Edit: Nukaly
Chào các bạn: Team chỉ có 1 edytor và con đường beta còn xa xôi nên còn nhiều sai sót, nếu bạn đọc được những chỗ có lỗi chính tả hoặc ngữ pháp xin hãy coment, bình luận để mình sửa ạ
Lại nói chuyện tiếp trái tim đều nguội lạnh.
Lâm Nhiễm dứt khoát thay đổi đề tài: “Nếu bác đã thức tỉnh dị năng cấp C rồi thì sao còn đi làm tài xế xe taxi ạ? Sao bác không làm thợ săn vậy?”
Bác Diệp yếu ớt nói: “Nghề thợ săn kia quá nguy hiểm, bác không muốn làm."
Đối với một số người mà nói, “Thợ săn ma" chỉ là công việc. Chẳng qua nghề này khác những nghề nghiệp khác ở chỗ, thợ săn này làm việc vô cùng nguy hiểm, thù lao cũng càng thêm phong phú.
Nếu như cân nhắc ưu và khuyết điểm, nghĩ rằng giá cả không cao và không đáng để mạo hiểm, một số người sẽ từ bỏ việc sử dụng dị năng, chọn sống như một người bình thường.
"Nếu như cháu cũng thức tỉnh dị năng thì tốt biết mấy.” Tô Chức Cẩm không ngừng hâm mộ.
Lâm Nhiễm bùi ngùi mãi thôi: “Thế giới bây giờ quá nguy hiểm, chỉ cần không để ý liền bị kéo vào trong cửa. Người có dị năng phòng thân còn tốt, không có dị năng chỉ có thể so độ may mắn."
Bị thương, tàn tật hay thậm chí có chết rồi cũng chỉ có thể tự nhận mình không may mắn thôi.
Bác Diệp: "Tất cả mọi người đều phải chấp nhận sống như vậy thôi.”
Ba người câu được câu không nói chuyện phiếm, trong lúc đó Vân Lan lại đang suy tư một vấn đề.
Lần trước Ellen vì cứu cô nên mới thức tỉnh dị năng, bây giờ bọn họ cũng đang ở hiểm cảnh như lúc trước, tình cảnh không quá khác so với đời trước, có khi nào Ellen sẽ bị kích thích để một lần nữa bạo phát tiềm lực không?
Nội tâm rục rà rục rịch, nhưng khi cô nhìn thấy Tô Chức Cẩm, Lâm Nhiễm trông có vẻ lo lắng và bồn chồn, thì cô lại nhịn lại.
—— Coi như cô có nóng lòng muốn thử cũng có thể đợi cứu binh tới rồi hành động cũng được, không cần phải mạo hiểm.
Mười phút trôi qua, vẫn không có ai đến.
Hai mười phút trôi qua, trong phó bản vẫn như cũ chỉ có năm người bọn họ.
Ba mười phút đồng hồ trôi qua, Tô Chức Cẩm, Lâm Nhiễm đã nói chuyện tới miệng đắng lưỡi khô rồi, bây giờ đến cả sức lực để nói chuyện bọn họ cũng không còn nữa.
"Em khát không? Có muốn uống nước không?" Ellen nhẹ giọng hỏi.
“Anh mang theo nước ạ?" Vân Lan hơi giật mình.
“Ừ.” Ellen sờ sờ túi áo: “Còn có bánh bích quy tự làm nữa.”
Vân Lan: "...."
Quản gia của cô, thực sự chính là loại hình nhân tài toàn năng.
Tô Chức Cẩm vừa khát lại đói bụng, lại ngại ngùng không dám mở miệng đòi hỏi, chỉ có thể tha thiết mong chờ nhìn nhìn.
Trong lúc mọi người đang nôn nóng bất an, xa xa lại truyền đến âm thanh vỗ cánh của chim.
Sắc mặt bác Diệp biến đổi: "Cẩn thận!!"
Phải tay Vân Lan mò vào túi xách, luôn chuẩn bị sẵn sàng để ném cuộn giấy phép ra. Mặc dù có chút không nỡ, nhưng mạng người quan trọng, cứu người là quan trọng nhất.
