Tận Thế Đệ Nhất Công Hội

Chương 9: Cho em mượn ít tiền đi




Chào các bạn: Team chỉ có 1 edytor và con đường beta còn xa xôi nên còn nhiều sai sót, nếu bạn đọc được những chỗ có lỗi chính tả hoặc ngữ pháp xin hãy coment, bình luận để mình sửa ạ
Edit: Nukaly
Không phải đâu, ngay cả cách dùng dị năng dung hợp của mình như thế nào cô em cũng không biết cơ mà, sao còn đi học người ta bói toán may rủi rồi đi khuyên nhủ người ta thế hở?
"Vì sao?" Lục Thanh Trần khó có thể lý giải được.
“Em có một giấc mơ báo trước tương lai, đã nhìn thấy một số chuyện không tốt lắm." Vân Lan nói.
Lục Thanh Trần: “..."
Em gái, em cũng đâu có dị năng hệ bói toán đôu, sao còn có thể nhìn thấy trước tương lai thế hở?
Một lúc lâu sau anh cũng không nói được lời nào, chỉ có thể nghẹn ra ba chữ: “Em điên à?”
“Nếu như anh không nghe em khuyên bảo, cố ý muốn đi…” Vân Lan trấn định nói: “Vậy trước khi đi cho em mượn ít tiền đi."
Lục Thanh Trần: “..."
Có phải í là lỡ anh đây đi rồi không về được thì bé có thể không cần phải trả lại không hở, anh đây biết đấy nhá?!
Anh đánh giá Vân Lan từ trên xuống dưới, nghi ngờ không thôi: “Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà chính em đã phải chịu kích thích quá to lớn nên bắt đầu vào ban ngày nói mớ rồi à?”
Không chờ Vân Lan kịp phản ứng, anh ấy nói với Ellen: “Ê, tình hình có vẻ có chút nghiêm trọng nha! Cậu mau đưa con bé tới bệnh viện đi!”
Ellen: Người cần tới bệnh viện là anh thì có.
Lý do cũng có sẵn rồi, miệng quá tiện, bị người chùm bao tải đánh.
“Đã tới mức coi ác mộng thành sự thật rồi mà còn nói không có vấn đề gì à?” Lục Thanh Trần vừa ác miệng, vừa lo âu nhìn Vân Lan: “Yo yo, em chỉ mất mỗi cái quyền thừa kế thôi mà, em bình tĩnh một chút đi."
Từ đời trước Vân Lan đã không hiểu Lục Thanh Trần.
Hai người trong cùng một vòng tròn, thường xuyên chạm mặt, vfi vậy tự nhiên cũng tính là quen biết. Nhưng nếu nói quan hệ giữa hai người có bao nhiêu thân thiết thì, thật sự không tới đâu.
Cho nên... Rốt cuộc, tại sao Lục Thanh Trần lại giúp cô?
Vân Lan thở dài.
Chuyện không nghĩ ra quá nhiều, một lần nữa sống lại hình như không quá đủ, cô thật hận không thể trở về tám lần, mười lần.
“Em đã biết sử dụng dị năng dung hợp, em đây không có nghèo túng.” Vân Lan làm sáng tỏ rõ ràng.
“Vì không muốn ở lại nhà họ Vân nữa nên em mới đồng ý rời đi, chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở lại."
"Giấc mơ báo trước tương lai là thật sự. Hai tháng nữa anh cần yêu quý sinh mệnh của mình, cách xa Bắc Giao ra.”
"Cảm ơn ý tốt của anh, chẳng qua, em đang định tự lập công hội, không thể tới công hội Khuynh Thành của anh làm việc được.”
Lục Thanh Trần khiếp sợ: “Em biết cách sử dụng dị năng cấp S mà lại cố ý giả vờ không biết á?"
Vân Lan: “..."
Cô không giả vờ, lúc ban đầu cô thật sự không biết.
"Chuyện khá là phức tạp." Vân Lan giải thích: “Một ngày nọ tỉnh dậy, em không chỉ mơ được giấc mơ có thể báo trước tương lai mà còn đột nhiên biết cách dùng thôi.”
