong lòng biết rõ, nếu như nói là do bọn họ cùng nhau quét sạch ma vật thì sau khi qua cửa công hội thợ săn sẽ thu thập vật liệu bên trong sau đó phân phối vật liệu cho mỗi người bọn họ.
Thế nhưng bọn họ đã được Ellen cứu một mạng, mấy cửa ải phía sau còn đều do Ellen một mình đánh quái qua ải, quả thực không có mặt mũi nào đòi vật liệu.
Bởi vậy lúc tự thuật chàng chai đeo kính giải thích rất cụ thể
Người phụ trách của công hội thợ rõ, tiếp theo đó, tất cả chiến lợi phẩm sẽ được gửi cho Ellen và Vân Lan.
Làm xong tất cả những chuyện này, chàng chai đeo kính mệt mỏi nhắm mắt lại, trong lòng tự nhủ, cuối cùng có thể an tâm nghỉ ngơi.
**

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.