Trong vòng vài nhịp thở, một đoàn quạ đen lớn tấn công mọi người.
Mỏ của chúng dài và sắc nhọn, tốc độ di chuyển cực nhanh, mổ nhẹ một cái cũng sẽ tạo thành thương tổn.
“Là ma vật quạ đen cấp C!” Bác Diệp la lên: “Loại quái vật này chỉ có thể tấn công vật lý, nhưng số lượng rất nhiều. Mỗi lần điều động đều là một nhóm lớn, gặp phải sẽ rất phiền toái."
"Mọi người mau tách ra trốn đi. Nếu như không thể tránh thoát thì nhớ cởi áo khoác che đầu để tránh bị thương nguy kịch!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Vân Lan móc cuộn giấy, xé nó ra.
Một giây sau, chín quả cầu lửa từ trên trời rơi xuống, đánh chính xác vào đám quạ đen.
Tô Chức Cẩm nhìn lướt qua, phát hiện trong phút chốc gần hai mươi con ma vật bị tiêu diệt ngay lập tức.
Tô Chức Cẩm: "... Tui tưởng bạn là phụ trợ?"
Vân Lan: "Đúng, là phụ trợ cấp S, chỉ có thể làm được đến trình độ này."
Trong lời nói có tiếc hận vô cùng, phảng phất như vì lực công kích của bản thân quá yếu ớt mà cảm thấy tiếc nuối.
Bác Diệp từ trong túi móc ra ba thanh dao to bằng lòng bàn tay, điều khiển chúng di chuyển nhanh trong không khí.
Nhìn vẻ mặt ông nghiêm nghị, thao tác có vẻ trầy trật.
Mặt khác, con dao ném ra nhìn khá cũ, thậm chí có những chỗ còn xuất hiện mấy cái lỗ thủng.
"Vèo ——."
Một con dao bay xuyên qua cánh trái của con quạ đen, một con dao bay khác cắt bỏ đôi cánh của nó, còn một thanh xuyên qua yết hầu, hoàn thành giết chết.
Trong mắt quạ đen loé ra một chút hung quang.
Một giây sau, mấy con khác cùng tiến lên, dùng mỏ mổ vào những con dao đang bay.
Chỉ nghe "Đinh" một tiếng vang giòn, một con dao bay bị mổ vỡ thành nhiều mảnh, chỉ còn hai thanh bay trong không khí.
Đánh không lại.
Sắc mặt của bác Diệp trắng bệch, môi run run, như thể đã dự cảm được kết cục cả đoàn bị diệt.
Ellen vung vẩy áo khoác, tận lực xua đuổi đám quạ đen, đáng tiếc không có mấy hiệu quả.
"A!"
Lâm Nhiễm không kịp né tránh, không cẩn thận trật chân, lập tức ngã xuống đất.
Tình huống của Tô Chức Cẩm bên cạnh cũng không tốt lắm. Gò má đã bị thương, cánh tay, chân nhỏ cũng bị thương, thoạt nhìn thảm vô cùng.
Vân Lan ném thêm hai cuộn giấy ma pháp, quét sạch gần một nửa số quạ đen. Lúc cô tính lấy cuộn giấy khác ra nữa thì mọi người đã tản ra hết, lũ ma vật cũng được chia thành từng tốp, tụ tập lại không ít.
Vân Lan: "...."
Tách ra chạy trốn, tránh bị vây công là không sai, thế nhưng số lượng giấy phép của cô cũng chỉ có hạn, không có nhiều kỹ năng quần công như vậy nha!!! Bùa gọi sét và nước thuốc đông lạnh chỉ có thể công kích cá thể, lúc này không thể giúp gì nhiều.
Đội hỗn hợp không tốt ở điểm này, lẫn nhau không có sự ăn ý ngầm.
Vân Lan đi tới gần Ellen, muốn khiến đám quái tụ tập lại ở cùng một chỗ.
Không ngờ, có một con quạ đen bổ nhào tới, cào trên mặt cô một cái.
Vân Lan lau khô giọt máu, vừa định tái chiến lại thấy hai mắt Ellen đỏ sậm lại, khuôn mặt vô cùng giận dữ.