Lục Thanh Trần cho là cô đang nói đùa: “Lời này thật sự là một chút sức thuyết phục cũng không có, em chứng minh một chút đi.”
Ellen cắt ngang lời anh ấy: “Có thể chứng minh, nhưng điều đó không cần thiết.”
Lục Thanh Trần: "Nếu em muốn tự lập công hội hẳn cần không ít tiền để duy trì hoạt động cần, Lục thị nhà anh có thể cung cấp vốn viện trợ. Chỉ cần em có thể vận dụng linh hoạt dị năng cấp S thì anh bảo đảm, Lục thị sẽ bơm tiền cho em, cũng sẽ không quản lời lỗ."
Thế giới này không phải ai cũng có thể thức tỉnh dị năng. Nếu không có đủ vũ lực để bảo vệ thì quá nhiều tiền tài nói không chừng trái lại còn mang tới tai họa.
Cái chính là đạo lý cây to đón gió lớn.
Vì để phòng bị tình huống xấu nhất xảy ra, các tập đoàn tài chính lớn đều tự mình thành lập công hội, bồi dưỡng những người đáng tin cậy, ví dụ như công hội Khuynh Thành.
Có tập đoàn tài chính cung cấp vốn viện trợ, chọn công hội có tiềm lực tiến hành nâng đỡ. Sau này, tương lai công hội lớn mạnh sẽ cung cấp vũ lực viện trợ ngược lại, ví dụ như đề nghị lúc này của Lục Thanh Trần.
Cũng có tập đoàn tài chính trực tiếp ký hiệp nghị với công hội, mỗi tháng sẽ thanh toán một lượng tiền tài nhất định, đổi lại sẽ được thành viên trung tâm của công hội bảo vệ bên mình 24/24. Chẳng qua, số lượng thợ săn cao cấp thật sự rất ít ỏi, cơ hội như vậy chỉ có thể gặp không thể cầu.
Nói đơn giản thì chính là nhà họ Lục không thiếu tiền, chỉ thiếu một chỗ dựa.
Đừng nói viện trợ cho một công hội, coi như viện trợ mười, hai mươi công hội, chỉ cần có một công hội phát triển, có thể bảo vệ nhà họ Lục bình an thì cuộc mua bán này không lỗ.
Vân Lan: "Được.”
Có Lục thị ủng hộ, kinh doanh công hội cũng thuận tiện hơn rất nhiều, cô không có lý do nào không đồng ý.
Mặt khác...
Đời trước cô còn nợ người này một món ân tình lớn, đời này như thế nào cũng phải trả lại.
Vân Lan lấy ra một lọ thuốc màu đỏ như máu trong túi xách: “Thuốc hồi phục, phẩm chất hoàn mỹ, uống xong vết thương nhẹ có thể lập tức khỏi hẳn."
Tiếp theo là một cuộn giấy: “Kỹ năng quần công hệ hỏa ‘Mưa sao băng’, uy lực tương đương một đòn toàn lực của thợ săn hệ hỏa cấp A."
Cuối cùng là bùa gọi sét: "Kỹ năng hệ Lôi một lần, 'Triệu hoán sấm sét', uy lực tương đương một đòn toàn lực thợ săn hệ lôi cấp A."
"Tất cả những đạo cụ này đều do em tự tay chế tác."
"Đáng tiếc.” Vân Lan tiếc nuối nói: “Hiệu quả mà dung hợp cấp S có thể phát huy ra có liên quan trực tiếp tới số lượng vật liệu. Công hội còn chưa thành lập, tồn kho có hạn, hàng tồn kho không nhiều."
Nhà kho của công hội thợ săn cũng không phải hậu hoa viên nhà mình, muốn lấy vật liệu có hạn chế nhất định.
Mặt khác, những vật liệu cô có hoặc là số lượng ít ỏi, hoặc là dứt khoát không có, dù sao thì, rất không tiện.