Một ngọn lửa cao ngất trời, sóng nhiệt cuồn cuộn, dẫn theo vô tận tức giận tuôn tới đám quạ đen.
"Ầm!" Đoàn lửa trong nháy mắt nuốt hết ma vật.
Hơn năm mươi con quạ đen biến thành than cốc, vô lực rơi xuống.
“Cậu…” Bác Diệp nhìn Ellen, nửa ngày nói không nên lời.
Bằng sức một người giết chết tất cả quạ đen còn lại, người này rốt cuộc sẽ là cấp bậc nào?
Cấp B? Cấp A? Hoặc có khi chính là cấp S trong truyền thuyết?
Bác Diệp không dám ngẫm nghĩ thêm.
Lấy lại bình tĩnh, ông cao giọng nhắc nhở: "Mỗi một phó bản đều có BOSS bên trong! Bình tĩnh lại, đừng dẫn BOSS tới."
Kết quả, vừa mới nói xong, BOSS quạ đen cao lớn đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Nó đen như mực, đôi mắt dữ tợn, giờ đang hằn học nhìn Ellen, giống như là muốn nuốt sống anh vậy.
"Lông vũ của boss quạ đen sẽ bắn ra như mưa tên! Đừng nói người bình thường, coi như có là thợ săn cấp D, cấp C chỉ cần hơi bất cẩn trong chiến đấu cũng có thể bị nguy hiểm đến tính mạng!” Bác Diệp lòng như lửa đốt.
Đôi con ngươi của Ellen tối sầm lại.
Thân hình anh hắn lóe lên một cái, đã xuất hiện ở trước mặt BOSS, sau đó anh hơi nghiêng đầu, châm dị năng hệ hỏa thiêu đốt.
Toàn thân BOSS quạ đen bị ngọn lửa bao phủ, chẳng mất bao lâu, một mùi thịt cháy khét tỏa ra.
Tô Chức Cẩm: "...."
Sự thực chứng minh, con người chỉ cần bị đói bụng lâu nhất định sẽ điên.
Ví dụ như vào giờ phút này, cô ấy vậy mà lại rất muốn thử xem thịt của BOSS có vị gì.
Không mất bao lâu, BOSS Quạ Đen chết sạch, Ellen ném nó đi như rác rưởi, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Vân Lan, lấy khăn tay ra, cẩn thận lau chùi vết thương của cô.
"Nếu như để lại sẹo thì phải làm sao bây giờ?" Ellen vô cùng sốt ruột.
Tô Chức Cẩm: "...."
Anh đến cũng thật kịp thời. Chậm hơn một bước nói không chừng vết xước kia đã có thể lành.
Có người chỉ bị một chút vết thương nhỏ lại được hỏi han ân cần.
Có người khắp toàn thân đều là vết thương nhưng lại chẳng ai quan tâm.
Tô Chức Cẩm đối với thế giới vô tình này đã tuyệt vọng.
Cô khẽ cắn răng, chẳng những kiên cường đứng lên mà còn thuận tay đỡ Lâm Nhiễm dậy: “Bên kia, thứ kia chính là cổng dịch chuyển rời khỏi phó bản sao?”
Bác Diệp gật đầu: "Đúng vậy, chỉ cần đi vào trong trận liền có thể dịch chuyển ra ngoài."
"Đi thôi."
Tô Chức Cẩm vừa nói vừa bước đi.
Bác Diệp nhìn Ellen một cái thật sâu, trong lòng tự nhủ có thể nhặt về một mạng đã thực sự là may mắn làm rồi.
Chỉ là, người trẻ tuổi này rõ ràng thức tỉnh là dị năng hệ hỏa, vì sao lúc nãy lại có thể teleport đến trước mặt BOSS?
Không thể nghĩ ra thì dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, bác Diệp nhặt hài cốt của con dao bay, theo sau đội hình tiến vào cổng dịch chuyển.
Chờ đến khi trong phó bản chỉ còn chủ tớ hai người Vân Lan, quanh thân Vân Lan toả ra áp suất thấp: "Anh đã thức tỉnh dị năng từ sớm?”