Lục Thanh Trần: “..."
Trước khi tới đây, anh ấy còn cho là mình sẽ tới đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi.
Sau khi vào cửa nhanh chóng một hồi, anh lại phát hiện thế sự đã thay đổi, bản thân mình vẫn như cũ là em trai.
Nên nói, không hổ là Vân Lan sao?
Tùy tùy tiện tiện lấy một một cuộn giấy ra cũng mạnh hơn anh.
... Không đúng, đây là chuyện nên vui vẻ sao? Thợ săn cấp B vậy mà lại không sánh bằng mấy món đạo cụ!
Lục Thanh Trần không phục: "Muốn chế tác cuộn giấy và bùa gọi sét này cần vật liệu gì? Anh sẽ sai người chuẩn bị tốt. Chờ một lúc nữa chúng ta cùng tiến vào phó bản đi, tiện thể khảo nghiệm uy lực của đạo cụ này.”
"Giấy làm bằng da dê, cần máu tươi của ma vật hệ hỏa cấp B trở lên, quặng nham thạch đá đỏ..." Vân Lan bắt đầu báo tên các loại vật liệu.
"Chờ chút!" Lục Thanh Trần càng nghe càng cau mày: "
không phải vật liệu trong phó bản có thể dùng để làm đạo cụ chỉ có thảo dược thôi à, sao còn có cả khoáng vật, ma thạch và máu ma vật vậy?”
Giấy được làm từ da dê rồi máu tươi của ma vật hệ hỏa cấp B trở lên là cái quỷ gì! Nghe đều chưa từng nghe thấy.
“Một số bộ phận trên cơ thể ma vật cũng làvật liệu tốt.” Vân Lan nói: “Đây là phát hiện mới nhất của công hội thợ săn. Hẳn là không lâu nữa sẽ công bố ra ngoài thôi.”
"Những thứ này hiện tại công hội Khuynh Thành không có, có vật liệu nào đại chúng hơn một chút không?”
"Lôi mộc, chu sa, ma pháp bảo thạch..." Vân Lan thoải mái đổi giọng.
**
Hai giờ sau.
Sáu người đứng ở trước cánh cửa lớn đi vào thế giới khác.
Lục Thanh Trần giới thiệu mọi người với nhau một chút: “Lục Thanh Trần, dị năng giảm tổn thương cấp B, chuyên phòng thủ cận chiến."
"Lý Dung, dị năng hệ thủy cấp B, chuyên tấn công tầm xa.”
“Sở Chiếu Thanh, dị năng sức mạnh cấp C, chuyên công kích cận chiến.”
“Mạnh Từ, dị năng tốc độ cấp C, chuyên công kích cận chiến.”
"Vân Lan, dị năng dung hợp cấp S, chuyên phụ trợ."
"Ellen, vệ sĩ của Vân Lan, người bình thường, chịu trách nhiệm xách đồ.”
“Nếu như không còn vấn đề gì nữa thì chúng ta vào đi.”
Lý Dung chần chờ: " Người bình thường cũng đi theo vào à?"
Lục Thanh Trần không thèm để ý nói: “Cũng không phải để cậu ấy đi đầu. Bốn người chúng ta cẩn thận một chút cũng có thể đánh hạ được phó bản cấp C rồi.”
"Cũng được." Ngẫm lại mấy người ở đây đều là những người có sức chiến hàng đầu của công hội Khuynh Thành, trên người lại mang theo đầy đủ thuốc hồi phục, Lý Dung liền đồng ý.
"Các em thì sao?" Lục Thanh Trần quay đầu nhìn Vân Lan.
Vân Lan: "Em không có ý kiến."
Chỉ là phó bản cấp C mà thôi, Ellen đi một mềnh cũng qua cửa được, không có gì nguy hiểm đáng để nhắc tới.
"Được, vậy chúng ta đi thôi."
Thương lượng xong xuôi, sáu người nối đuôi nhau đi vào.
Trong phó bản chỉ có một con đường, cũng không biết sẽ đi về nơi nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.